“Cậu Mặc tam quan không dám gật bừa, nhưng anh ấy thật sự thương cô Mặc.” Lục Ngôn Sầm đứng bên cạnh nói: “Kiểu phú nhị đại nặng thể diện như anh ấy, vì cầu xin cho cô, thế mà quỳ gối với tổng giám đốc Tiêu trước đám đông, thật sự là vượt ngoài dự liệu của tôi.”
Cho dù là bệnh gì, bệnh nhân tư tưởng tốt thì đều có lợi cho việc bình phục.
Anh ấy chưa tếp xúc với cô Mặc được mấy lần, nhưng có thể ẩn ẩn cảm giác được là cô không hề ôm kỳ vọng gì đối với cuộc sống. Nếu cho cô cảm nhận được thêm nhiều những ý tốt của những người bên cạnh, trạng thái tâm lý tốt hơn một chút, cũng sẽ có lợi cho việc trị liệu của anh ấy.
Thủy Thanh Lan: “...”
Cô ấy cũng không rõ bác sĩ Lục đây là đang mắng chồng cô hay đang khen chồng cô nữa.
“Không... không có chuyện đó đâu, em đừng nghe anh ta nói vớ vẩn!” Mặt Mặc Lôi lập tức đỏ lên, mất tự nhiên nói: “Tinh Tinh, em đừng nghe anh ta nói bậy bạ nhá!”
Mặc Tinh còn chưa kịp trả lời, cửa phòng truyền đến một trận tiếng bước chân nhốn nháo, tiếp sau đó bác sĩ Tiền và mấy ý tá trước đó đẩy một bệnh nhân xuất hiện trong tầm mắt của cô.
“Sao cô còn chưa đi?” Thấy Mặc Tinh vẫn đang ở đây, bác sĩ Tiền lập tức dài mặt, bực mình giục: “Không có việc gì thì mau đi đi!”
Anh ta chuyển hướng nhìn Lục Ngôn Sầm, tốc độ nói cực nhanh: “Bác sĩ Lục giúp cái, anh mau xách cô ấy ra ngoài đi, chỗ tôi còn có một bệnh nhân!”
Chuyện gì thế này?
“Được.” Lục Ngôn Sầm đáp một tiếng, nhưng không có đi đẩy giường đẩy, mà là đi đến trước người Mặc Lôi, một tay bế anh ấy lên, vừa đi vừa nói với Thủy Thanh Lan ở đằng sau: “Còn lại giao cho mợ chủ Mặc đấy.”
Thủy Thanh Sợ sợ làm lỡ thời gian người bệnh cần được chữa trị, cô ấy cũng không nói gì, vội vàng đi đẩy giường đi.
Mặc Tinh đang để chân trần nhảy luôn từ trên giường xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất cùng với Thủy Thanh Lan đẩy chiếc giường ra khỏi phòng cấp cứu.
“Nhanh nhanh nhanh!” Bác sĩ Tiền hùng hùng hổ hổ ra lệnh cho các y tá khác, một đám người đi vào phòng cấp cứu, rầm một tiếng, đóng cửa phòng cấp cứu lại.
Mặc Tinh cảm thấy Lục Ngôn Sầm bế anh trai cô trông chướng mắt thật đấy: “Bác sĩ Lục thả anh tôi lên giường đẩy đi, đẩy anh ấy về phòng bệnh là được.”
Không đợi Lục Ngôn Sầm trả lời, Mặc Lôi đã hét to: “Mau, thả, ông, đây, xuống!”
“Ò.” Lục Ngôn Sầm thản nhiên nói một chữ, sau đó dưới tình huống không động đến miệng vết thương của Mặc Lôi, ném anh ấy lên giường đẩy.
Mặc Lôi đập lưng xuống giường thì hơi đau, nước mắt người ăn xin cũng ứa ra rồi, lại thêm chuyện hai lần Lục Ngôn Sầm chưa được anh ấy cho phép đã bế kiểu công chúa, cơn giận mà anh ấy tích góp lại nhoáng cái đã bùng nổ: “Móa, con mẹ nó anh có bệnh hả?”
“Cậu Mặc tính sai đối tượng rồi, người có bệnh là anh.” Lục Ngôn Sầm cong mắt chỉ vào thạch cao trên cánh tay và trên chân anh ấy, hai má lúm đồng tiền sâu hơn.
Mặc Lôi: “...”
Mẹ nó, anh ấy ghét nhất là cái loại mắng người không nói tục này, giống hệt cái thằng khốn Tiêu Cảnh Namlàm cho người ta chán ghét!
“Cậu Mặc là một người bệnh, theo lý thuyết thì tôi không nên so đo quá nhiều, nhưng trong bệnh viện thì không được nói to gây ồn áo, anh đã không chú ý rất nhiều lần rồi.”
“Hơn nữa tôi muốn sửa chữa một quan điểm của cậu Mặc: Không phải đã làm sai việc, cầm ít đồ đến xin lỗi là được, đây là sỉ nhục đối với người làm bác sĩ.” Độ cong nơi khóe miệng Lục Ngôn Sầm biến mất, lúc nói những lời này, anh ấy vô cùng nghiêm túc.
Mặc Lôi rất phản cảm với cái loại người động một tí liền giáo dục lên tới chủ nghĩa xã hội, đáng ghét: “Anh...”
“Anh, bác sĩ Lục nói không sai.” Mặc Tinh cắt ngang lời anh ấy.
Mặc Lôi lập tức ỉu xìu: “... Được, em là tiểu tiên nữ, em nói gì cũng đúng hết.”
Nói xong, đột nhiên anh ấy nhớ tới một chuyện.
Mặc Lôi quay sang nhìn Lục Ngôn Sầm, vẫn là dáng điệu ghét bỏ, nhưng đã nói chuyện khách khí hơn một chút: “Những điều tôi nói và những điều tôi làm không liên quan đến em gái tôi, anh không thích tôi thì cứ không thích tôi, chữa chân cho em tôi thật tốt, chữa khỏi rồi...”
Trước khi anh ấy nói ra câu như 'muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh', Thủy Thanh Lan cắt ngang lời anh ấy: “Bác sĩ Lục, chân của Tinh Tinh phải phiền anh rồi.”
“Tôi là bác sĩ, chữa bệnh cho người là bổn phận của tôi, không cần khách khí như vậy.” Lục Ngôn Sầm nở cụ cười, anh ấy nói: “Cứ đứng chắn ở trước cửa phòng cấp cứu như này cũng không tốt, chúng ra về phòng bệnh đi.”
Thủy Thanh Lan gật đầu đồng ý.
“Mặt đất lạnh, cô Mặc cũng ngồi lên giường đẩy đi.” Lục Ngôn Sầm liếc qua bàn chân xinh xắn trắng ngần của Mặc Tinh, ôn hòa nói.
Anh ấy không có ác ý, nhưng lúc anh ấy nhìn qua, Mặc Tinh vẫn rụt chân về sau, sau đó cúi đầu nói: “Không cần đâu, chỗ này cách phòng bệnh không xa, tôi đi về cũng được.”
“Cô Mặc giống hệt như bác cả tôi nói, quá hiếu thắng.” Lục Ngôn Sầm mỉm cười, anh ấy tiến lên một bước, khom lưng, dễ dàng bế Mặc Tinh lên: “Mạo phạm rồi.”
Lúc nói, đồng thời anh cũng bế Mặc Tinh đi về phía giường đẩy, anh ấy tính đặt cô lên giường. Nhưng lúc anh ấy còn chưa kịp thả cô xuống, cánh cửa phòng cấp cứu ở đối diện đã lạch cạch một tiếng, mở ra.
Tiêu Cảnh Nam đi ra, trên người anh vẫn mặc bộ comle đó, trong tay vẫn cầm cái áo bệnh nhân bị xé rách đó, thoạt nhìn không khác gì ngày thường, chẳng qua sắc mặt tái nhợt quá thôi.
Ánh mắt anh chần chừ trên người Mặc Tinh và Lục Ngôn Sầm một chút, mày khẽ nhíu, sau đó lấy một kiểu dáng vẻ cực chậm, thoạt nhìn rất không tự nhiên đi sang đây.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Lục Ngôn Sầm lạnh nhạt chào hỏi anh, sau đó thả Mặc Tinh lên giường.
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, anh chỉ liếc mắt nhìn anh ấy một cái, rồi ánh mắt lại nhìn sang Mặc Tinh luôn, ảm đạm không rõ.
Bốn mắt nhìn nhau, lông mi Mặc Tinh không kìm chế được run run, tứ chi hơi có chút như nhũn ra. Theo từng bước chân lại gần của anh, cơ thể cô dần trở nên cứng nhắc, có mồ hôi ứa ra ở trên trán.
Cô không biết mồ hôi trên trán anh là là làm sao mà có, nhưng mồ hôi trên người cô là bị dọa ra tới.
Bình thường làm phẫu thuật đều sẽ tiêm thuốc mê và thuốc an thần, sau khi cô cấp cứu xong thì chốc lát sẽ không tỉnh lại, cho dù có tỉnh lại thì cũng không nên là cái trạng thái này.
Nói cách khác...
Chắc anh biết, lần này cô phát bệnh là lừa dối.
“Không sao à?” Tiêu Cảnh Nam bước cực nhanh đi tới trước cái giường đẩy, anh nhìn Mặc Tinh rồi hỏi.
Trên người Mặc Tinh vẫn đang mặc chiếc áo khoác của anh, sau lưng đã bị mồ hôi làm ướt từ lâu rồi. Cho dù biết mấy năm nay anh hiểu lầm cô, người đuối lý là anh, nhưng cô vẫn sợ anh, chỉ là trong sự sợ lại có hận và không cam lòng.
“Tôi không sao làm anh thất vọng lắm à?” Cán cân của sợ hãi và hận ý nghiêng qua nghiêng lại, cuối cùng vẫn đổ về phía hận.
Hận ý không che dấu chút nào trong mắt cô đã đâm tới Tiêu Cảnh Nam, hầu kết anh lăn lộn, anh nói: “Không sao thì về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”
Anh dừng lại một chút, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Sau này đừng làm loại chuyện này nữa.”
“Được làm gì, không được làm gì, trong lòng tôi đều biết, không cần anh phải dạy tôi.” Tay chân Mặc Tinh đã mềm hết cả rồi, nhưng cô vẫn ngẩng đầu nhìn anh: “Chẳng phải anh bảo anh tin tôi sao?”
“Tin tôi thì chuyện hai năm trước chỉ là một sự hiểu lầm, tôi chưa bao giờ có lỗi với anh, ngược lại là anh có lỗi với tôi!”
Cảm xúc của cô xao động, giọng nói vì quá cất cao mà có vẻ hơi sắc bén.
Ở bên cạnh, ánh mắt của Mặc Lôi như cây đinh đính trên người Tiêu Cảnh Nam, từng tế bào trong cơ thể đều đang kéo căng, bị vây ở trạng thái cảnh giác cao độ.