Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 156: Chương 156: Thích là cảm giác gì




Hứa Thư Di vùng vẫy một lúc mới giãy ra khỏi lòng Trương Hàn.

Cô ấy len lén nhìn Tiêu Cảnh Nam mấy cái, sau đó tiến sát đến bên tai Trương Hàn rồi nói: “Thầy, con muốn ở riêng với Mặc Tinh một lúc, thầy nghĩ cách dẫn núi băng đi đi!”

Lúc đầu Trương Hàn giả vờ không nghe thấy, về sau thật sự chịu cô ấy luôn, anh ta đành phải nói với Tiêu Cảnh Nam: “Có chuyện muốn tâm sự với cậu, ra quán cà phê ngồi một lúc không?”

“Tôi không có gì để tâm sự với cậu.” Tiêu Cảnh Nam liếc anh ta một cái, từ chối gọn gàng dứt khoát luôn.

“...” Trương Hàn đẩy đẩy gọng kính vàng, cười nói: “Tốt xấu gì cũng đang ở trước mặt học trò của tôi, cậu cũng phải nể mặt tôi chứ!”

Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, nhìn anh ta, rồi lại nhìn Hứa Thư Di, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ Mặc Tinh, ngừng lại một lát rồi hơi nhíu mày.

Anh đứng lên, nói: “Đi thôi.”

“Sao lần này lại dễ nói chuyện thế?” Thấy anh chợt đồng ý, Trương Hàn hơi ngạc nhiên.

Tiêu Cảnh Nam vốn đang đi ra cửa, nghe thấy vậy, anh đứng lại, xoay người lại nhìn Trương Hàn: “Hay là cậu lại cầu xin tôi một lúc nữa?”

“Lỗi của tôi lỗi của tôi!” Trương Hàn vội vàng xin lỗi: “Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi, giờ chúng ta đi luôn!”

Tiêu Cảnh Nam ừ nhẹ một tiếng, lại quay đầu nhìn Mặc Tinh, ánh mắt lóe lóe, sau đó thu lại ánh nhìn, đi ra ngoài cùng Trương Hàn.

“Phù...” Hứa Thư Di chạy nhanh qua đóng cửa lại, hít sâu một hơi, vỗ vỗ lồng ngực rồi nói: “May mà cấp trên của tôi không phải núi băng, bằng không chắc tôi sống ít đi mấy chục năm mất!”

Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn cô ấy, cong môi, không lên tiếng.

Cô không tiếp lời, Hứa Thư Di cũng có thể không hề trở ngại tiếp được: “Mặc Tinh, sao sắc mặt cô khó coi thế? Có phải cơ thể không thoải mái đúng không? Có cần gọi bác sĩ không?”

“Tôi không sao.” Mặc Tinh day day mi tâm, hỏi: “Sao cô Hứa lại tới đây?”

“Cô đừng gọi tôi là cô Hứa cô Hứa nữa, xa lạ quá rồi đấy, cô gọi tôi là Thư Di là được!” Hứa Thư Di nhăn mặt nói.

Mặc Tinh mím môi: “...”

Hình như bọn họ cũng không thân quen lắm.

“Tôi nghe nói cô nằm viện, lo lắng cho cô nên tới thôi!” Hứa Thư Di nháy mắt, sau đó lấy một chùm nho trong giỏ trái cây ra, cũng không rửa, lấy tay lau hai cái liền bắt đầu ném vào mồm.

Mặc Tinh nhìn cô ấy, định nói 'hay là rửa đi rồi hãng ăn, vỏ ngoài có khi còn sót lại thuốc trừ sâu', nhưng cuối cùng chỉ há miệng thở dốc, không nói gì hết.

“Cô cứ nhìn tôi như vậy, có phải cô muốn ăn đúng không?” Hứa Thư Di nhổ vỏ nho ra, rồi đưa mấy quả nho còn lại đến trước mặt Mặc Tinh: “Cho cô ăn này!”

Mặc Tinh: “Không cần đâu, cảm ơn.”

“Cô không cần khách sáo, nho này vốn mang đến cho cô mà!” Hứa Thư Di rất là nhiệt tình nhét nửa chùm nho còn lại vào trong tay Mặc Tinh: “Cô ăn đi, ngon lắm!”

Dưới ánh mắt mong chờ của cô ấy, Mặc Tinh chậm rãi ngắt một quả nho rồi đưa đến bên miệng, nhưng thủy chưng vẫn không qua được cái điểm mấu chốt trong lòng: “... Tôi chợt nhớ ra, bác sĩ không cho tôi ăn đồ lạnh.”

“Vậy thì cô thật không may mắn!” Hứa Thư Di lại cầm lại quả nho, bỏ vào miệng, hạnh phúc đến nỗi tít cả mắt: “Siêu ngọt luôn!”

Tâm trạng Mặc Tinh vốn không tốt lắm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng vô tâm vô phế và nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của Hứa Thư Di, đám mây đen trong lòng đã tan đi một chút.

“À, phải rồi!” Hứa Thư Di phi phi phi nhổ vỏ nho và hạt nho vào trong thùng rác, vẻ mặt thì hưng phấn đi đến trước mặt Mặc Tinh, hóng hớt nói: “Cô có biết ông cụ Lâm không? Chính là nhà thư pháp nổi tiếng đó đấy!”

Mặc Tinh gật đầu, cô cảm thấy có lẽ là lại sắp bị chia sẻ câu chuyện truyền kỳ của ông Lâm và Tưởng Na Na rồi.

“Woa, ông ta sắp kết hôn với một người phụ nữ hai mươi tuổi đấy!” Hứa Thư Di hưng phấn đến nỗi mặt đỏ lên.

Mặc Tinh đã biết chuyện của ông cụ và Tưởng Na Na từ lâu rồi, nhưng nghe được tin hai người sắp kết hôn, cô vẫn khó tránh hơi kinh ngạc.

Cho dù ông cụ già rồi hồ đồ, người nhà họ An với người nhà họ Lâm có thể đồng ý sao?

Câu tiếp theo của Hứa Thư Di đã giải quyết nghi hoặc của cô: “Tôi nói với cô này, ông già này cũng trâu nhá, con cháu ông ta không đồng ý ông ta cưới Tưởng Na Na, cô đoán ông ta làm gì?”

“Ông ấy đã làm cái gì?” Mặc Tinh phối hợp hỏi.

Hứa Thư Di chậc chậc hai tiếng, ném cành nho ở trên tay vào trong thùng rác, sau đó rút ra một tờ giấy để lau tay: “Thế mà ông ta lại dùng tự sát để ép các hậu bối của ông ta! Tình yêu như thế, vui buồn lẫn lộn nhỉ!”

Mặc Tinh nghĩ đến cảnh ông Lâm vì yêu mà nháo tự sát, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Lại nghĩ đến đám An Sơ Tuyết, An Thiếu Sâm sẽ vì chuyện của ông Lâm mà mặt mày xám xịt, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ coi như trò cười, cô khẽ cười một tiếng, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Cái này có tính là báo ứng của ông trời dành cho người nhà họ An không?

“Cô cười gì?” Thấy thế, Hứa Thư Di tò mò hỏi. Hình như cô ấy không có kể chuyện cười mà!

Mặc Tinh cười cười, khí sắc trên gương mặt đã tốt hơn nhiều: “Gặp phải một chuyện tốt.”

“Thế thì đúng là đáng để vui mừng.” Hứa Thư Di gật đầu xác nhận, đột nhiên cô ấy hơi có vẻ đáng kinh cười hai tiếng, hỏi Mặc Tinh: “Ông cụ hơn bảy mươi tuổi và người phụ nữ lẳng lơ hai mươi tuổi kết hôn, chắc chắn rất thú vị, cô có muốn đi không?”

Nói đến sau cùng, cô ấy còn hơi nhướng mày.

“Cô có cách để tôi đi vào à?” Mặc Tinh nhìn cô ấy rồi hỏi.

Hứa Thư Di hất cằm, hừ một tiếng: “Case nhỏ*!” (Ca nhỏ)

“Được.” Mặc Tinh nhếch môi, trong đôi mắt hiện lên ý cười: “Tôi cũng muốn xem náo nhiệt.”

Tiện thể thưởng thưởng vẻ mặt của những người nhà họ An vào hôm đó, có khi cô nên mang một cái camera, quay hết lại những cảnh mà bọn họ khó chịu, mỗi ngày thưởng thức vài lần.

*

Quán cà phê.

Hương cà phê bốn phía, lại cộng thêm âm nhạc nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm thấy vui tươi thoải mái. . Truyện Ngôn Tình

Tiêu Cảnh Nam và Trương Hàn đã đến quán cà phê được một lúc rồi, nhưng toàn là người sau nói chuyện, thỉnh thoảng người trước phụ họa một tiếng.

“Có tâm sự à?” Trương Hàn đặt cái cốc xuống, đẩy đẩy gọng kính tơ vàng rồi hỏi.

Tiêu Cảnh Nam cúi đầu khuấy nhẹ cốc cà phê, nhưng lại không uống. Đúng vào lúc Trương Hàn cho rằng anh sẽ không trả lời, anh bỗng ừ một tiếng.

“Thế mà lại có tâm sự thật?” Trưởng Hàn đẩy cái cốc ra, hai tay để lên bàn, ánh mắt lóe sáng: “Nói nói!”

Tiêu Cảnh Nam dừng lại động tác quấy cà phê, thìa và cốc ngọc chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Ngón tay anh gõ nhẹ hai cái lên bàn, sau vài lần há miệng, mới hỏi với vẻ mặt mất tự nhiên: “Cậu nghĩ... thích một người là cảm giác gì?”

Trương Hàn nhìn anh chằm chằm, hai mắt mở to, miệng há hốc, anh ta cực kỳ kinh ngạc với câu hỏi này.

“.... Coi chưa tôi chưa hỏi.” Tần suất ngón tay Tiêu Cảnh Nam gõ xuống bàn đã nhanh hơn, vẻ mặt anh bình thường, nhưng tai đã hơi đỏ, nói xong thì đứng dậy luôn, chuẩn bị rời đi.

“ y, đừng xấu hổ mà, Cảnh Nam!” Trương Hàn cố nhịn cười, anh ta đứng lên kéo anh, cuối cùng vẫn không nhịn được, cười to: “Chỉ là tôi không ngờ, cậu sẽ hỏi tôi như vậy...”

Dưới ánh mắt bất thiện của Tiêu Cảnh Nam, chữ 'hài hước' đã đến bên miệng được nuốt xuống, đổi thành “Một vấn đề có tính triết học như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.