“Người đó cũng đã nói với em rồi, anh Cảnh Nam cần gì phải lừa em.” An Sơ Tuyết cười khổ một tiếng, trông cô ta có vẻ đáng thương.
Vẻ mặt của Tiêu Cảnh Nam không hề thay đổi vì câu này của cô ta, anh chỉ hỏi: “Nếu cô đã biết rồi, thì cần gì phải hỏi tôi?”
“Anh Cảnh Nam thái độ như thế, thật sự khiến em tổn thương.” An Sơ Tuyết khẽ thở dài, nói như ám chỉ: “Hình như chỉ cần có Mặc Tinh ở đây, anh sẽ có thái độ này với em.”
Tiêu Cảnh Nam nhếch môi: “Sơ Tuyết hiểu nhầm rồi, không có Mặc Tinh ở đây, tôi nên có thái độ gì với cô thì sẽ là thái độ đó.”
Chỉ là cô ta đã hãm hại Mặc Tinh trước, nên anh chán ghét cô ta mà thôi!
“Ít nhất không có cô ta, anh Cảnh Nam sẽ không cho người tung loại video này của cô Tưởng lên hôn lễ, không phải sao?” An Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong suốt.
Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam lạnh nhạt: “Nên là?”
“Lần này, chuyện anh Cảnh Nam xúi giục vị hôn phu cũ của cô Tưởng phát video này trong đám cưới, em có thể không nói cho người khác biết, cũng không truy cứu chuyện này.” An Sơ Tuyết nói.
“Nhưng hôn sự của em và anh Cảnh Nam đã định rồi, rất nhanh thôi là sẽ đính hôn, em muốn bắt anh Cảnh Nam giữ khoảng cách với Mặc Tinh trước mặt mọi người. Như thế thì đều tốt cho anh, cho em và cho cả nhà họ An và nhà họ Tiêu. Anh nghĩ sao?”
Khóe môi Tiêu Cảnh Nam nhếch lên một độ cong trào phúng: “Chẳng thế nào cả.”
Nói xong, anh xoay người đi vào trong sảnh Phú Qúy.
“Anh Cảnh Nam si mê bảo vệ như thế, cũng không biết có phải là chuyện tốt đối với Mặc Tinh hay không.” An Sơ Tuyết nói với giọng dịu dàng, nhưng ánh mắt như nước lại ẩn chứa ghen tị và hận ý gần như là không thể che dấu.
Tiêu Cảnh Nam chỉ dừng bước một chút, nhưng lại không thèm nhìn cô ta, cũng không nói một câu nào với cô ta, liền bước nhanh rời đi.
An Sơ Tuyết thấy anh bỏ đi dứt khoát như vậy, độ cong ở khóe môi dần biến mất, ánh mắt chứa vài phần u ám.
Sảnh Phú Qúy rất rộng, nhưng nhìn một cái cũng có thể trông thấy hòm hòm rồi. Nhất là Mặc Tinh mặc một bộ lễ phục màu tím, không ai cùng màu với cô, nếu như đưa mắt nhìn một cái, chắc hẳn cũng có thể nhìn thấy cô luôn.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam đã nhìn đi nhìn lại mấy lần rồi, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Mặc Tinh.
Anh nhíu chặt chân mày, sức lực cầm túi giấy không khỏi tăng thêm, sau đó anh lấy điện thoại ra, gọi vào số của Mặc Tinh.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Tiêu Cảnh Nam mím môi, anh lại gọi tiếp mấy cuộc nữa, những lần nào đầu dây bên kia cũng vang lên âm thanh điện tử lạnh như băng: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
Anh cúp điện thoại, mí mắt bỗng giật giật vài cái, trong lòng ẩn ẩn có vài phần bất an.
“Rời đi? Đi đâu?”
“Anh tôi hỏi tôi tối nay đi lúc nào, anh ấy muốn đi cùng tôi về chỗ tôi đang ở để thăm nhà.”
Trong đầu chợt vang lên cuộc đối thoại với Mặc Tinh hôm nay, đáy mắt Tiêu Cảnh Nam dâng lên một tầng sương mù, anh cầm túi tài liệu rồi bước nhanh về phía Mặc Lôi và Thủy Thanh Lan.
Mặc Lôi đang ngồi trên xe lăn, anh ấy được Thủy Thanh Lan đẩy, khuôn mặt ủ rũ đi theo sau Mặc Vệ Quốc và Vu Tĩnh Vận chào hỏi một đám trưởng bối.
Thấy Tiêu Cảnh Nam đi tới, Mặc Lôi trợn trắng mắt, trực tiếp làm như không nhìn thấy anh.
Mặc Vệ Quốc ở bên cạnh thì ngược lại, ông ta cười tít mắt nói: “Cảnh Nam tới đấy à.”
Nói xong, ông ta lại đưa mắt nhìn chỗ bên cạnh và đằng sau Tiêu Cảnh Nam, rồi hỏi: “Sao Tinh Tinh không qua đây cùng?”
Câu này là hỏi Tiêu Cảnh Nam, nhưng đuôi mắt ông ta lại luôn chú ý mấy người đứng bên cạnh, rõ ràng là đang cố ý nói cho bọn họ nghe.
Vu Tĩnh Vận nghe vậy, bà ấy cũng nhìn Tiêu Cảnh Nam.
Trước kia, Tiêu Cảnh Nam có ghét một người đến đâu đi chăng nữa, nhưng anh đều sẽ duy trì thái độ thân sĩ cơ bản nhất. Nhưng mà, lần này, anh không để ý đến hai vợ chồng, mà đi thẳng đến trước mặt Mặc Lôi, hỏi thẳng luôn: “Mặc Tinh đâu?”
Thủy Thanh Lan sợ Mặc Lôi nói lộ hết, cô ấy giành trước nói: “Tổng giám đốc Tiêu hỏi kỳ thật, Tinh Tinh vẫn luôn đi cùng anh, nếu mà có hỏi câu hỏi này, thì cũng nên là chúng tôi hỏi anh, không phải anh hỏi chúng tôi chứ.”
Mặc Lôi hừ mạnh một tiếng, trong lòng hơi bất mãn với em gái.
Rõ ràng đã nói tốt là anh đi tiễn cô, sao mà chẳng nói một tiếng đã đi rồi vậy!
Ngay sau đó anh ấy lại nghĩ là không thể trách em gái, có trách thì phải trách tên họ Tiêu này, chắc chắn là tên họ Tiêu coi Tinh Tinh quá chặt, đến cả cơ hội bắn tin cho anh ấy, cô cũng không có.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, Mặc Tinh đang ở đâu?” Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Nam hiện lên một tầng sương lạnh, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.
Sắc mặt anh càng xấu, tâm trạng Mặc Lôi càng tốt. Một chân anh ấy đã bó thạch cao, chân còn lại thì lắc tới lắc lui, xuy nói: “Không biết! Cho dù biết, dựa vào đâu ông đây phải nói với anh?”
Nghe thấy một câu sau, Thủy Thanh Lan nhíu chặt chân mày, cô ấy không kìm được lén nhéo eo anh ấy một cái, cảnh cáo anh ấy đừng có nói linh tinh nữa.
Mặc Lôi đau chết đi được, nhưng vẫn không thể không làm ra điệu bộ không sao cả, anh ấy cực tủi thân.
“Cảnh Nam thương yêu Tinh Tinh, một lúc không nhìn thấy Tinh Tinh là đã lo lắng rồi.” Mặc Vệ Quốc mỉm cười, giải thích với người bên cạnh, sau đó ông ta đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Nam rồi nói: “Cảnh Nam à, liệu có phải Tinh Tinh đi vệ sinh hoặc đang nói chuyện với người quen không?”
“Con bé cũng đã là một người trưởng thành rồi, hơn nữa nơi này bảo vệ rất nghiêm, cậu cũng đừng lo lắng quá.”
Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, mím môi nhìn Mặc Lôi.
Mặc Lôi nhìn lại anh với ánh mắt khiêu khích, quơ chân nhướng mày, chỉ có kém dán hai chữ đắc ý lên gáy thôi, nếu mà sau mông có đuôi thì đã vểnh lên trời từ lâu rồi.
“Mặc Lôi.” Thủy Thanh Lan thấp giọng gọi anh ấy một tiếng, đau đầu.
Mặc Lôi quay mặt nhìn cô ấy một cái: “Vợ, em gọi anh có chuyện gì?”
Thủy Thanh Lan: “...”
“Mặc Tinh nói chuyện rời đi với hai người, là muốn đi đâu?” Không đợi Mặc Lôi kiếm chuyện, anh nói tiếp: “Tôi gọi điện cho cô ấy, hiện tắt máy.”
Trong lòng Thủy Thanh Lan lộp bộp một tiếng, sắc mặt có chút khó coi. Cô ấy không phân biệt được Tiêu Cảnh Nam đang lừa bọn họ, điện thoại Mặc Tinh hết pin nên tự động tắt máy hay là Mặc Tinh đã xảy ra chuyện thật, nhất thời cô ấy vẫn chưa lên tiếng.
“Không thể nào, chắc chắn là anh bị em ấy kéo vào danh sách đen rồi!” Sắc mặt Mặc Lôi đại biến, anh ấy lấy điện thoại ra gọi điện cho Mặc Tinh.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy. Sorry, the number...”
Cách một đoạn, Thủy Thanh Lan cũng có thể nghe thấy tiếng nhắc nhở ở đầu dây bên kia truyền tới, nhất thời trên mặt không còn tí huyết sắc.
Mặc Vệ Quốc và mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, còn Vu Tĩnh Vận, bà ấy lập tức đỏ hết cả vành mắt, nước mắt tí tách rơi xuống: “Có chuyện gì vậy? Sao điện thoại của Tinh Tinh lại tắt máy? A Lôi, nếu con biết điều gì thì mau nói ra đi!”
Bây giờ, Thủy Thanh Lan vẫn không biết rốt cuộc là tình huống gì, cô ấy nghĩ hay là mình bí mật kiểm tra theo dõi trước, xem xem Tinh Tinh đang ở đâu thì tốt hơn.
Còn chuyện Tinh Tinh bị người của ông cụ Tiêu đưa đi, hiện tại không thích hợp nói ra.
Ngộ nhỡ chỉ là điện thoại Tinh Tinh vừa hết pin, hoặc là bây giờ đã lên máy bay không tiện nhận cuộc gọi của bọn họ, vậy thì bọn họ nói cho tổng giám đốc Tiêu biết ước định của Tinh Tinh với ông cụ Tiêu, há chẳng phải là làm hỏng chuyện lớn của Tinh Tinh sao?