Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 52: Chương 52: Cô đi cùng Cảnh Nam




Nhưng Đường Thiến quyết tâm không để cho anh ta đi, cô ta biết rõ anh ta không thể cãi nhau và trở mặt với mình trước mặt nhiều người: “Em thừa nhận giữa hai nhà chỉ là quan hệ thông gia, giữa chúng ta cũng không có tình cảm gì.”

Cô ta nhìn nét mặt tức giận của anh ta, bản thân cũng ôm một bụng tức giận: “Tuy nhiên anh đừng quên ở đây là nhà ai, anh dây dưa mờ ám với Mặc Tinh ở trước mặt nhiều người như vậy, rõ ràng đang đánh mất thể diện cho nhà họ An và nhà họ Đường.”

Gương mặt tuấn tú của An Thiếu Sâm căng thẳng, trơ mắt nhìn Mặc Tinh dần biến mất khỏi tầm mắt, trong đáy mắt anh ta hiện lên chút đau đớn.

Anh ta liếc mắt nhìn Đường Thiến, sau đó đi ngang qua cô ta và tiến ra ngoài.

“Chờ một chút!” Đường Thiến chạy lên trước người anh ta chặn lại.

An Thiếu Sâm rũ mắt nhìn cô ta, đè thấp giọng quát: “Em còn muốn gì nữa?”

“Khoảng một tháng nữa là sinh nhật em, ý của ba mẹ hai bên là sẽ tuyên bố tin tức chúng ta đính hôn trong bữa tiệc sinh nhật em.” Đường Thiến nghiêm mặt nói.

An Thiếu Sâm đã mất hết kiên nhẫn: “Cho nên?”

“Vì thế anh đừng làm những chuyện không phù hợp với thân phận chồng chưa cưới của em ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu không hai nhà chúng ta sẽ biến thành trò cười của người khác!” Nhìn anh ta mất kiên nhẫn càng khiến Đường Thiến tức giận hơn.

An Thiếu Sâm nhíu mày, nhìn cô ta chằm chằm: “Anh nên làm thế nào không cần em tới nhắc nhở, em chỉ cần làm tốt bổn phận chính mình là được!”

“Chỉ mong anh nói được làm được, đừng làm mất mặt em giống như trước kia!” Thấy người nhìn về phía này càng lúc càng nhiều, sắc mặt Đường Thiến càng trở nên khó coi hơn, cô ta chủ động khoác cánh tay anh ta: “Đi thôi! Bố mẹ em nói muốn giới thiệu cho anh vài người!”

An Thiếu Sâm nhìn thoáng qua tay cô ta đang giơ lên, anh giơ tay định hất ra.

“Anh muốn để tất cả mọi người biết rằng em và anh cãi nhau vì Mặc Tinh à?” Nét mặt Đường Thiến khó coi tới cực điểm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.

An Thiếu Sâm ngẩng đầu lên nhìn và đẩy cô ta ra, sau đó sải bước đi về phía đám đông.

Đường Thiến giậm chân tại chỗ, hai mắt đỏ bừng vì tức giận.

Đứng cạnh lan can trên tầng hai, Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy hết tất cả, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nụ cười giễu cợt. Trong lòng Tiêu Cảnh Nam không khỏi có chút khó chịu, ngón tay thon dài đẹp mắt lướt tới trước áo sơ mi, anh bực bội tháo ra hai nút áo.

“Anh Cảnh Nam, anh cũng thấy hết à?” An Sơ Tuyết đẩy xe lăn đến, cô ta dịu dàng hỏi.

Tiêu Cảnh Nam lùi về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách nửa mét với cô ta: “Thấy gì?”

“Anh thấy hết rồi, còn hỏi em làm gì?” An Sơ Tuyết thở dài, nói với vẻ bất lực: “Cũng như anh thấy đó, dù Mặc Tinh đã làm gãy chân em và anh trai em đã có bạn gái trên danh nghĩa, nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ Mặc Tinh được.”

“Cậu An đúng là một người đàn ông tốt si tình.” Tiêu Cảnh Nam liếc mắt nhìn xuống đám đông dưới tầng một, nói một câu không rõ ràng.

“Em xem như anh Cảnh Nam đang khen ngợi, nhưng chuyện này đối với em chẳng tốt chút nào!” An Sơ Tuyết xoa xoa thái dương, có chút nhức đầu: “Anh em sắp đính hôn với Đường Thiến. Nếu lúc này xảy ra tranh chấp gì đó với Mặc Tinh thì hai nhà An-Đường sẽ không ngóc đầu lên nổi.”

Hai tay Tiêu Cảnh Nam đặt trên lan can, vì động tác này mà áo sơ mi chất liệu tốt căng ra, phác họa đường nét cơ ngực hơi lộ ra của anh: “Có phải anh nên tặng em ít hạt óc chó không nhỉ?”

“Hả?” Chủ đề thay đổi nhanh quá khiến An Sơ Tuyết hơi sững sờ.

Tiêu Cảnh Nam nhẹ nhàng rướn môi lên: “Mỗi một câu nói của anh đều có hàm ý khác, hẳn là đầu óc em rất mệt mỏi.”

“Anh Cảnh nam đừng nói đùa, em chỉ muốn tìm anh kể khổ chút thôi mà.” Vẻ mặt An Sơ Tuyết cay đắng: “Mặc Tinh muốn quay về cuộc sống như trước kia, em sợ khi cô ta nhắc chuyện kết hôn với anh em, ông anh ngốc của em sẽ vui vẻ đồng ý.”

“Có phải nhà họ An các em có sở thích đặc biệt, thích đánh giá người nhà mình ngu ngốc không?” Nghe hai chữ “kết hôn”, lông mày Tiêu Cảnh Nam hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường.

An Sơ Tuyết cười khổ: “Em chỉ nói sự thật thôi. Cũng như em, nếu năm đó chẳng phải em khờ dại, kết bạn với loại người bụng dạ khó lường như Mặc Tinh?”

“Cô An mà ai nấy đều khen hiền lành đang ở đây nói xấu sau lưng người khác à?”

Thần thái Tiêu Cảnh Nam thoáng hiện vẻ châm biếm.

An Sơ Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt tràn ngập ái mộ: “Đúng vậy, em là người chứ đâu phải là thần, cũng có lúc tâm trạng tiêu cực, kể lể với người thân thiết một chút chẳng phải rất bình thường sao?”

Tiêu Cảnh Nam quay đầu lườm cô ta, sau đó nở nụ cười sâu xa rồi đi về phía cầu thang.

“Anh Cảnh Nam, anh đang nói giúp Mặc Tinh hả?” An Sơ Tuyết đẩy xe lăn theo anh và nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Cảnh Nam dừng bước, quay người nhìn cô ta: “Đúng thì sao, không đúng thì sao?” Ánh mắt anh tối sầm, xoay người nhìn thẳng vào cô ta: “Em đang muốn quản anh sao?”

“Anh Cảnh Nam nói quá lời rồi, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.” Loại hỏi vặn trá hình này càng giống như thừa nhận, điều này khiến trong lòng An Sơ Tuyết có chút khổ sở.

“Không phải là tốt.” Tiêu Cảnh Nam đứng thẳng người, hờ hững nói: “Anh sẽ nhờ người ôm em xuống lầu, đi đứng bất tiện thì đừng đi lung tung, lỡ té ngã thì không tốt cho chân đâu.”

“Cảm ơn anh Cảnh Nam quan tâm.” An Sơ Tuyết rướn môi lên, nhưng đáy mắt chỉ toàn cay đắng.

Lúc Mặc Tinh bối rối bước tới, Vương Như đang nói chuyện với vài quý bà và quý cô khác. Thấy cô đi đến, mấy người họ đều dừng câu chuyện và đưa mắt nhìn nhau.

An Như Nhã và Dương Lâm là “bạn cũ” của Mặc Tinh cũng có mặt ở đây. Nét mặt hai người họ ngượng ngùng, còn thoáng chút ghen tị và không cam lòng.

“Đây là Mặc Tinh, mọi người đều quen biết nhau nên tôi không cần giới thiệu nữa.” Vương Như làm như không nhìn thấy sự thay đổi của bọn họ, bà ấy mỉm cười kéo Mặc Tinh đến bên cạnh mình.

Nhìn thấy thái độ của Vương Như, mọi người lập tức trở nên thân thiện hẳn lên như thể sự ngượng ngập thoáng qua lúc nãy chưa từng xảy ra.

“Hai năm không gặp, cô Mặc vẫn đẹp như trước kia.”

“Xem ra cô Mặc gầy đi rất nhiều, có phải có cách giảm cân gì hay không? Hãy chia sẻ với chúng tôi một chút nào?”

Ngay cả Dương Lâm và An Nhã Như cũng biết cách biểu đạt tình bạn của mình đúng lúc.

Trong lòng Mặc Tinh cười khẩy, vết sẹo trên mặt và trên người cô rõ ràng như vậy, sao bọn họ lại có thể nói dối một cách trắng trợn như vậy được. Nhưng cô lại không nỡ phụ lòng tốt của bác gái, nên vẫn chào hỏi bọn họ như thường lệ.

“Chị Vương ơi!” Vu Tĩnh Vận và bà An đang đi cùng nhau, khi nhìn thấy Mặc Tinh đứng bên cạnh Vương Như thì sửng sờ.

Nụ cười trên mặt bà An lập tức biến mất, vẻ mặt bà ta khó coi tới cực điểm.

Mặc Tinh nhìn thấy hết biểu cảm của hai người họ, cảm xúc trong lòng khó mà nói rõ được.

Bố mẹ đã cắt đứt quan hệ với cô, lại duy trì quan hệ qua lại với nhà họ An. Rốt cuộc là họ tin những lời nói dối của An Sơ Tuyết hay vì lợi ích nhà họ Mặc mà lựa chọn bất chấp sự thật?

“Bà An, bà Vu, hai chị tới rồi à?” Vương Như mỉm cười chào hỏi hai người.

Vu Tĩnh Vận xấu hổ gật đầu, nhìn về phía Mặc Tinh một lát thì dời mắt đi ngay, còn bà An trực tiếp nhíu mày hỏi: “Sao Mặc Tinh lại ở chỗ của chị?”

“Hai năm rồi tôi chưa gặp Mặc Tinh, nên bảo con bé đi chung với tôi thêm một lát, sao thế?” Vương Như chậm rãi đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.