Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 263: Chương 263: Cách xa người phụ nữ của tôi ra




Tổng thanh tra tài vụ nhìn Tiêu Cảnh Nam, trên trán liên tục toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giất, cứ như thể giấy tiếp theo sẽ ngất luôn vậy.

“Phó tổng giám đốc Lý không cần chối bỏ trách nhiệm cho anh ba.” Tiêu Nhuận Trạch híp cặp mắt hồ ly lại, cười nói: “Anh ba có phạm tội hay không, tất nhiên sẽ có pháp luật định đoạt, pháp luật sẽ không xử sai người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không bỏ qua cho người xấu.”

Hai chữ người xấu cuối cùng, anh ta đặc biệt nhấn mạnh.

Một vị cảnh sát đứng ra rồi nói: “Là thế này, chúng tôi nhận được báo cáo, nói là tổng giám đốc Tiêu bị nghi ngờ có dính líu đến việc làm giả sốt sách để mưu cầu tư lợi. Chúng tôi tới làm một cuộc kiểm tra như thuờng lệ đối với anh, anh không cần quá lo lắng.”

“Tôi làm việc ngay thẳng, tất nhiên cũng không lo lắng gì cả.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Mời mấy vị tự nhiên.”

Cảnh sát dẫn đội gật đầu, sau đó anh ta gọi điện kêu cấp dưới tới giúp chuyển sổ sách sang văn phòng bên cạnh, rồi lại cho mấy nhân viên kiểm toán phối hợp với phía cảnh sát đi kiểm tra sổ sách.

Phó tổng giám đốc Lý nhìn cảnh này, gương mặt lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một tia trào phúng.

“Vừa qua giờ trưa, chắc mọi người cũng chưa ăn trưa, phó tổng giám đốc Lý, ông đi đặt cơm rồi đưa qua cho mấy vị cảnh sát và những người bạn ở sở kiểm toán đi.” Tiêu Cảnh Nam nói.

Phó tổng giám đốc Lý há mồm vài lần, cuối cùng ông ta thở dài, đi đặt cơm.

Tổng thanh tra tài vụ lau mồ hôi trên trán, cũng mở miệng cáo từ.

“Đợi đã.” Tiêu Cảnh Nam gọi anh ta lại, cười như không cười: “Tổng thanh tra Dương, chắc chắn phía cảnh sát cần sự phối hợp của anh, hai ngày tới anh cứ bỏ công việc trong tay xuống, ưu tiên phối hợp làm việc với cảnh sát đi.”

Tổng thanh tra Lý gian nan đáp ứng, trán đổ mồ hôi như mưa, lúc nói chuyện giọng nói còn hơi run run: “Tổng giám đốc Tiêu còn muốn dặn gì nữa không?”

“Tôi không còn là tổng giám đốc Tiêu nữa rồi, anh hỏi Nhuận Trạch đi, xem xem cậu ta còn việc gì không.” Tiêu Cảnh Nam nói.

Ánh mắt của Tiêu Nhuận Trạch lóe lên tia hung ác: “Anh ba đã bố trí xong hết rồi, tôi còn gì để nói đâu? Tổng thanh tra Dương cứ phối hợp làm việc với cảnh sát cho tốt, đừng để cho những viên cứt chuột làm hỏng nồi cháo tập đoàn Tiêu Thị.”

Tiêu Cảnh Nam làm như không nghe ra ý của anh ta, vẻ mặt không hề thay đổi.

“Vâng... vâng.” Tổng thanh tra Dương gượng cười vui, anh ta ngẩng đầu lên liếc trộm Tiêu Cảnh Nam một cái, sau đó lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, rồi đi ra ngoài.

Văn phòng chủ tịch nhoáng cái đã trống không rồi.

“Chào cô Mặc, lâu rồi không gặp.” Tiêu Nhuận Trạch mỉm cười, rồi đưa tay về phía Mặc Tinh.

Mặc Tinh cúi đầu nhìn một cái, cô còn chưa phản ứng gì, đã trông thấy Tiêu Cảnh Nam đứng trước người cô, nắm lấy bàn tay của Tiêu Nhuận Trạch: “Có phải dạo này Nhuận Trạch mệt nhọc quá nên trí nhớ thoái hóa rồi, phải không? Hai người mới gặp nhau hai ngày trước rồi.”

Sức lực trên tay anh đặc biệt lớn, hơn nữa vừa khéo nắm ở gan bàn tay Tiêu Nhuận Trạch.

Nụ cười trên gương mặt Tiêu Nhuận Trạch cứng lại, anh ta nhịn đau rút tay hai cái mới rút ra được: “Xem ra, anh ba thật lòng thích cô Mặc à, tôi chỉ bắt tay một cái thôi, anh đã ghen thế này rồi.”

“Đúng vậy.” Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: “Nên là sau này trông thấy người phụ nữ của tôi, cậu cách xa ra chút, bằng không tôi không biết là tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Tiêu Nhuận Trạch bóp bóp bàn tay bị nắm đau: “Anh ba nói đùa à, cô Mặc đã mang thai cốt nhục của nhà họ Tiêu chúng ta, sau này chắc chắn phải gả vào nhà họ Tiêu chúng ta. Đến lúc đó, tôi và cô Mặc ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, sao có thể cách ra xa chút cơ chứ?”

“Tôi nói gì, trong lòng cậu rất rõ.” Mặt Tiêu Cảnh Nam hơi lạnh rồi.

Bùi Ngọc Tùng là anh họ của Nhuận Trạch, trước đó anh ta quấy rầy Mặc Tinh như vậy, cũng là có yếu tố xúi bẩy của Nhuận Trạch trong đó.

Tiêu Nhuận Trạch làm ra vẻ ngạc nhiên: “Anh ba nói gì vậy?”

“Đến giờ làm việc rồi, đi về văn phòng tổng thanh tra của cậu đi.” Tiêu Cảnh Nam đi vòng qua anh ta, đi tới ghế làm việc rồi ngồi xuống.

Tiêu Nhuận Trạch nhìn bộ bàn ghế làm việc, anh ta không nhúc nhích.

“Nóng lòng như vậy làm cái gì?” Tiêu Cảnh Nam nâng mắt nhìn anh ta: “Bàn giao công việc xong, mới đến lượt cậu ngồi vào vị trí này, giờ thì trở về văn phòng tổng thanh tra của cậu đi.”

Mặc Tinh ngồi trên ghế tiếp khác, rót một cốc trà rồi nhấp ngụm nhỏ, yên lặng quan sát.

Bên trong đại gia tộc, tranh giành đấu đá nhau như thế này có khá nhiều, ông ngoại và bà ngoại cô chỉ có một cô con gái là mẹ cô, nên thuộc loại ngoại lệ trong giao tộc lớn, trước đây cô không phải trải qua những chuyện như thế này.

Tiêu Cảnh Nam lại nhấn mạnh câu đi về văn phòng tổng thanh tra một lần nữa, đâm vào chỗ đau của Tiêu Nhuận Trạch: “Anh ba, bây giờ anh không còn có cổ phần, trên danh nghĩa cũng không phải là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị nữa, là em họ, tôi khuyên anh một câu, anh đừng có mà quá ngang ngược.”

“Trả lại cậu câu tương tự.” Tiêu Cảnh Nam không khoan nhượng: “Ngoại trừ ông nội ra, tất cả mọi người đều ủng hộ tôi tiếp tục làm tổng giám đốc, chuyện này cậu cũng biết rồi chứ?”

“Cậu hãy nghĩ đi, cậu làm tổng giám đốc thì cậu có thể làm nó bao lâu, hay là cậu còn chưa nhận việc, cậu đã không phải là tổng giám đốc nữa rồi?”

Tiêu Nhuận Trạch siết chặt nắm đấm, sau đó thả ra, anh ta chống hai tay lên bàn, nghiêng người ra trước: “Cảm ơn anh ba đã nhắc nhở, anh nghĩ chuyện anh di chuyển quỹ của công ty, ông nội sẽ xử lý như thế nào đây?”

“Cái này không phiền cậu lo.” Tiêu Cảnh Nam ung dung tựa lưng vào ghế, anh nói: “Hôm nay cậu có đứng đây cả ngày, thì cũng không thể chuyển thẳng đến văn phòng này, đừng lãng phí thể lực nữa, đi về văn phòng tổng thanh tra của cậu đi.”

Tiêu Nhuận Trạch: “...”

Anh ta biết, bây giờ anh ta vẫn phải xử lý công việc ở trong văn phòng tổng thanh tra, Tiêu Cảnh Nam đừng có nói cái này nữa được không hả?

Đợi sau khi Tiêu Nhuận Trạch đi, Mặc Tinh đứng lên rồi đi đến cửa, đóng cửa lại.

“Nếu em thấy chán thì chơi game hay lên mạng đi, mật khẩu mạng chưa thay đổi.” Trên bàn Tiêu Cảnh Nam đang xếp một chồng văn kiện, anh nhấc cái văn kiện ở trên cùng lên, mở ra xem, sau khi chắc chắn là không có vấn đề gì, anh ký tên lên đó.

Mặc Tinh ngồi trên sô pha nhìn anh xử lý văn kiện.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, trong sự đan xen của quang ảnh, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh hiện ra sức hút khó mà miêu tả bằng lời, ngón tay thon dài như dính một tầng ánh sáng, giống như tác phẩm nghệ thuật sống động vậy.

Tiêu Cảnh Nam lúc làm việc, quả thực là càng hấp dẫn hơn bình thường.

Mặc **** **** người một chút trên sô pha, cô há miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy anh đang hết sức tập trung giải quyết văn kiện, lời nói đã đến bên khóe miệng lại nuốt xuống.

Cô bê cốc trà lên uống một ngụm, phát hiện trà đã nguội rồi, khi uống vào miệng thì hơi chát, một lúc sau, lại có một ít vị ngọt không dễ phát giác.

“Em muốn nói gì?” Tiêu Cảnh Nam ký tên lên một phần văn kiện, sau đó đóng lại, để sang một bên, ngẩng đầu nhìn cô.

Trước kia, anh cho cho người ta một loại cảm giác xa cách lại khó tiếp cận của một quý ông, nhưng từ sau khi anh tỏ tình với cô, mỗi lần anh nhìn cô, thì như thể cô là cả thế giới của anh vậy.

Bị anh nhìn như vậy, Mặc Tinh hơi mất tự nhiên né tránh ánh mắt của anh: “Anh không cần thiết phải vì tôi rồi đắc tội ông nội anh.”

Ông Tiêu mới là người nắm quyền ở nhà họ Tiêu và tập đoàn Tiêu Thị, đắc tội ông ấy, lại còn đắc tội ông ấy vào lúc ông ấy không còn nhiều thời gian, là một chuyện rất không lý trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.