Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 47: Chương 47: Còn không buông tay?




Mặc Tinh nhận lấy quần áo từ trong tay Lâm Hiểu, cô nhìn lướt qua, đáy mắt hiện lên sự hoang mang nhưng rồi cũng không nói gì. Cô đặt đồng phục xuống bên cạnh gối, ra ngoài gọi điện thoại rồi rửa mặt đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Tinh còn đang ngủ thì bị một loạt âm thanh đập cửa ầm ầm đánh thức.

“Bây giờ mà vẫn còn ngủ, mấy người là lợn à? Mau mở cửa!”

“Bảo mấy người mở cửa, có nghe không hả. Hai con tiện nhân thối tha!”

Mặc Tinh nhíu mày, vẻ mặt bực tức nói với Lâm Hiểu cũng bị đánh thức giống mình: “Cô cứ nằm đi, tôi đi mở cửa.”

“Cô ta phiền phức chết đi được!” Lâm Hiểu lẩm bẩm một câu, trở mình, dùng chăn che mặt.

Mặc Tinh đi ra mở cửa, thấy Tưởng Na Na mặc váy hai dây đang đứng đó. Bên ngoài khoác hờ một chiếc áo khoác màu rượu đỏ, trên cổ là những dấu hôn xanh tím.

‎“Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, nhìn nữa tôi móc mắt cô ra đấy…” Tưởng Na Na chửi ầm lên, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Mặc Tinh, cô ta nuốt xuống những lời đã lên đến miệng.

Mặc Tinh nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu sau này cô lại nói tục trước mặt tôi dù chỉ một từ, tôi sẽ khiến cô về sau không thể mở miệng được.”

“Cô dám sao!” Tưởng Na Na cứng họng, vì động tác ngẩng đầu lên khiến mũi cô ta nhìn hơi to.

Mặc Tinh cong môi, thế nhưng đáy mắt lại không có chút ý cười nào: “Cô có thể thử xem.”

Nói xong cô quay về bên giường của mình.

Mặt Tưởng Na Na hết trắng lại xanh, rồi từ xanh chuyển sang đỏ. Cuối cùng cô ta như muốn trút giận mà dùng sức sập cửa, nhỏ giọng mắng một câu “đồ thần kinh”.

Mặc Tinh dường như không nghe được câu cô ta vừa nói, cô cầm đồng phục lên chuẩn bị đi thay đồ, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại đặt bộ đồng phục xuống.

Chắc hẳn hôm nay cô không được dùng bộ đồng phục này. Cô tính thời gian, lúc này cũng nên có người gọi điện thoại cho cô, hoặc là tới cửa tìm cô.

Suy nghĩ này mới thoáng qua thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

“Mới sáng sớm, ai lại tức giận đùng đùng như vậy? Đứng ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng đập cửa.” Vân Mân mỉm cười đi đến, mặc dù cô ta chỉ mặc một bộ suit đơn giản, nhưng cũng có thể lộ rõ đường cong trên cơ thể cô ta, vô cùng quyến rũ.

“Tôi cũng không muốn tức giận như vậy.” Tưởng Na Na cong miệng, những lời này tuy nói với Vân Mân, nhưng cô ta lại cứ nhìn chằm chằm Mặc Tinh: “Nhưng mà có người làm việc quá đáng, mới sáng sớm đã để tôi đứng ngoài cửa nửa tiếng đồng hồ. Đổi lại là người khác, người ta sẽ không tức giận sao?”

Mặc Tinh không thèm để tâm đến lời bịa đặt của cô ta, cũng không hề phản bác.

“Tưởng Na Na, đừng cho rằng ai cũng là đồ ngốc.” Vân Mân kéo tay của Tưởng Na Na, khẽ nhếch khóe miệng lên: “Nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề đấy.”

Tưởng Na Na im bặt, chỉ dám nhìn sang phía Mặc Tinh, sau đó oán giận đi về giường của mình.

“Hôm nay cô không cần đi làm, khoảng nửa tiếng nữa Tổng giám đốc Tiêu sẽ đến. Cô thu xếp nhanh một chút, đến lúc đó phải nghe theo sắp xếp của Tổng giám đốc Tiêu.” Vân Mân dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào bả vai Mặc Tinh, nở nụ cười đầy mờ ám rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Lâm Hiểu thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt hiện lên nét hiếu kỳ: “Mặc Tinh, cô quen biết với Tổng giám đốc Tiêu sao?”

Mặc Tinh “ừ” một tiếng, trong ánh mắt sáng như sao của Lâm Hiểu, thờ ơ nói: “Tôi làm gãy chân của người phụ nữ trong lòng anh ta, sao anh ta có thể không quen biết tôi chứ?”

“Vậy cô… hôm nay cô cẩn thận một chút, đừng đắc tội với người ta nữa.” Ánh sáng trong mắt Lâm Hiểu lập tức biến mất, cô ấy cười ngượng ngùng, một lần nữa dùng chăn che đầu.

Mặc Tinh không thay bộ quần áo khác, chỉ mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua. Sau khi trang điểm nhẹ, vội vàng đi ra ngoài.

Một giờ sau xe mới đến, cô mở cửa xe, đang định ngồi vào ghế lái thì Tiêu Cảnh Nam nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Ngồi ghế sau.”

“Được.” Mặc Tinh mím môi, gồng mình, vòng xuống phía sau, ngồi xuống bên cạnh anh.

Ngồi gần Tiêu Cảnh Nam như vậy khiến cô cảm thấy không quen. Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, tựa như vô hình bao vây cô vào bên trong, khiến ngay cả việc hô hấp, cô cũng cảm thấy áp lực.

Tay phải của cô chống xuống ghế, cẩn thận nhích về bên phải, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Bỗng dưng, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Mặc Tinh. Cơ thể cô cứng đờ, chưa tới kịp phản ứng lại thì đã ngã vào lồng ngực của người đàn ông bên cạnh.

“Nếu đã sợ tôi như thế, vì sao phải tốn hết sức để được tham gia tiệc sinh nhật của mẹ tôi? Hả?” Tiêu Cảnh Nam nhéo chiếc cằm thon gọn của cô, trong đôi mắt màu đen phản chiếu khuôn mặt vì hoảng sợ mà trở nên tái nhợt của cô.

Trái tim Mặc Tinh đập thình thịch, rủ mắt không dám nhìn anh: “Hai năm nay tôi chưa gặp bác gái nên muốn đi thăm bác ấy.”

Mẹ cô cũng sẽ tham gia tiệc sinh nhật của bác gái, cô muốn gặp mẹ, cho nên tối qua mới mặt dày gọi điện thoại cho bác gái.

Tiếng tim đập đầy mạnh mẽ của anh vang lên bên tai Mặc Tinh, toàn thân cô đều cảm thấy không thoải mái, tay trái chống xuống ghế, một lần nữa định ngồi dậy.

Nhưng Tiêu Cảnh Nam bỗng nhiên duỗi tay ấn lên vai cô, tay trái của cô mềm nhũn, lập tức ngã lên đùi của anh.

“Mặc Tinh…” Tiêu Cảnh Nam khẽ cúi người, ngón tay dừng lại tại vết thương nơi đùi phải của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Có phải hai năm trước tôi dạy dỗ cô quá nhẹ nhàng?”

Cho nên cô mới dám nói dối trước mặt anh?

Nơi bị anh vuốt ve dường như có một lưỡi dao sắc bén xẹt qua, cả người Mặc Tinh nổi da gà, lông mi mỏng nhẹ như cánh bướm không ngừng run rẩy.

Trong thoáng chốc, đùi phải của cô lại bắt đầu đau thấu xương.

“Cho cô thêm một cơ hội nữa.” Tay Tiêu Cảnh Nam dừng lại trên đầu gối của cô, vô tình gõ lên đó.

Anh dùng lực không quá mạnh, nhưng mỗi một động tác đều khiến tim Mặc Tinh run rẩy. Ngón tay của cô vô thức nắm chặt lấy ghế ngồi, chật vật mà vô cùng ngang bướng: “Tôi muốn gặp mẹ tôi.”

Cô chỉ muốn gặp mẹ mình một lát thôi, vậy mà còn phải thông qua tiệc sinh nhật của người khác. Cô chưa từng nghĩ tới chuyện buồn cười như vậy sẽ xảy ra với mình.

“Ồ!” Tiêu Cảnh Nam khẽ cười, trong lời nói mang theo ý châm chọc: “Không phải người nhà cô đã đoạn tuyệt quan hệ với cô rồi sao? Hay là do mấy người quá trọng tình?”

Đáy mắt Mặc Tinh tràn đầy bối rối, cô muốn ngồi dậy, nhưng lại không tìm được nơi để chống tay. Cô chỉ có thể thấp thỏm đè lên chân của anh. Thế nhưng cô lại không nghĩ tới, mình lại đè vào chỗ tư mật của anh.

“Thực sự xin lỗi…” Trong nháy mắt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cơ thể không kiềm được sự run rẩy.

Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy được cảnh tượng vừa rồi, theo bản năng khép chặt hai chân, sống lưng lạnh toát.

Tiêu Cảnh Nam luôn bình tĩnh trước mọi việc, vậy mà giờ đây sắc mặt hơi tái đi, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Anh lạnh lùng nói: “Còn không buông tay?”

Mặc Tinh cuống quít buông tay, đè lên chân anh để ngồi dậy, dính sát người vào cửa sổ xe.

Khi ở trong tù cô đã gặp qua không ít người tàn nhẫn, nhưng có lẽ bởi vì Tiêu Cảnh Nam vô duyên vô cớ dùng gậy đánh golf đánh gãy chân của cô, nên người mà cô sợ hãi nhất vẫn là anh.

“Dừng xe.” Sắc mặt Tiêu Cảnh Nam đột nhiên đỏ ửng cả lên, đôi mắt anh tối sầm lại.

Sau khi xe dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn Mặc Tinh, giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương: “Đi xuống!”

“Tôi có thể đến bữa tiệc sinh nhật nữa không?” Mặc Tinh biết bây giờ tốt nhất cô nên lập tức cút đi. Nhưng cô thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội được gặp mẹ lần này.

Mồ hôi trên trán Tiêu Cảnh Nam chảy dọc xuống theo gò má: “Nếu cô không xuống thì không cần đi nữa!”

Chờ sau khi Mặc Tinh xuống xe, anh khép hai chân lại, tay che lên chỗ bị thương, từng từ từng chữ anh nói ra đều rất khó nhọc: “Đi bệnh viện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.