Tiêu Cảnh Nam không tiếp lời.
“Cháu thật sự cho rằng đám bác đám cô của cháu lợi dụng điểm yếu uy hiếp ông thì có tác dụng sao?” Ông Tiêu nhìn anh, ánh mắt sắc như dao.
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn mũi chân: “Cái này, chắc trong lòng ông phải rõ hơn cháu mới phải.”
“À!” Ông Tiêu cười lạnh: “Cháu bảo nếu ông lấy hai mươi mốt phần trăm cổ phần trong tay ông làm mồi nhử, nói với hai cô và bác cả cháu là ông có thể sửa di chúc, cháu nói xem bọn họ có còn uy hiếp ông nữa không?”
Đồng tử Tiêu Cảnh Nam co rút, nhưng đó cũng chỉ là chuyện mấy giây thôi: “Chắc là sẽ không nữa.”
“Đi ra ngoài quỳ, không có sự cho phép của ta thì không được đứng lên!” Ông Tiêu tức giận ngập trời.
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, đi ra ngoài rồi quỳ ở cửa. Anh Nam cũng đi ra ngoài cùng, đứng ở cạnh giám sát anh.
Có mấy người nhà họ Tiêu nghe thấy động tĩnh thì đi ra, bọn họ hứng thú đi tới rồi nhỏ giọng an ủi vài câu, rồi đi luôn.
Trên hành lang lạnh lẽo, Tiêu Cảnh Nam đã quỳ hai tiếng đồng hồ, chân đã tê rần, không còn tri giác.
“Cậu ba làm như vậy đều là vì cô Mặc đúng không? Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, làm vậy có đáng không?” Anh Nam hỏi.
Tiêu Cảnh Nam nhéo nhéo cái chân lạnh ngắt: “Nếu như không đáng, tại sao anh Nam phải đi tù vì một người phụ nữ?”
“Tuổi trẻ ngông cuồng.” Anh Nam chỉ nói bốn chữ, rồi không nói thêm gì nữa.
Buổi tối không nhiều người lắm, nhưng vẫn có người nhà bệnh nhân và y tá trực ban, bác sĩ đi lại. Thấy Tiêu Cảnh Nam quỳ ngoài cửa phòng bệnh, bọn họ đều tò mò.
Khi trời sắp sáng, anh Nam liếc thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Cảnh Nam, anh ta đi vào phòng bệnh, sau một thoáng thì đi ra.
“Ông Tiêu bảo cậu có thể đứng lên rồi.” Anh Nam nói.
Tiêu Cảnh Nam mỉm cười: “Cảm ơn anh Nam.”
Anh chống hai tay xuống sàn muốn đứng lên, nhưng do đã quỳ quá lâu, chân anh đã tê rần. Anh lảo đảo một chút, suýt thì ngã sấp xuống, may mà có anh Nam đỡ anh, anh mới đứng vững.
“Cậu tìm một phòng bệnh rồi nghỉ ngơi, hay là về Trúc Hiền Trang?” Anh Nam hỏi.
Tiêu Cảnh Nam một tay vịn tường, tay còn lại thì xoa xoa cái chân tê rần: “Trúc Hiền Trang.”
Anh đợi chân đỡ tê hơn một chút, rồi cùng anh Nam về Trúc Hiền Trang.
Nhưng mà vừa xuống xe, Tiêu Cảnh Nam đã gặp phải An Sơ Tuyết đang đi xe lăn.
“Tôi đi trước đây, cậu ba.” Anh Nam lại chào An Sơ Tuyết một tiếng, còn không cả xuống xe đã quay đầu đi luôn.
An Sơ Tuyết dừng bước, vẻ mặt ngạc nhiên: “Sao anh Cảnh Nam lại ở đây?”
“Đúng lúc ở đây có phòng.” Tiêu Cảnh Nam nói.
An Sơ Tuyết vịn hai tay ở sau xe lăn, cô ta quan sát anh một chút, cắn môi nói: “Sao trên người anh nhiều vết thương vậy? Bởi vì chuyện của Mặc Tinh, anh chọc ông nội Tiêu không vui sao?”
“Không cẩn thận ngã.” Tiêu Cảnh Nam lạnh nhạt: “Tôi hơi mệt, về trước nghỉ ngơi đây.”
Nói xong, anh quay người liền đi.
An Sơ Tuyết ở đằng sau gọi anh lại: “Anh Cảnh Nam chờ một chút được không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Tiêu Cảnh Nam dừng bước, anh lại quay người lại đối diện với cô ta.
“Nghe nói chân của Mặc Tinh hồi phục tốt lắm à?” An Sơ Tuyết nói với vẻ mặt phức tạp.
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi: “Ừ, hồi phục tốt hơn cô, bác sĩ Lục bảo rằng qua một thời gian nữa là cô ấy có thể khiêu vũ lại được rồi.”
Nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm tay vịn xe lăn của An Sơ Tuyết nắm chặt, đốt ngón tay vì quá dùng sức mà hơi trắng bệch, cô ta gượng cười. “Vậy à?”
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Tôi định qua một thời gian nữa sẽ đưa cô ấy về trường học, cùng lắm là một năm sau, chắc hẳn cô ấy có thể lên sân khấu biểu diễn. Nếu cô có hứng thú thì đến lúc đó tôi có thể bảo cô ấy đưa vé cho cô.”
An Sơ Tuyết cười khổ một tiếng: “Không cần đâu, từ sau khi em bị gãy chân, em cũng không xem biểu diễn vũ đạo nữa.”
“Thế à?” Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày: “Mặc Tinh thì khác, mỗi ngày cô ấy đều xem video thể loại đấy, cô ấy cũng luôn tập luyện. Hôm qua cô ấy mới nói với tôi, cô ấy nghĩ sau khi chân khỏi rồi, cô ấy có thể lên sân khấu biểu diễn luôn, cô ấy rất có lòng tin với bản thân.”
An Sơ Tuyết cụp mắt, đáy mắt xoẹt qua một tia u ám, khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt cô ta đã khôi phục như bình thường.
Cô ta đưa tay ra chỉ vào căn biệt thự đằng trước: “Bây giờ Mặc Tinh cũng đang ở trong đó à?”
“Ừ, phòng cưới của chúng tôi.” Không biết là hữu ý hay vô ý, Tiêu Cảnh Nam ấn mạnh hai chữ phòng cưới.
An Sơ Tuyết cắn môi, thở dài nói: “Thực ra, em cũng không muốn khởi tố Mặc Tinh, chỉ cần anh Cảnh Nam ngừng chữa chân cho cô ấy, rồi bảo cô ấy xin lỗi em, em có thể không so đo những chuyện trước đây với cô ấy.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, Mặc Tinh thích nhảy như vậy, tôi thấy cô ấy buồn vì không nhảy được, tôi thương cô ấy lắm.” Tiêu Cảnh Nam nói.
Vẻ mặt An Sơ Tuyết cứng đờ, cô ta dịu giọng nói: “Anh Cảnh Nam với Mặc Tinh tình cảm như vậy, lẽ nào anh muốn trơ mắt nhìn cô ấy vào tù sao?”
“Ai bảo cô khởi tố thì cô ấy phải vào tù?” Trên mặt Tiêu Cảnh Nam có một chút ngạc nhiên.
“!” Câu nói này như một đạo sấm rền, đánh cho đầu óc An Sơ Tuyết trống rỗng, trong lòng dâng lên bất an.
Nhưng ngay sau đó, cô ta đã kìm nỗi bất an này xuống: “Giết người chưa thành, chắc chắn Mặc Tinh phải vào tù. Em cho rằng, so với nửa đời sau của một người, một cái chân chẳng là gì cả.”
“Nếu tiền đề của tội danh giết người chưa thành không tồn tại thì sao?” Tiêu Cảnh Nam nhìn cô ta, ánh mắt lành lạnh.
An Sơ Tuyết nhìn chăm chăm vào anh một lúc, cô ta cũng không rõ anh là có bằng chứng thật hay là đang lừa cô ta, nhưng mà cô ta nhớ lại vụ tai nạn xe cộ vào hai năm trước, cô ta cảm thấy vụ tai nạn đó không có gì sơ hở, anh là đang lừa cô ta.
Cô ta thở dài, khuôn mặt hiện lên vẻ chua sót: “Chắc không phải Mặc Tinh nói cô ấy không làm vui tai nạn đó, nên anh Cảnh Nam tin luôn rồi sao? Đoạn ghi âm lúc xảy ra vụ tai nạn năm đó vẫn nằm trong tay em, chứng cứ vô cùng xác thực, đây là chuyện đinh đã đóng cột.”
Câu cuối cùng còn như đang ám chị gì đó.
“Tôi tin hay không, chẳng phải hai năm trước cô đã biết rồi sao?” Tiêu Cảnh Nam lạnh nhạt nhìn cô ta.
An Sơ Tuyết nhìn anh một lúc, sau đó lắc đầu, cười khổ nói: “Nếu anh Cảnh Nam đã không quả tâm việc Mặc Tinh sắp phải ngồi tù, thế thì em cũng không nhiều lời làm gì nữa.”
Tiêu Cảnh Nam không nói gì.
“Vốn dĩ em coi Mặc Tinh là bạn, nên không muốn khởi tố cô ấy, nhưng những chuyện mà cô ấy làm...” Vành mắt An Sơ Tuyết hơi đỏ, sau đó cô ta lau khóe mắt rồi nói: “Xin lỗi anh Cảnh Nam, em thật sự không nhịn được nữa.”
Tiêu Cảnh Nam cười cười: “Đúng lúc, tôi cũng vậy.”
An Sơ Tuyết giật mình: “Anh Cảnh nam nói vậy là ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Tiêu Cảnh Nam xoay người đi vào biệt thự, anh vừa đi vừa nói: “Khi đi bộ thì cẩn thận chút, đừng ngã sấp xuống rồi làm chân bị thương.”
An Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng của anh, đáy mắt hiện lên một tia dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng hơn bình thường: “Cảm ơn anh Cảnh Nam đã quan tâm, em sẽ chú ý hơn.”
“Cô hiểu nhầm rồi.” Tiêu Cảnh Nam dừng bước, xoay người lại, một tay bỏ vào túi quần nhìn cô ta: “Giấy gọi của tòa án sắp đến rồi đấy, tôi không muốn nghe thấy luật sư của cô nói với quan tòa rằng chân của cô bị thương nặng cỡ nào.”
Nói xong, anh mỉm cười với An Sơ Tuyết, rồi mở cửa đi vào.