Mặc Tinh nhìn theo bóng lưng của ông ta, thản nhiên nói: “Vậy thì ông phải ra tay ác một chút, nếu ông thật sự làm cho tôi rời khỏi câu lạc bộ Dream, tôi nhất định sẽ thuê vị trí quảng cáo toàn thành phố cảm ơn ông.”
“Mặc Tinh con...” Vu Tĩnh Vận nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, bà ấy còn chưa nói xong, đã rời đi trong tiếng thúc giục liên tục của Mặc Vệ Quốc.
Mặc Tinh mím môi, đi qua đóng cửa lại, sau đó ngồi lại trên giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, ngồi trên ghế nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Qua một lúc lâu sau, Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn cô ấy và nói: “Vừa rồi, cảm ơn cô đã nói giúp tôi.”
“Ở nhà, tôi thường xuyên bị bố mẹ tôi vơ đũa cả nắm mắng, lúc đó tôi còn rất muốn có một người nói giúp tôi.” Vành mắt Lâm Hiểu hơi hồng, cô lau khóe mắt, rồi khoát tay với Mặc Tinh: “Được rồi, không nói về bọn họ nữa, mất hứng.”
Rừ...
Rừ...
Lúc này, điện thoại Lâm Hiểu rung lên, cô ấy nhận điện thoại, thô lỗ nói: “Chẳng phải cô bảo về sau không bao giờ gọi điện thoại cho tôi nữa sao? Sao...”
Cô ấy vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại.
Lòng Mặc Tinh rối bời, cô chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần chưa bao giờ mệt mỏi như này. Cô nằm trên giường, hai tay đặt lên cái bụng bằng phẳng, từ từ nhắm mắt lại.
Thật muốn cứ như này ngủ một giấc không tỉnh nữa, cũng không cần đối mặt với những người đáng ghép, những chuyện đáng ghét.
Nhưng mà không thể, chí ít thì ngày hôm sau, Mặc Tinh không thể không mặc tiếp bộ đồ lao động na ná như đồng phục của nhân viên vệ sinh, đi làm.
“Mặc Tinh, chào... chào buổi trưa.” Trên đường gặp mấy đồng nghiệp mà cô chỉ từng gặp mặt mấy lần, đối phương mỉm cười chào cô, nhưng giọng nói lại không kìm chế được run run.
Mặc Tinh gật đầu với đối phương, cô cảm thấy buồn cười.
Nếu đã sợ cô, tại sao còn muốn chào cô?
Trên đường đi lại gặp rất nhiều đồng nghiệp, hoặc quen hoặc không quen, nhưng bọn họ đều hữu hảo chào hỏi cô.
Mặc Tinh gật đầu qua loa lấy lệ với bọn họ, sau khi đi được mấy bước, cô nghe thấy tiếng thảo luận khe khẽ của bọn họ.
“Đám chị Phân hôm qua xin lỗi Mặc Tinh, Mặc Tinh bảo không tha thứ, sau đó tất cả đã bị đuổi hết rồi! Tính lên cái ảnh photoshop kia, tất cả đã đuổi sáu mươi người rồi!”
“Chỉ đuổi thôi còn may đấy, tôi nghe nói tên bảo vệ photoshop bức ảnh kia, vừa bị đuổi, cảnh sát đã tới dẫn anh ta đi rồi, hình như còn bị phạt, đời này coi như bỏ rồi!”
“Chậc, cũng không biết Mặc Tinh đã dựa vào ai...”
“Tốt xấu gì thì mọi người cũng đều là đồng nghiệp, Mặc Tinh làm thế này cũng quá đáng quá! Người khác kể chuyện cô ta câu dẫn tổng giám đốc Tiêu bị cởi truồng ném ra ngoài, cô ta ngại mất mặt, thế trước đó cô ta đừng làm cái loại chuyện đấy nữa! Làm gái điếm còn muốn lập đền thờ, thật ghê tởm!”
Cũng không biết có phải là bọn họ cố ý hay không, âm thanh không lớn, nhưng vừa rồi có thể để cho Mặc Tinh nghe rõ.
Mặc Tinh đứng ngược sáng, khóe miệng nhếch ra một độ cong châm chọc, cô quay người nhìn bóng lưng của ba người đang nói chuyện kia: “Đứng lại.”
Cô không biết tại sao Tiêu Cảnh Nam lại đuổi những người đó, nhưng cô sẽ không cho rằng anh là vì cô.
Ba người dừng bước, quay người nhìn cô.
Một người trong đó, nói với giọng âm dương quái khí: “Cô gọi mấy người chúng tôi có việc gì à?”
“Người vừa rồi nói tôi làm gái điếm còn muốn lập đền thờ là cô, đúng không?” Mặc Tinh nhận ra giọng nói của cô ta, bước từng bước về phía cô ta.
Bóng dáng của cô trong mắt người đó càng ngày càng gần, dáng đứng õng ẹo lúc đầu đã thu lại, lưng thẳng tắp: “Tôi không biết cô đang nói...”
Bốp!
Mặc Tinh không nghe cô ta nói hết, liền tát một cái lên mặt cô ta.
“Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Người phụ nữ ôm bên mặt bị đánh, căm tức nhìn cô: “Cô chính là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, sao nào, có gan làm, không có gan nhận à?”
Hai người bạn của cô ta vội vàng kéo cô ta, liên tục nháy mắt với cô ta.
“Các cô đừng kéo tôi!” Người phụ nữ bị tát một cái bạt tai, cô ta cũng cáu lên rồi. “Hôm nay tôi phải chửi con khốn không biết xấu hổ này, cô ta cũng không xem xem bản thân có đức hạnh gì, thế mà còn đi câu dẫn tổng giám đốc Tiêu, đáng đời bị người ta ném... ay ya!”
Mặc Tinh tát một cái nữa lên bên mặt còn lại của cô ta, cô bình thản nói: “Hai bên cân đối cho xinh, còn nữa, không phải tôi có gan làm không có gan nhận, chỉ là...”
Cô nắm cằm của người phụ nữ, khẽ xì một tiếng: “Không muốn nghe các cô đánh rắm trước mặt tôi mà thôi, tôi ghét thối!”
Người phụ nữ gắng sức văng tay ra khỏi bàn tay cô, nhưng cô ta có vùng thế nào cũng không giãy ra được, cô ta tức đến nỗi muốn chửi: “Cô...”
“Nghĩ kỹ đi rồi hãng nói.” Mặc Tinh hờ hững nhìn cô ta, một tay còn lại giơ lên.
Người phụ nữ rụt cổ lại theo bản năng, hai tay che mặt, nuốt trở lại những lời định nói ra. Hai người bạn của cô ta hèn nhát đứng bên cạnh, sợ gặp họa.
Cô ta nhìn vẻ lạnh lùng trên gương mặt Mặc Tinh, lại nhìn cái vết sẹo ở đuôi lông mày của Mặc Tinh, lại nghĩ nghĩ về kết cục của những đồng nghiệp kia, cô ta cau mày không cam lòng nói: “Xin lõi, tôi không nên nói cô như vậy.”
“Còn để tôi nghe thấy câu nói những lời gì đó mà tôi không muốn nghe thì tôi sẽ không hiền lành như này nữa đâu.” Mặc Tinh thả cằm cô ta ra, trầm giọng cảnh cáo.
Người phụ nữ ôm hai má đau rát, cực kỳ nhếch nháo mà vâng một tiếng, cô ta cũng không để ý đến hai người kia, đi thẳng luôn.
“Sắp đến giờ làm rồi, chúng tôi đi trước đây, tạm biệt!” Hai người bạn của cô ta cũng nói với Mặc Tinh một câu rồi cũng chạy đi.
Mặc Tinh mím môi, cũng chuẩn bị đi làm, nhưng đúng lúc này, cô nghe thấy một tràng tiếng vỗ tay vui sướng.
“Like like like like like!” Hứa Thư Di nhảy ra ở chỗ ngoặt cầu thang, hai mắt sáng người nhìn cô: “Woa, Mặc Tinh, vừa nãy cô ngầu quá! Nếu cô là đàn ông, tôi cũng muốn cưới cô!”
Mặc Tinh: “...”
Cô không tiếp lời, Hứa Thư Di cũng không thấy ngại ngùng, cô ấy chép miệng nói: “Cô nói xem, bọn họ không chọc vào cô được, sao vẫn cứ muốn đến chọc cô nhỉ?”
Cô ấy chỉ vào cái đầu, nháy đôi mắt to rồi nói: “Cô bảo liệu có phải chỗ này của bọn họ có vấn đề không nhỉ?”
“Chắc không đâu.” Mặc Tinh nhìn cô ấy rồi mỉm cười.
Hứa Thư Di nhìn mà ngẩn người, lẩm bẩm: “Woa, cô cười lên rất xinh!”
Độ cong nơi khóe miệng Mặc Tinh thu lại, cô cúi đầu chín mươi độ, chân thành nói: “Cảm ơn cô Hứa đã làm giúp tôi những chuyện này.”
Là một người chưa tiếp xúc với nhiều loại người người, Hứa Thư Di đã làm rất nhiều cho cô rồi.
“Cô cảm ơn tôi như vậy, làm tôi thấy ngại đấy.” Hứa Thư Di gãi đầu, gương mặt em lộ ra vẻ khổ não: “Tôi cũng chưa giúp được cô...”
Mặc Tinh đứng lên, cúi đầu nói: “giúp hay không là một việc, giúp được hay không lại là một chuyện khác, cô đã giúp tôi, câu cảm ơn này là phù hợp.”
Không giống với bố mẹ cô và những người bạn trước đây của cô, bọn họ đều chưa từng được giúp thử giúp cô, đã vứt cổ rồi.
“Cô... Cô cảm ơn tôi như vậy, tôi cũng không biết phải nói gì.” Hứa THư Hân xấu hổ cười cười, nói: “Tôi nghe nói cô bị tên băng sơn kia lột sạch rồi ném ra ngoài, tôi sợ cô nghĩ quẩn, nên mới đến tìm cô. Nhưng mà thấy cô vẫn còn tinh thần đi trị những người phụ nữ thối mồm kia, tôi yên tâm rồi.”
Nghe thấy mấy câu sau của cô, đồng tử của Mặc Tinh rụt lại. Cô nắm chặt góc áo, muốn cười, nhưng thế nào cũng không cười được.
Cô cúi đầu, thu lại sự u ám trong đôi mắt, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao, cảm ơn cô Hứa đã quan tâm.”