Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 69: Chương 69: Không nỡ à? Vậy thì quên đi




“Trừng trị cô thì chẳng có gì thú vị.” Tiêu Cảnh Nam đứng trước bàn làm việc, quay lưng lại với cô, cầm tách trà đưa lên miệng, ánh mắt anh hiện lên vẻ u ám.

Vậy là anh không muốn tha cho anh trai cô?

My cau mày đứng dậy, rồi lại ép mình ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Tôi không thông minh được như cô An, Tổng giám đốc Tiêu có thể nói rõ hơn được không?”

“Đại sảnh của Câu lạc bộ Dream bị đập phá, với tiền lương hiện tại của cô, cả đời cô cũng không đền được.” Những bình hoa mà Mặc Lôi đập có vẻ là đồ cổ.

“Chuyện này anh không cần lo lắng, anh trai tôi sẽ đền bù mọi tổn thất tài chính.” Mặc Tinh nói.

Tiêu Cảnh Nam đặt tách trà xuống, quay đầu nhìn cô, hai tay chống lên bàn: “Đền giá gốc của món đồ bị hỏng cho tôi? Mượn 3 triệu, lúc trả lại vẫn trả 3 triệu, như thế là tôi bị lỗ rồi.”

“Anh cảm thấy bồi thường bao nhiêu tiền hợp lý thì có thể nói với anh trai tôi, anh ấy sẽ không mặc cả đâu.” Anh trai cô nói rằng tiền có thể điều động được, trái tim của Mặc Tinh như thắt lại.

“Không cần tiền.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô với vẻ u ám: “Tôi rất có hứng thú với mảnh đất trong khu quy hoạch mới ở thành phố G mà Tập đoàn Mặc Thị mới tranh được…”

Mặc Tinh im lặng, dù là trước đây hay bây giờ, cô cũng không dám nói đến chuyện của công ty.

“Không nỡ à? Vậy thì quên đi.” Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói.

“Có gì mà không nỡ!” Mặc Tinh nói xong mới nhận ra vừa rồi mình quá kích động, cô điều chỉnh cảm xúc của mình, nói: “Chỉ là chuyện này phải để cho bố mẹ và anh trai tôi bàn bạc đã, tôi không tự quyết được.”

Tiêu Cảnh Nam cong môi, bóng dáng của cô phản chiếu trong đôi mắt anh: “Vậy thì tốt nhất cô nên hành động nhanh lên, tôi không kiên nhẫn đâu.”

Mặc Tinh gật đầu, cau mày đi về phía cửa.

Việc hai năm trước cô đâm phải An Sơ Tuyết rồi ngồi tù đã khiến cho mọi người rất bất mãn với cô rồi. Lần này anh trai vì cô mà gặp rắc rối, bây giờ lại còn động đến vấn đề kinh doanh, cô sợ rằng bố mẹ sẽ càng hận mình nhiều hơn.

“Đợi đã.” Ngay khi bàn tay cô nắm lấy tay nắm cửa, Tiêu Cảnh Nam đã gọi cô lại.

Mặc Tinh xoay người, cúi đầu hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu còn việc gì dặn dò sao?”

“Ngày Quốc khánh An Thiếu Sâm sẽ đính hôn, nhà họ An nhắc nhở tôi không được cho cô đến đó làm loạn.” Tiêu Cảnh Nam bưng tách ra, đưa lên miệng nhưng anh không uống mà quay đầu lại nhìn cô.

Mặc Tinh ngẩng đầu, cô hơi sững người, sắc mặt có chút khó coi.

Trong giới này, có rất nhiều người cuộc sống riêng tư rối loạn, nhưng cô luôn nghĩ An Thiếu Sâm là một ngoại lệ. Tuy nhiên cô không ngờ rằng anh ta lại quyết định đính hôn với Đường Thiến để khiêu khích cô.

Việc này khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Thấy vậy, Tiêu Cảnh Nam khịt mũi, đặt tách trà xuống, khẽ cau mày.

Mặc Tinh biết An Thiếu Sâm sắp kết hôn, còn không cho cô đi vì thế nên cô đang đau lòng?

Trong lòng Mặc Tinh còn nhiều suy nghĩ, cô vội vã rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Tinh.

Tháng máy xuống tầng 1.

“Ồ, cô cũng ở đây à?” Hứa Thư Di đứng bên ngoài thang máy, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Trong một gần tôi gặp cô tới hai lần, đây là duyên phận sao?”

Mặc Tinh đi ra khỏi thang máy: “Thật trùng hợp.”

Trương Hàn gật đầu với cô, nắm lấy cổ áo sau của Hứa Thư Di vào thang máy, trực tiếp ấn nút đóng cửa.

“Thầy, thầy làm gì vậy?” Hứa Thư Di chống nạnh nhìn Trương Hàn: “Con còn có vài chuyện muốn hỏi cô ấy mà!”

Trương Hàn đẩy cặp kính gọng vàng xuống, trên mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Chỉ là chuyện phiếm thôi mà, con hỏi hay không cũng vậy thôi.”

Hứa Thư Di đảo mắt mấy cái: “Độc tài…”

“Con nói gì vậy?” Trương Hàn đặt tay phải lên vai cô ấy hỏi.

“À…” Hứa Thư Di nở một nụ cười thật tươi: “Con nói hôm nay thầy mặc bộ này rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn bình thường rất nhiều, quá là ngầu!”

Trương Hàn xoa xoa tóc cô ấy: “Nói nhảm nhí gì thế!”

Hứa Thư Di: “…”

Hai người đến tầng 36 thì đi ra khỏi thang máy, Hứa Thư Di đi theo sau Trương Hàn, khi nhìn thấy bốn chữ “Văn phòng chủ tịch”, cô ấy lùi lại sau mấy bước: “Thầy ơi, bụng con đau quá, hình như con đến tháng rồi, con đi trước đây.”

“Con sợ à?” Trương Hàn kéo cổ áo giữ cô ấy lại: “Tiêu Cảnh Nam không ăn thịt người.” Hứa Thư Di ôm bụng đau, mặt đầy khổ sở: “Không phải con sợ, con đến tháng thật đấy, con phải đi thay băng vệ sinh.”

“Nếu như thầy nhớ không nhầm thì đây là lần thứ ba trong tháng này con đến tháng đấy.” Trương Hàn buông lỏng cổ áo Hứa Thư Di ra, cúi đầu mỉm cười nhìn cô ấy.

Hứa Thư Di không còn gì để nói nữa.

“Con không muốn đi thật sao?” Trương Hàn khẽ nhướng mày, nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Thôi. Hôm nay có vụ án mới, con trở về sắp xếp tài liệu của đương sự đi.”

“Cảm ơn thầy, yêu thầy nhiều. Bắn tim…” Khi nói chữ cuối cùng vừa cất lên, Hứa Thư Di đã vội vàng chạy vào thang máy.

Trương Hàn thở dài, xoa xoa đôi lông mày đau nhức, bước đến văn phòng chủ tịch rồi gõ cửa.

“Mời vào.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Trương Hàn mở cửa, mùi thuốc lá thoang thoảng lập tức chiếm lấy khứu giác của anh ta. Anh ta nhìn bóng người cao ráo đứng trước cửa sổ, hỏi: “Có chuyện không vui à?”

“Đúng thế, nghèo.” Tiêu Cảnh Nam quay lại nhìn anh ta, dập lửa nửa điếu thuốc đang hút dở rồi ném vào gạt tàn.

Treh tháo cặp kính gọng vàng ném lên bàn trà: “ Cậu nói cậu nghèo, vậy tôi thế nào? Hộ nghèo siêu cấp à?”

“Uống trà không?” Tiêu Cảnh Nam rót một tách trà, đặt lên bàn.

Trương Hàn ghét bỏ liếc nhìn anh, không hề có ý định uống trà: “Cậu cố ý phải không hả? Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi chỉ uống café, không uống trà!”

“Tôi làm bộ dạng lịch đón khách thôi mà, đừng nghiêm túc thế.” Tiêu Cảnh Nam cầm ly trà vừa mới rót, uống một ngụm rồi lại đặt lên bàn.

“Ha ha.” Trương Hàn cười chế nhạo hai tiếng, đặt túi hồ sơ xuống bàn: “Tôi không làm trường hợp của Mặc Lôi nữa.”

“Chỉ mới nói một câu mà cậu đã giận rồi à? Hẹp hòi quá.” Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn anh ta một cái rồi ngồi xuống bên cạnh.

Trương Hàn ngừng nói chuyện nhảm nhí với anh, nghiêm mặc nói: “Dì Vu có quan hệ bạn bè với bố mẹ tôi, bố tôi đặc biệt gọi điện cho tôi, không cho phép tôi theo vụ này.”

Tiêu Cảnh Nam “ừ” một tiếng, vẻ mặt không chút dao động.

“Chuyện liên quan đến người thương như vậy, tôi còn tưởng cậu sẽ mắng tôi vài câu cơ.” Trương Hàn đứng dậy, đi lấy café bột, tự mình pha café.

“Tôi không tính toán với kẻ cầm thú.” Tiêu Cảnh Nam dựa vào ghế sofa, nghiêm túc nhìn Trương Hàn đang pha cà phê: “Còn nữa, cũng chẳng phải người thương, chỉ là một đối tượng có thể kết hôn mà thôi.”

Trương Hàn không pha café nữa mà quay đầu lại nhìn anh: “Đối tượng kết hôn? Còn chưa chắc? Thế mà hai năm trước cậu còn vì cô ta đánh gãy chân Mặc Tinh.”

Nhất thời, Tiêu Cảnh Nam cũng quên mất việc tính toán với người anh gọi là cầm thú.

“Đó là hình phạt mà Mặc Tinh đáng phải chịu, không liên quan gì đến An Sơ Tuyết hết.” Tiêu Cảnh Nam khẽ cau mày rồi nhanh chóng thả lỏng lại, vẻ mặt lại bình thường.

“Chậc chậc.” Trương Hàn cầm ly café bước đến cạnh bàn rồi ngồi xuống: “Cô An vì cậu mà không còn cả chân, cậu lại xem người ta là một trong những… đối tượng kết hôn. Cậu thật tuyệt tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.