Mặc Tinh đoán được là ông cụ Tiêu sẽ tới thăm dò thật giả thế nào, nhưng không ngờ ông ấy tới nhanh như vậy.
Ông cụ Tiêu dẫn anh Nam đi vào phòng bệnh, sắc mặt âm trầm quan sát Mặc Tinh mấy cái, sau đó âm dương quái khí nói: “Nhanh như vậy đứa bé liền suýt thì sinh non, sự việc có thể trùng hợp như vậy sao?”
“Cháu và An Sơ Tuyết đều như nước với lửa, cái này ông cũng biết, cháu cũng không thể thông đồng với cô ta và tổng giám đốc An để lừa ông.” Sau khi ông cụ Tiêu tới, Mặc Tinh liền cẩn thận che cổ áo lại.
Ba tháng đầu mang thai cố gắng đừng chung phòng, nếu mà để cho ông cụ Tiêu nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, e là ông ấy sẽ sinh nghi.
Ông Tiêu hừ mạnh một cái, vẻ mặt dịu đi một chút.
“Sau khi Mặc Tinh phát bệnh đi tới bệnh viện còn làm một cuộc giải phẫu nữa, nếu ông không tin, có thể đi hỏi bác sĩ cầm dao mổ.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Chúng cháu cũng không thể động tay động chân dưới mí mắt ông, ông thấy sao?”
Mặc Tinh nằm trên giường, nhìn thì hòa hoãn, nhưng từng tế bào khắp người đều đang buộc chặt, thần kinh khẩn chương cao độ.
“Ông có cho cháu nói chuyện à?” Ông cụ Tiêu lạnh lùng nhìn Tiêu Cảnh Nam.
“Cháu chỉ nói ra sự thực mà thôi.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Sơ Tuyết không phải là một người chịu từ bỏ ý đồ, huống hồ có có miếng bánh ngọt là đồ điện gia dụng bày ở trước mặt, cô ta không thể để cháu và Mặc Tinh ở bên nhau, cho nên mới muốn ở chỗ đứa bé...”
Ông cụ Tiêu lạnh lùng ngắt lời anh: “Câm miệng!”
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt, không lên tiếng nữa.
“Có phải một đám các người đều nghĩ là tôi sắp chết rồi, cho nên đều dám tranh luận với ông, bò lên đầu ông ỉa cứt rồi không hả?” Mặt ông cụ Tiêu xanh mét.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu: “Không dám.”
“Không dám ư?” Ánh mắt của ông cụ Tiểu từ trên người anh chuyển đến trên người Mặc Tinh, ông ấy lạnh giọng nói: “Cháu vì một con nhóc mà đã dám cầm dao uy hiếp ông rồi, cháu còn có cái gì không dám nữa?”
Tiêu Cảnh Nam không nhanh không chậm nói: “Lúc đó cũng là tình thế bất đắc dĩ, cháu sợ sau khi ông biết ông hại Mặc Tinh sinh non thì sẽ buồn, cháu lại không kịp giải thích, nên mới bị buộc làm như thế.”
“À!” Ông cụ Tiêu cười lạnh một tiếng, sau đó che miệng ho khan một tiếng.
Thấy thế, anh Nam lập tức lấy ra một chiếc chăn tay, đưa cho ông ấy. Ông ấy nhận lấy khăn tay, sau đó lấy tay che khóe môi, sau đó sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt cầm chặt cái khăn tay.
Ông cụ Tiêu vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng điện thoại của Tiêu Cảnh Nam reo lên đúng lúc này, là công ty gọi điện tới.
“Xin lỗi, nhận một cuộc điện thoại của công ty.” Tiêu Cảnh Nam dứt khoát nói một câu, sau đó nhận cuộc gọi.
Ông cụ Tiêu nhíu mày, ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, anh Nam lập tức đi sang, dùng cốc giấy rót nước cho ông ấy.
“Ừm, tôi biết rồi, tôi về ngay.” Tiêu Cảnh Nam cúp máy, khóe môi chứa nụ cười nói với ông cụ Tiêu: “Bên phía cảnh sát đã kiểm tra xong rồi, họ báo cháu là không có vấn đề gì.”
Gương mặt ông cụ Tiêu lóe lên sự kinh ngạc, ngay sau đó nét mặt trở nên u ám.
“Bây giờ cháu phải đi đến công ty tiếp tục bàn giao công việc, Mặc Tinh bên này phiền ông rồi.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Sơ Tuyết cũng đang ở bệnh viện, nếu Mặc Tinh mà không cẩn thận sinh non, bọn cháu còn trẻ, hoàn toàn có thể sinh thêm đứa nữa, nhưng ông thì chưa chắc đã đợi được.”
Ông cụ Tiêu tức giận nói: “Cháu uy hiếp ông ư?”
“Ăn ngay nói thật.” Tiêu Cảnh Nam đi đến bên giường, đặt lên trán một Mặc Tinh một nụ hôn, giọng nói dịu dàng: “Ngoan, tôi về công ty xử lý chút việc trước, tối tôi lại tới bệnh viện chăm em.”
Mặc Tinh bị tiếng ngoan này và ánh mắt cưng chiều của anh làm nổi da gà, cô mất tự nhiên đáp một tiếng.
“Nếu gặp phải nguy hiểm gì, thì nói với ông nội, em biết phòng bệnh ông ở đâu mà.” Tiêu Cảnh Nam nắm tay cô rồi dặn dò một câu, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Ông cụ Tiêu trầm mặt, hình như ông ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ra cửa.
Anh Nam đi theo sau ông ấy.
Khi đi đến cửa, ông cụ Tiêu bỗng dừng bước, dặn dò anh Nam: “Cậu ở lại, nếu lại có người nào quấy rầy Mặc Tinh, không cần phí lời, ném thẳng bọn họ ra ngoài.”
“Thế ông thì sao?” Anh Nam do dự nói.
Ông cụ Tiêu nói một tiếng không cần lo cho ông ấy, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa, rồi đóng cửa lại, cánh cửa cạch một tiếng, trong nháy mắt trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Mặc Tinh và anh Nam.
Anh Nam phụng mệnh ông cụ Tiêu đưa Mặc Tinh đi ngục giam, còn cô thì vì chạy trốn, cầm khuyên tai chọc vào huyện thái dương của anh ta.
Hai người từng xảy ra mâu thuẫn, nay ở chung một phòng, theo lý mà nói thì có chút xấu hổ, nhưng mà anh Nam ngồi trên ghế chơi điện thoại, Mặc Tinh nằm trên giường nhìn trần nhà, hai người đều coi đối phương như người vô hình, trái lại cũng không có xấu hổ lắm.
Trong lúc này, điện thoại của anh Nam rung lên, sau đó anh ta nói với cô: “Cậu ba bảo tôi nói với cô, hôm nay cậu An đã hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tống rồi, hơn nữa còn đang đăng gần ba nghìn chữ xin lỗi trên truyền thông.”
“Anh truyền tin giúp anh ấy, không sợ ông cụ Tiêu nghĩ anh làm phản sao?” Mặc Tinh quay đầu nhìn anh ta.
Anh Nam liếc cô một cái, không để ý đến cô, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Mặc Tinh cũng không thấy xấu hổ, cô thản nhiên thu hồi tầm mắt. Không ngờ An Thiếu Sâm đã hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tống thật, người của nhà họ An cho phép anh ta làm như vậy ư?1
Khoảng vào giờ cơm tối, Tiêu Cảnh Nam chưa đến, trái lại là Vu Tĩnh Vận và Mặc Vệ Quốc lại tới nữa rồi. Hai người mang một số món ăn mà bình thường cô thích ăn, cả nhà ba người cùng ngồi ăn cơm với nhau, hiếm khi không có khắc khẩu.
Anh Nam thấy Mặc Tinh không có ý ném hai vợ chồng ra ngoài, anh ta liền tiếp tục ngồi trên ghế chơi trò chơi.
Đợi đến khi bữa cơm này ăn cũng được hòm hòm rồi, Mặc Vệ Quốc mới hỏi: “Sơ Tuyết suýt thì hại con sinh non à?”
“Chuyện mà trong lòng ông biết rõ, thì không cần thiết hỏi thêm một câu như vậy chứ?” Mặc Tinh đặt đũa xuống, chế nhạo: “Hay là ông nghĩ giống với vụ tai nạn xe hai năm trước, giả ngu làm ra vẻ sửng sốt, rồi đổi trắng thay đen đổ hết tội danh lên đầu tôi?”
Vu Tĩnh Vận nghe mà mặt hết đỏ lại tím, bà ấy nhìn Mặc Vệ Quốc với ánh mắt không thể tin nổi: “Ông nghĩ như vậy thật sao?”
“Nghe gió chính là mưa.” Mặc Vệ Quốc nhíu mày nói bà ấy một câu, khi ông ta nhìn sang Mặc Tinh, vẻ mặt đã dịu đi nhiều rồi: “Chuyện này ông cụ Tiêu cũng ra tay mà, ông ấy đã đích thân cảnh cáo hai bố con nhà họ An.”
Anh Nam đang ở ngay cạnh, ông ta không có nói quá nhiều.
Mặc Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng trên mặt lại không để lộ ra.
Xem ra sau khi ông cụ Tiêu đi khỏi chỗ cô, liền đi cảnh cáo bố con nhà họ An, ông ấy quan tâm tới đứa bé này hơn cô nghĩ nhiều...
“Bố thấy ông cụ Tiêu cũng hài lòng với đứa cháu dâu là con đấy.” Mặc Vệ Quốc nói: “Nhưng bây giờ con độc thân một mình, nếu mà kết hôn với Cảnh Nam thì cũng không dễ xử lý lắm, chi bằng con về nhà họ Mặc trước đi.”
Nghe vậy, anh Nam tự nhiên liếc sang bên này một cái, sau đó tiếp tục chơi điện thoại.
Hình như là sợ Mặc Tinh từ chối, Mặc Vệ Quốc nói thêm vài câu với tốc độ cực nhanh: “Nếu con về nhà họ Mặc rồi, con thấy không vui, thì có thể chuyển ra bất cứ lúc nào. Ngoài cái này ra, con có điều kiện gì khác thì cũng có thể nói với bố. Con thấy thế nào?”