Tiêu Cảnh Nam ngước mắt nhìn người phụ nữ đó, nở nụ cười như không: “Giám đốc Vân Mân của câu lạc bộ Dream, từ khi nào cô đã học được tấm lòng của Bồ Tát, còn nói chuyện vì người không có liên quan gì vậy?”
Vân Mân nheo hàng lông mày lá liễu lại, vừa định mở miệng nói thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Cô ta giật mình, đặt chén trà nhỏ trong tay xuống: “Không đến mức là tấm lòng Bồ Tát, chỉ là cô gái đó cũng coi như đã chịu khổ cực, nếu như cô ta thật sự chết trước cửa câu lạc bộ của tôi thì thật đáng tiếc.”
Nói rồi cô ta uốn éo cái hông đi mở cửa.
Tiêu Cảnh Nam nheo mắt nhìn bóng lưng của cô ta, nhưng trong đầu lại là những câu nói của Mặc Tinh nói lúc quỳ. Quả nhiên người phụ nữ đó thay đổi rồi.
“Nghe nói rất sốt ruột, đích thân đưa người ta đến bệnh viện rồi.”
Tiêu Cảnh Nam mím môi, vẻ mặt rất khó đoán. Một lúc sau anh nói: “Bảo hai người đi theo.”
Dường như Mặc Tinh đang nằm mơ, trong giấc mơ cô lại quay về nhà giam đó. Một lão quản ngục béo mập ra tay đánh cô, cô không chịu được nữa mà phóng hoả.
Trong giấc mơ, tất cả những người ức hiếp cô đều bị bao vây trong biển lửa, trong đó có cả bản thân cô.
Nhưng khi cô cảm thấy được giải thoát rồi thì choàng mở mắt, lại bị đánh vào hiện thực.
Cô nhìn bình nhỏ giọt trên đỉnh đầu mình, hơi thất vọng mà nhíu mày. Y tá đang thay thuốc cho cô thấy cô như vậy thì không kìm được mà chế nhạo: “Sao vậy? Vẫn còn sống cho nên cảm thấy thất vọng lắm sao?”
Mặc Tinh nhìn hàng cây đìu hiu ngoài cửa sổ, không nói gì. Người y tá đó lắc đầu, cầm cái chai thuốc trống rỗng đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn một mình Mặc Tinh, có lẽ thật sự mệt mỏi nên chưa đầy một lúc sau cô lại mơ màng chìm vào trong giấc ngủ. Khi cô tỉnh giấc một lần nữa, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã đen kịt rồi.
“Tỉnh rồi sao?” Bên cạnh vang lên giọng nói trầm lắng, cô sững sờ một chút. Vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, đôi chân dài vắt chéo.
Nhưng cô không trả lời lại khiến cho anh tức giận: “Không nói sao?”
Bức tường trong bệnh viện rất trắng, ánh sáng chói lóa chiếu lên trên gương mặt anh và phản chiếu biểu cảm trên đó. Anh nở nụ cười tự giễu khiến Mặc Tinh không thể nào nhìn thấu được.
Mặc Tinh mấp máy đôi môi khô khóc, nghiêng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Tiêu, trong lòng anh đã có đáp án của mình rồi thì tôi còn nói cái gì được đây?”
“Tỉnh rồi sao?” Bên cạnh vang lên giọng nói trầm lắng, cô sững sờ một chút. Vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, đôi chân dài vắt chéo.
Bức tường trong bệnh viện rất trắng, ánh sáng chói lóa chiếu lên trên gương mặt anh và phản chiếu biểu cảm trên đó. Anh nở nụ cười tự giễu khiến Mặc Tinh không thể nào nhìn thấu được.
“Mặc Tinh, trong hai năm ở trại giam cô không học được gì khác, nhưng học khổ nhục kế lại rất tốt đấy...”
Anh nhíu mày, đôi mắt phượng mang theo vẻ chế giễu. Mặc Tinh mở miệng nhưng cuối cùng không phản bác lại, dù sao sự bất trị của cô đã cắm rễ sâu trong mắt anh rồi.
Nhưng cô không trả lời lại khiến cho anh tức giận: “Không nói sao?”
Mặc Tinh mấp máy đôi môi khô khóc, nghiêng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Tiêu, trong lòng anh đã có đáp án của mình rồi thì tôi còn nói cái gì được đây?”
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, Mặc Tinh như vậy nhìn thì rất nghe lời, nhưng thật ra lại đang phản nghịch và thậm chí khó mà kiểm soát được. Anh đứng lên, đi về phía cô.
Mặc Tinh không phản ứng gì, cơ thể cao lớn của anh đã bao trùm lên cô. Một giây sau, anh đưa tay lên bóp lấy cằm cô và lạnh lùng nói: “Mặc Tinh, dáng vẻ này của cô thật khiến cho người ta buồn nôn.”
Cô bị anh bóp đau, nhưng lại không thể mở miệng được, cả người cứng đờ lại: “Tổng giám đốc Tiêu thấy tôi không tốt chỗ nào, tôi có thể sửa.”
Tiêu Cảnh Nam nhếch đôi môi mỏng, đôi mắt phượng hơi nheo lại.
Mặc Tinh trước mắt anh đã thay đổi rất nhiều so với hai năm trước, gương mặt phúng phính như trẻ con trước kia giờ đã không còn mấy lạng thịt nữa, đôi mắt không rành chuyện đời giờ đây cũng ngập tràn mệt mỏi và đau thương.
Nhưng dù bên ngoài có thay đổi như thế nào thì ít nhất còn có thể khiến người ta nhận ra cô là Mặc Tinh, nhưng tính cách của cô lại không còn tìm thấy dấu vết của cô chủ nhà họ Mặc tự tin năm đó nữa.
Anh bóp cằm cô, mãi không nói gì.
Bầu không khí lạnh lẽo khiến người ta ngạt thở, may mà ở cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tiêu Cảnh Nam không được vui, chỉnh lại ống tay áo rồi lại về ngồi trên ghế sô-pha, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Mặc Tinh tưởng là y tá đến kiểm tra phòng, nhưng kết quả người đẩy cửa vào lại là An Thiếu Sâm.
Cô ngây người, vừa định mở miệng nói gì đó nhưng lại sợ nói nhiều khó tránh khỏi có chỗ nói sai, vì vậy cô ngậm miệng lại.