Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 139: Chương 139: Cô đoán kim chủ kia là ai 




“Tưởng Na Na...” Mặc Tinh nỉ non một câu, bật cười.

Loại người như Tưởng Na Na, nếu mình không giáo huấn cô ta, cô ta sẽ càng tệ hại hơn. Nhưng nếu mình giáo huấn cô ta, cô ta sẽ rình thời cơ rồi trả thù, làm trầm trọng thêm.

Vòng tuần hoàn chết, khó giải. . ngôn tình tổng tài

Lâm Hiểu bị cô cười mà đỏ mặt, cô ấy nắm hai tay nói: “Có phải cô thấy tôi ngốc, lại bị tên khốn đó lừa nữa đúng không?”

“Không phải.” Mặc Tinh dừng một lát rồi nói: “Người đàn ông như thế không đáng để cô yêu.”

Lâm Hiểu buồn bã, cô ấy khoát tay với Mặc Tinh: “Không nói về anh ta nữa, bực mình.”

Hai mắt cô ấy sáng rực, hưng phấn nói: “Kể cho cô chuyện thú vị này, cậu Mặc đã đánh Tưởng Na Na xả giận cho cô rồi đấy, sau đó con đần đó còn nêu ra kim chủ sau lưng cô ta. Cô đoán xem kim chủ đó là ai?”

“Ai?” Mặc Tinh không có hứng thú với kim chủ sau lưng Tưởng Na Na, nhưng cô vẫn phối hợp mà hỏi.

“Lâm, Tử, Thu!” Lâm Hiểu không kìm chết được, giọng nói hơi cao: “Chính là Lâm Tử Thu của nhà họ Lâm thư hương thế gia đó đấy, ông ngoại của cô An! Cô nói xem ông ta đã bảy mươi tuổi rồi, vả lại còn là nhà thư pháp nổi tiếng, sao lại ở bên cái loại người như Tưởng Na Na nhỉ?”

Mặc Tinh cũng sửng sốt, những năm mà cô chơi thân với An Sơ Tuyết, cô đã gặp ông Lâm rất nhiều lần.

Trong trí nhớ, ông Lâm là một nhân vật sống nhàn hạ không vướng bận chuyện thế gian, không xem trọng danh lợi, bình thường thích luyện chữ trồng hoa dắt chó đi tản bộ, không ngờ lại kim chủ sau lưng loại người như Tưởng Na Na!

Thấy cuối cùng Mặc Tinh đã không còn dáng vẻ thiếu năng động kia nữa, Lâm Hiểu cao hứng, hai mắt tỏa sáng: “Cô bảo ông cụ đó đã hơn bảy mươi tuổi rồi, có thể cứng được không?”

Mặc Tinh: “...”

“Tôi nói cô nghe này, Tưởng Na Na còn bảo cô ta đã mang thai con của ông Lâm!” Chu Hiểu bày ra vẻ mặt hóng hớt, sau khi nói hết câu này, cô ấy tiến đến trước mặt Mặc Tinh, thấp giọng nói: “Cô nói đứa bé đó là ông cụ Lâm làm một hồi, hay là đội nón xanh đây?”

Trước đây, Mặc Tinh thường giống An Sơ Tuyết, gọi ông cụ Lâm là ông ngoại, giờ lại nghe Lâm Hiểu hóng hớt loại chuyện này, cô cứ thấy kỳ kỳ, nói không nên lời.

Cô liếm cánh môi khô, nói: “Không biết, nhưng tối qua Tưởng Na Na vẫn đang ngủ với quản lý Chu.”

Lâm Hiểu a một tiếng, cười quái dị hỏi: “Cậu bảo nếu ông cụ Lâm biết Tưởng Na Na cho ông ấy đội nón xanh, thì có tức mà phát bệnh tim không nhỉ?”

Cô ấy kéo kéo Mặc Tinh rồi bảo có hay không, cuối cùng thở dài nói: “Cậu Mặc và mợ chủ Mặc định trừng trị Tưởng Na Na, nhưng bên phía ông Lâm kia đã có lời với tổng giám đốc Mặc, tổng giám đốc Mặc dẫn theo mấy người đến câu lạc bộ Dream, cưỡng chế đưa cậu Mặc đi.”

Nghe thấy vậy, Mặc Tinh mím môi, đôi mắt sâu thẳm, cô nắm chặt ga giường dưới thân, dùng sức đến nỗi khớp xương trắng bệch.

Lâm Hiểu định an ủi cô mấy câu, kết quả cánh cửa xoạch một tiếng mở ra, Tiêu Cảnh Nam đi vào, đi thẳng đến trước giường bệnh.

Mặc Tinh liếc mắt nhìn anh một cái, mặt không chút thay đổi thu lại ánh mắt.

“Tiêu... tổng giám đốc Tiêu.” Lâm Hiểu to gan gọi một tiếng, cô ấy muốn bảo là hiện giờ tâm trạng của Mặc Tinh không thể xao động quá lớn, để anh đi ra ngoài.

Tiêu Cảnh Nam quay đầu nhìn cô, ánh mắt thoáng lạnh: “Có việc gì?”

“Ha!” Lâm Hiểu cười một tiếng, lời nói đã đến cổ họng lại nuốt trở vào, cô ấy chỉ vào hoa quả trên bàn rồi hỏi: “Tôi muốn hỏi anh có ăn hoa quả không? Tôi đi rửa, ha ha.”

Nói đến câu cuối cùng, cô ấy cười gượng hai tiếng.

“Không cần.” Tiêu Cảnh Nam nói: “Cô rửa quả mà cô và Mặc Tinh ăn là được.”

Lâm Hiểu đứng đây có áp lực, cô ấy tính kiếm cớ đi ra ngoài, nhưng lại lo Tiêu Cảnh Nam nói ra lời gì, làm ra chuyện gì kích thích Mặc Tinh, cô ấy lại bất chấp khó khăn ở lại.

“Mặc Tinh, ăn chuối đi, ăn chuối tốt.” Chuối không cần rửa, cô đưa một quả chuối cho Mặc Tinh.

Mặc Tinh nhận quả chuối, bóc ra, cắn một miếng.

Hầu kết của Tiêu Cảnh Nam trượt lên trượt xuống, con người sâu sắc: “Cô đừng xuất viện vội, tôi đã liên lạc với bác sĩ chữa chân cho cô rồi.”

“Chân của Mặc Tinh vẫn chữa khỏi được sao?” Không đợi Mặc Tinh trả lời, hai mắt Lâm Hiểu đã sáng rực rồi hỏi.

Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Mặc Tinh, anh thật sự... thích cô ư?”

“Không tốn công tổng giám đốc Tiêu lo lắng.” Mặc Tinh cầm quả chuối rồi dùng sức ném đi, vượt qua Tiêu Cảnh Nam nếm vào trong thùng rác đằng sau: “Tôi không có tiền, không chữa.”

Lâm Hiểu trơ mắt nhìn quả chuối lướt qua vai Tiêu Cảnh Nam, trái tim sắp bay ra ngoài rồi.

“Không cần cô bỏ tiền.” Tiêu Cảnh Nam đi đến bên bàn, lấy một quả kiwi, nhét vào tay Mặc Tinh.

Mặc Tinh cúi mặt nhìn quả kiwi trong tay, châm chọc nói: “Tổng giám đốc Tiêu để tôi dùng miệng cắn à?”

“Tôi gọt cho cô!” Lâm Hiểu lo cô lại cầm quả kiwi 'đập' Tiêu Cảnh Nam, cô ấy vội vàng đi đến trước giường bệnh, tiếp lấy quả kiwi từ trong tay cô.

“Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu hảo tâm làm từ thiện, nhưng tôi không cần, cảm ơn.” Mặc Tinh nói rất là nhẹ nhàng, nhưng bàn tay lại nắm chặt lấy ga trải giường ở dưới thân: “Chân của cô An chưa chữa khỏi, tôi không dám chữa. Nếu chữa khỏi rồi, e là vẫn phải bị anh đánh gãy chân lần nữa.”

Lâm Hiểu nghe mà huyệt thái dương nhảy lên, trái tim cũng vọt lên đến tận cổ họng, cô ấy lén nháy mắt với Mặc Tinh, nhưng người ta hoàn toàn không nhìn cô ấy.

“Không đâu.” Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, không nói thêm gì khác nữa, đi luôn.

Mặc Tinh ngồi trên giường bệnh, cánh môi mím chặt, trên gương mặt dăng đầy mây đen.

Lúc anh muốn đánh gãy chân cô thì liền đánh gãy, lúc anh muốn chữa chân cho cô thì liền chữa, anh coi cô là gì? Đồ chơi sao?

Cô hít một hơi thật sâu, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay run run sờ vào chân phải tàn tật. Bây giờ chữa khỏi thì có tác dụng gì, hai năm không tập nhảy, muốn nhặt về, làm gì đơn giản như thế?

“Có thể chữa khỏi chân, sao cô không chữa?” Lâm Hiểu nhíu mày: “Mặc Tinh, cô đừng vì nhất thời cậy mạnh, để lại tàn tật suốt đời, không đáng đâu!”

Mặc Tinh nhếch môi, trong mắt lại chẳng có một tia ý cười nào: “Nếu một người đã đánh gãy chân của cô, rồi lại nói là muốn giúp cô chữa khỏi, hơn nữa anh ta còn có khả năng đánh gãy chân cô thêm một lần nữa, cô có chữa không?”

Lâm Hiểu im lặng, tâm tình trầm xuống.

“Tôi sẽ không nhận tình cảm của anh ta.” Mặc Tinh thu lại cái nhếch môi, nói từng chữ: “Đợi khi tôi có năng lực giết chết anh ta, tôi cũng không cần khúc mắc vì những chuyện này nữa.”

Lâm Hiểu nghe cô nói câu này, nghe mà cả người nổi da gà, cô ấy cười gượng hai tiếng, đưa quả kiwi đã gọt sạch cho cô: “Ăn đi, môi cô khô đấy.”

*

Bởi vì chuyện chăn gối của ông Lâm và Tưởng Na Na, nhà họ Lâm mây đen bao phủ, người giúp việc đi đường lúc nào cũng đi nhẹ, căn bản không dám lớn tiếng nói chuyện.

Trong đại sảnh, ba đời nhà họ Lâm đều có mặt, bốn người nhà An Sơ Tuyết cũng có mặt.

Người không thể chấp nhận được ông Lâm đã lớn tuổi thế này rồi còn làm loạn là An Thiếu Sâm, anh ta đứng ra, xanh mặt chất vấn: “Ông ngoại, ông đã hơn bảy mươi tuổi rồi, người phụ nữ tên Tưởng Na Na kia mới hai mươi tuổi, cùng tuổi với Sơ Tuyết, sao ông lại xuống tay được vậy?”

Ông Lâm bưng chén trà lên rồi uống một ngụm, ung dung nói: “Tình yêu không liên quan gì đến tuổi tác, Thiếu Sâm, lúc nào thì cháu thế thường như vậy rồi hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.