Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, không lên tiếng.
“Thế chuyện Tinh Tinh mang thai là thật hay là giả, cái này con có thể nói cho mẹ biết không?” Vương Như day day mi tâm, hỏi.
Tiêu Cảnh Nam cụp mắt: “Là thật.”
“Ay...” Vương Như thở dài sâu xa, một lúc sau bà ấy nói: “Có việc gì không giải quyết được, con tuyệt đối đừng cậy mạnh.”
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên ừ một tiếng, sau đó thẳng người rồi nói: “Con đi trước đây.”
“Đi tìm Tinh Tinh à?” Vương Như hỏi.
Tiêu Cảnh Nam gật đầu, sau đó anh mở cửa ra xuống xe.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, vẻ mặt Vương Như cực kỳ phức tạp. Bà ấy cầm điện thoại lên, rồi gọi một cuộc điện thoại: “Đi bệnh viện kiểm tra, Tinh Tinh có hay không..”
Bà ấy nói được một nửa thì dừng lại, mãi đến khi bên kia hỏi vài lần, bà ấy mới đấu tranh một lúc rồi nói: “Thôi.”
Sau đó, cúp điện thoại.
*
Biệt thự nhà họ Mặc.
Hai năm trôi qua, ngoại trừ có thay đổi vài đồ trang trí ra, căn biệt thự vẫn không hề thay đổi. Nhưng mà đi tới nơi mà mình đã sống mười tám năm, Mặc Tinh lại không có cảm giác thuộc về một tí nào.
Cô ngồi trên chiếc sô pha phòng khách, mông ngồi sát một bên, vẻ mặt hờ hững nhìn cô giúp việc mới tới đặt hoa quả đã gọt sẵn cùng với trà và bánh ngọt lên bàn.
“Tinh Tinh, kiwi này là đồ mới đó, vị rất ngọt. Mẹ nhớ là con thích ăn kiwi nhất, con mau nếm thử đi” Vu Tĩnh Vận đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt Mặc Tinh, có vài phần câu nệ, lại có vài phần lấy lòng.
Mặc Tinh liếc mắt nhìn đĩa hoa quả, trong ánh mắt tha thiết của Vu Tĩnh Vận, cô lấy một miếng rồi bỏ vào miệng: “Cảm ơn.”
Thấy cô chịu ăn, gương mặt Vu Tĩnh Vận lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nhưng khi nghe thấy tiếng cảm ơn đó, vẻ vui mừng kia lại biến thành chua sót.
“Tinh Tinh cũng đã tới nhà rồi, bà còn khóc cái gì?” Mặc Vệ Quốc nhíu mày nói.
“Ông bảo tôi khóc cái gì ư?” Vu Tĩnh Vận cầm khăn giấy lau nước mắt, rồi quát ông ta: “Thấy nhà họ Tiêu đối xử tốt với Tinh Tinh, ông liền gọi con là Tinh Tinh, thấy nhà họ Tiêu đối xử không tốt với Tinh Tinh, ông liền vội vàng gọi Mặc Tinh rồi phủi sạch quan hệ!”
“Mặc Vệ Quốc, sao trước đây tôi không nhận ra là ông ghê tởm như vậy nhỉ?”
Cô giúp việc mới tới đứng ở bên cạnh, vụng trộm liếc nhìn Mặc Vệ Quốc mấy cái.
Mặc Vệ Quốc có chút xấu hổ, ông ta đỏ mặt nói: “Vừa nãy tôi nói cái gì? Sao dạo này bà cứ như đồ thần kinh vậy, tôi còn chưa nói gì đã bắt đầu cáu gắt rồi!”
“Ông bảo tôi như đồ thần kinh ư? Tôi biến thành cái dạng này là... là ai ép hả?” Vu Tĩnh Vận ném chiếc khăn đã bị nước mắt thấm ướt lên bàn, sau đó đứng dậy chất vấn ông ta.
Mặc Vệ Quốc sớm đã quen với dáng vẻ bảo sao nghe vậy suốt hai mươi năm của bà ấy, lúc này bị bà ấy quát như vậy, mặt ông ta hết đỏ lại xanh, ông ta thở gấp: “Bà... khụ... bà...”
Ông ta ôm cổ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Thấy vậy, Vu Tĩnh Vận không quát ông ta nữa, bà ấy vội vàng đi lấy thuốc cho ông ta, sau đó dặn cô giúp việc ở bên cạnh: “Mau đi lấy cốc nước tới đây!”
Mặc Tinh mắt lạnh nhìn trận cãi cọ này, trên khóe mắt nhiễm một chút trào phúng.
Cô cười giễu một tiếng, sau đó đứng dậy nói với Mặc Lôi: “Anh, em muốn nói chuyện riêng với anh!”
“À? ờ ờ!” Mặc Lôi vội vàng chuyển động bánh xe đi theo sau cô.
Thấy vậy, Vu Tĩnh Vận vội vàng vuốt lưng cho Mặc Vệ Quốc, sau đó vội vội vàng vàng đi qua theo.
Mặc Tinh dừng bước, quay đầu nhìn bà ấy, giọng nói hờ hững: “Tôi có vài lời muốn nói riêng với anh tôi, bà Mặc đừng đi theo nữa.”
“Tinh Tinh, con...” Vành mắt của Vu Tĩnh Vận đỏ bừng.
Mặc Tinh nhíu mày, nghĩ tới những thay đổi mà mẹ cô đã làm cho cô, cô có một thoáng mềm lòng. Nhưng cuối cùng, cô vẫn dứt khoát kiên quyết xoay người, đi ra ngoài khi mẹ cô còn chưa nói hết.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mắt mẹ sưng húp rồi kia kìa! Mẹ tự lau đi!” Mặc Lôi phiền chán túm tóc, nói vài câu với Vu Tĩnh Vận, sau đó chuyển động xe lăn đi theo Mặc Tinh ra ngoài.
Mặt trời ngả về tây, Mặc Tinh đứng thẳng đưa lưng về phía anh, ánh mặt trời màu cam chiếu vào người cô, kéo vệt bóng của cô chảy dài trên mặt đất, tự dưng có vẻ cô đơn.
Trong lòng Mặc Lôi chẳng có tư vị gì: “Tinh Tinh, mẹ chúng ta chính là cái đức hạnh này, bây giờ thế này đã là thay đổi lớn lắm rồi, em cũng đừng khắt khe quá với bà ấy nữa! Nếu khi em vui, em hãy cười với bà ấy hai cái, để tránh bà ấy suốt ngày khóc vì chuyện của em!”
“A.” Mặc Tinh cười nhẹ một tiếng.
Mặc Lôi vô cùng phiền chán cào tóc: “Nếu em không muốn thì cũng không cần ép bản thân, anh chỉ cảm thấy là mẹ suốt ngày khóc... khá là làm cho người ta phiền lòng!”
“Em đã không còn ôm hy vọng gì với bà ấy từ lâu rồi, sao em lại khắt khe với bà ấy cơ chứ?” Mặc Tinh cười đến thê lương: “Bà ấy đã thay đổi rất nhiều vì em, nhưng mà...”
Cô dừng một chút, u ám nói: “Anh, em không qua được cửa trong lòng.”
Làm tổn thương một người giống như đóng chiếc đinh lên tấm gỗ vậy, cho dù sau này bạn có đối xử tốt với anh ấy(cô ấy) đi chăng nữa, thì rút đinh ra rồi, cũng sẽ để lại dấu vết, sẽ không còn hoàn hảo vô khuyết.
“Anh biết!” Mặc Lôi chợt đấm mạnh lên tay vịn xe lăn, cắn răng nói: “Nếu không phải An Sơ Tuyết làm ra vụ tai nạn xe cộ đó, nhà chúng ta cũng sẽ không biến thành thế này!”
Mặc Tinh quay người lại nhìn anh, cô đứng ngược sáng, ngủ quan bao phủ trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt.
Đáng tiếc là không có nếu như.
“Anh.” Mặc Tinh nói nhẹ nhàng: “Sau này việc của em, anh đừng lo nữa.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Mặc Lôi lập tức trở nên tái nhợt: “Tại sao em không cho anh lo? Có phải anh làm vui không vui, đến cả người anh này em cũng không muốn nhận nữa đúng không? Hay là em chê anh...”
“Anh.” Mặc Tinh kéo dài âm điệu gọi anh.
Mặc Lôi di chuyển xe lăn đến trước mặt cô, anh ấy hấp tấp nói: “Có phải em chê anh ngốc, chuyện gì cũng không làm tốt lại còn cứ gây rắc rối cho em, đúng không? Anh đã bắt đầu học việc ở công ty rồi, cho dù sau này không có giỏi được như tên họ Tiêu kia, anh cũng sẽ không gây rắc rối cho em nữa!”
Anh ấy nói dịu dàng hơn, mang theo vài phần cầu xin: “Tinh Tinh, em đừng không nhận anh, có được không?”
“Em không có chê anh.” Mặc Tinh nhếch môi, muốn cười, nhưng nước mắt lại không chịu khống chế mà rơi xuống.
Cô ngẩng đầu lau khóe mắt, cố gắng nhếc môi, vươn tay ra lau nước mắt trên mặt Mặc Lôi: “Khi mọi người đều không cần em, anh vẫn coi em như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, sao em lại ghét bỏ anh cơ chứ?”
“Đừng lau nữa, anh không khóc, chỉ là vừa nãy... vừa nãy lông mi rụng vào trong mắt, kích mắt anh thôi!” Mặc Lôi hất tay cô ra, nói với giọng ghét bỏ: “Không phải em chê anh, thế sao em không cho anh lo chuyện của em?”
Độ cong nơi khóe miệng Mặc Tinh lại thu về, cô nói: “Anh, ông Tiêu và Tiêu Cảnh Nam không giống nhau, anh gây rối trước mặt ông ấy, thì anh không chiếm được...” chỗ tốt.
“Nếu như em gọi anh ra đây chỉ để nói chuyện này, vậy thì em không cần phải nói nữa!” Sắc mặt Mặc Lôi xanh mét chuyển xe lăn một trăm tám mươi độ, đi vào trong biệt thự: “Trừ phi anh chết, nếu không anh không thể mặc em không lo cho em!”