“Thật xin lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi.” Mặc Tinh cúi đầu chín mươi độ, nét mặt nhàn nhạt.
Tưởng Na Na ghét nhất chính là dáng vẻ cuối đầu cả ngày của Mặc Tinh, một tên tội phạm giết người mà thôi, kiêu ngạo cái rắm: “Cô có vẻ mặt gì thế? Nói xin lỗi tôi rất uất ức à? Có tin tôi mất hứng thì ngay cả lao công vệ sinh cô cũng không làm được không?”
“Tưởng Na Na, cô đừng quá đáng!” Lâm Hiểu quát.
Tưởng Na Na không thèm để ý cô ấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Mặc Tinh: “Nói cô đấy, cô chỉ là cái rắm thôi!”
“Thật xin lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi.” Mặc Tinh xoay người, tóc ngắn che khuất ánh mắt của cô, giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như cũ.
Trò vặt của Tưởng Na Na không đáng kể chút nào so với những người trong tù.
Tưởng Na Na muốn nhìn cô tức giận, hiện tại thấy cô không chống đối chút nào, cô ta có loại cảm giác bất lực như đang đánh vào bông.
Cô ta hung hăng trừng Mặc Tinh rồi xoay người, tiếp tục chơi điện thoại.
Mặc Tinh nằm xuống uống thuốc, đau dạ dày quá, đến sau nửa đêm mới ngủ được. Ngày hôm sau thức dậy, mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Lâm Hiểu nói muốn xin nghỉ phép cho cô lại bị cô từ chối, có lệnh của Tiêu Cảnh Nam ở đó, chủ quản sẽ không cho cô nghỉ.
Cô uống thuốc, vô hồn đi đến chỗ chủ quản điểm danh.
“Cô đến muộn một phút!” Ngón tay của chủ quản chỉ thẳng vào mặt cô: “Tiền lương tháng này đừng muốn nữa!”
“Thật xin lỗi, hôm nay cơ thể tôi có chút không thoải mái, lần sau sẽ không thế nữa.” Mặc Tinh cúi đầu nhận lỗi, đồng phục làm việc to rộng lộ ra thân hình rất nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Thật ra cô cao một mét bảy, không nhỏ nhắn xinh xắn chút nào, chỉ là quá gầy, gầy đến mức không khỏe mạnh.
Lần lượt lại có mấy lao công dọn vệ sinh tới, mấy người thấy cô bị mắng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cười cười nói nói điểm danh.
“Lần sau ư? Cô còn muốn có lần sau à?” Chủ quản làm như không thấy với mấy công nhân vệ sinh đi trễ: “Tôi đã làm việc nhiều năm như vậy, chưa từng thấy nhân viên nào có thái độ không đứng đắn như cô!”
Mặc Tinh cúi đầu: “Thật sự xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi, xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?” Chủ quản chỉ cô, nước bọt đều phun ra ngoài: “Tôi mặc kệ trước kia cô là ai, nhưng bây giờ cô là nhân viên vệ sinh nơi này, phải nghe lời của tôi!”
Mặc Tinh lau nước bọt trên mặt: “Vâng.”
“Hôm nay cô đến muộn một phút sẽ phải quét dọn thêm một tầng lầu, tầng bốn tầng năm đều do cô quét dọn, tôi sẽ kiểm tra.” Chủ quản nói.
Một tầng lầu ở câu lạc bộ Dream có gần mười sáu căn phòng nhỏ. Hành lang, mặt sàn trong phòng, mặt tường còn có nhà vệ sinh đều phải quét dọn, dưới tình huống bình thường sẽ có hai công nhân vệ sinh phụ trách.
Mấy ngày nay Mặc Tinh vẫn luôn quét dọn một tầng đã là cực hạn, hiện tại lại tăng thêm một tầng lầu…
Cô gắt gao cắn môi, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, lửa giận dưới đáy lòng cuồn cuộn muốn xông ra khỏi lồng ngực.
“Thế nào, cô không hài lòng sao?” Chủ quản cất cao âm lượng.
Mặc Tinh siết chặt nắm đấm trong tay áo, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Không có.”
“Không có là tốt nhất, có cũng vô dụng!” Chủ quản nhìn thời gian: “Nhanh đi làm việc, còn ngây ngốc ở đây làm gì? Chờ tôi lấy đồ cho cô à?”
Mấy nhân viên đi ngang qua đây, phát ra tiếng cười vang.
Mặc Tinh cúi đầu cầm dụng cụ làm vệ sinh đi làm việc, cô lên lầu bắt đầu làm việc.
“Tiểu Tinh. “ Hai bác lao công dọn vệ sinh đi tới, một người trong số đó chần chờ nói: “Tầng năm cũng do cháu làm à?”
Mặc Tinh gật đầu.
“Tầng bốn và tầng năm... Đều do một mình cháu làm sao?” Một bác gái khác hỏi.
“Ừm.” Mặc Tinh cười nhạt: “Mọi người nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho cháu là được.”
Hai bác gái liếc nhau, một người trong số đó thở dài: “Một mình cháu quét dọn hai tầng, dù có mệt chết cũng không quét dọn hết! Nếu như cháu và chủ quản có hiểu lầm thì hãy đến chỗ khác làm đi, cháu còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn không thiếu việc để làm.”
Mặc Tinh lắc đầu, nếu như có thể rời đi thì cô đã đi từ lâu.
“Đứa bé này...” Một bác gái cảm khái một tiếng lại bị một bác gái khác lôi đi.
Mặc Tinh cầm cây lau nhà, sau đó lau nhà, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da: “Phiền nhấc chân ra, cảm ơn.”
Giày da không nhúc nhích.
Cô ngẩng đầu, đúng lúc đối đầu cặp mắt màu hổ phách của An Thiếu Sâm.
“Chào mừng đã đến, cẩn thận trượt.” Mặc Tinh cầm cây lau nhà lui qua một bên, ánh mắt không dừng lại thêm một giây ở trên người anh ta.
An Thiếu Sâm nhìn cô, đáy mắt có lửa giận cuồn cuộn.
Mặc Tinh không để ý đến anh ta, cô cầm cây lau nhà đứng ở một bên, tiếp tục lau nhà.