Trái tim của An Sơ Tuyết cũng lộp bộp một chút theo âm thanh này, cô ta chưa tiếp xúc với ông cụ Tiêu được mấy lần, mấy lần trước lúc gặp mặt, bầu không khí không tính là tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm như thế nào.
Rốt cuộc sao lại thế này nhỉ?
Cô ta đã chọn ông cụ Tiêu chỗ nào rồi hả? Hay là nhà họ An hoặc tập đoàn An Thị đã đắc tội ông Tiêu, ông ấy giận chó đánh mèo trút giận lên cô ta?. Truyện hay luôn có tại == TгЦмtгuуen . VN ==
“Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm đấy, cô đừng tưởng tí tâm tư kia của cô là có thể lừa được tôi!” Ông cụ Tiêu gần như là hét lên: “Cô coi tôi là tên ngốc à?”
Câu này nói rất nghiêm trọng.
An Sơ Tuyết lau vết máu ở khóe miệng, cô ta vẫn không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nói nhiều sai nhiều, bớt nói vẫn tốt hơn.
“Cô cảm thấy bị người ta nhìn thấy là mất mặt hả?” Ông cụ Tiêu lại hỏi cô ta một lần nữa.
Không đợi cô ta trả lời, ông ta đã dặn anh Nam: “Đi, cho thằng nhóc pha trà này ngồi trên sô pha xem!”
Ba chữ cuối cắn rất nặng.
An Sơ Tuyết nhíu mày, nhìn về phía nhân viên.
Cùng lúc bị cô ta và ông cụ Tiêu nhìn chằm chằm, chân anh nhân viên nhỏ cũng mềm rồi, động cũng không động đậy được. Anh Nam xách cổ áo anh ta, ném anh ta lên sô pha, sau đó cho một thủ hạ đi pha trà.
“Ông nội Tiêu, cháu có thể hỏi một chút là tại sao không?” An Sơ Tuyết vừa nói, khóe miệng liền đau: “Có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?”
Ông cụ Tiêu gõ mạnh cái gậy xuống đất, ông ấy cất cao giọng: “Hiểu lầm ư?”
Ông ấy ở địa vị cao đã lâu, khí thế bức người, anh nhân viên sợ đến nỗi suýt nữa thì ngã xuống sô pha.
“Tôi hỏi cô trước, hai năm trước, cô mượn tin tức nhà họ An sắp liên hôn với nhà họ Tiêu, làm cho tập đoàn An Thị tham gia vào thị trường đồ điện gia dụng, đấy có phải là chủ ý của cô không?” Ông cụ Tiêu hỏi.
An Sơ Tuyết cắn môi, nhu thuận nói: “Chuyện này đúng là chủ ý của cháu. Nhưng mấy hôm trước chẳng phải ông đã nói rõ chuyện này với nhà họ An rồi sao? Vả lại tập đoàn An Thị cũng đã đưa ra bồi thường tương xứng rồi.”
“Cô chỉ cần trả lời có hoặc không, không cần dông dài nhiều như thế!” Ông cụ Tiêu lạnh lùng nói.
An Sơ Tuyết nhíu mày, nhưng vẫn dịu dàng đáp một tiếng vâng.
“Tôi hỏi cô tiếp, chuyện Mặc Tinh mang thai giả, cô nói cho tôi biết có đúng không?” Ông cụ Tiêu nói.
An Sơ Tuyết gật đầu, cô ta định giải thích đơn giản một chút, nhưng nghĩ tới lời trách của ông ấy vừa nãy, cuối cùng cô ta nhịn lại không nói gì hết.
Ông cụ Tiêu nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, ông ấy cầm chén trà lên uống một ngụm, vừa uống vào miệng, ông ấy đã nghiêng đầu nhổ xuống đất: “Cái gì đây?”
“Là...” An Sơ Tuyết vừa cất lời, đã bị ông ấy cắt ngang: “Cô không cần trả lời!”
An Sơ Tuyết nuốt nước miếng, bàn tay đang cầm tài liệu vô thức bóp chặt, sắc mặt có hơi khó coi.
Anh nhân viên cũng cảm thấy ông cụ Tiêu này quá đáng quá, nhưng anh ta cũng không dám nói chữ nào.
“Uống cái thứ này còn không bằng uống nước trắng, đi, rót cho tôi cốc nước!” Ông cụ Tiêu bảo anh Nam một câu, rồi mới lại nhìn An Sơ Tuyết: “Tôi hỏi cô tiếp, chuyện Mặc Tinh mang thai giả, cô đã biết ngay từ đầu rồi đúng không?”
Qủa thật ngay từ đầu An Sơ Tuyết đã nghi ngờ Mặc Tinh là mang thai giả, bởi vì Mặc Tinh nói đứa bé được hai tháng rồi, nhưng mà vào khoảng một tháng trước, Mặc Tinh đã vào phòng cấp cứu mấy lần.
Cho dù có thai, đứa bé đó cũng không giữ được!
Vì thế, cô ta gật đầu.
“Qủa nhiên Mặc Tinh không lừa tôi!” Ông cụ Tiêu đứng phắt dậy, sắc mặt u ám: “Chủ ý mang thai giả của con bé, quả nhiên là cô đưa ra!”
Chỉ có chủ ý này là An Sơ Tuyết đưa ra, cô ta mới có thể biết được Mặc Tinh là mang thai giả ngay từ đầu.
Kết luận này làm cho An Sơ Tuyết sửng sốt, sau khi phản ứng lại, mặt cô ta tái mét, cô ta vội vàng giải thích: “Ông nội Tiêu, có phải trong này có hiểu nhầm gì không? Cháu chưa bao giờ đưa ra chủ ý mang thai giả với Mặc Tinh!”
Sao lại thế này?
Mặc Tinh nói với ông cụ Tiêu, chủ ý cô mang thai giả là cô ta đề ra ư?
Ông cụ Tiêu không tin những lời mà cô ta nói, ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô còn ngụy biện à!”
“Ông Tiêu, cháu thật sự không ngụy biện!” An Sơ Tuyết sốt ruột nói: “Nói khó nghe, cháu luôn muốn ở bên anh Cảnh Nam, sao cháu có thể đề xuất ra ý tưởng cho Mặc Tinh cơ chứ?”
Ông cụ Tiêu nói: “Đúng, đương nhiên là cô sẽ không tốt bụng đưa ra đề xuất cho con bé.”
Nghe vậy, An Sơ Tuyết khẽ thở phào một hơi, quần áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Sau đó cô ta nghe thấy ông cụ Tiêu nói tiếp: “Khi cô đưa ra chủ ý này cho con bé là đã không có ý tốt rồi! Bây giờ cô nói chuyện con bé mang thai giả cho tôi biết, chẳng phải là muốn mượn tay tôi, loại trừ cái đinh trong mắt này sao? Tiền hô hậu ủng, một vòng lại một vòng, kế hoạch thật là hoàn mỹ!”
Nếu mà là lúc thường, ông ấy sẽ khen cô ta làm tót, nhưng đối tượng mà cô ta tính kế là ông ấy, cái này lại thành vấn đề khác rồi! Không ai có thể tính kế ông ấy!
Mặt An Sơ Tuyết cắt không còn giọt máu: “Ông nội Tiêu, ông nghe cháu giải thích: Chuyện này hoàn toàn vô lý...”
“Sơ Tuyết, cô không nên mưu tính lên tôi, cô sẽ nhanh chóng hối hận vì đã làm như vậy!” Ông nội Tiêu ngắt lời cô ta, sau đó nói với vẻ mặt hung dữ: “Còn nữa, cô có thông minh đi chăng nữa thì cũng đã tính sai một chuyện, Mặc Tinh đã mang thai thật rồi, kế hoạch cô muốn mượn tay tôi diệt trừ con bé đã thất bại!”
Nói xong, ông ấy không cho An Sơ Tuyết cơ hội giải thích, trực tiếp dẫn anh Nam với cả mấy người khác đi luôn.
Chân An Sơ Tuyết đã có thể đi rồi, nhưng cô ta không thích bị người ta nhìn thấy dáng vẻ đi khập khiễng. Cô ta ngồi trên xe lăn, chuyển động xe lăn đi ra ngoài: “Ông nội Tiêu.”
Không có lời đáp.
Thậm chí ông cụ Tiêu còn không thèm quay đầu lại nhìn thấy một cái.
Mí mắt An Sơ Tuyết giật giật, tứ chi bủn rủn vô lực.
Sao lại thế này?
Sao sự việc lại biến thành như thế này?
An Sơ Tuyết chợt nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, ánh mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo. Đúng rồi, ông nội Tiêu nói là Mặc Tinh nói... Mặc Tinh, thế mà Mặc Tinh lại mang thai thật rồi... vậy dấu hôn trên cổ cô!
Đồng tử cô ta chợt co rút, thế mà Mặc Tinh lại... hãm hại cô ta?
*
Sau khi Mặc Tinh châm cứu xong, cô liền đi về nhà họ Mặc cùng với Tiêu Cảnh Nam. Sau khi cô xuống xe, cô thấy cửa sổ ở tầng hai đang mở, mẹ cô đứng bên cửa sổ không biết đang nhìn gì, cũng không chú ý đến cô.
“Trời lạnh, sức khỏe mẹ không tốt, mẹ đóng cửa sổ vào đi, đừng để bị lạnh.” Mặc Tinh do dự một lát, vẫn nhắc nhở một câu.
Hình như Vu Tĩnh Vân bị lời nhắc của cô làm cho giật mình, bà ấy giật mình một cái, mới hoảng hốt nói: “Ừ, mẹ chỉ muốn ngắm phong cảnh, không nghĩ cái khác. Ha... giờ mẹ đóng cửa sổ đây.”
Bà ấy ngượng ngùng cười với Mặc Tinh, sau đó đóng cửa sổ lại.
Mặc Tinh khẽ nhíu mày, nhưng không có nói gì, nhưng cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Lục Ngôn Sầm.
[Lục Ngôn Sầm, anh có quen bác sĩ tâm lý nào khác khá giỏi không?]
Cô vừa đi vừa xem điện thoại, suýt thì ngã xuống đất.
“Cẩn thận chút!” Ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam vẫn theo sát cô, thấy thế, anh vội vàng qua ôm hông cô, kéo cô vào lòng.
Mặc Tinh nói tiếng cảm ơn, nhưng cô chưa có nhìn anh, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.