Mấy câu này đều là cô bịa ra, nhưng ánh mắt của Tiêu Cảnh Nam lại ảm đạm đi.
Lúc đầu, đúng là anh có tâm lý như thế, nhưng về sau anh biết, ông nội mãi mãi không thể thích anh giống như thích Nhuận Trạch.
Ông cụ Tiêu không lên tiếng, một lúc sau, ông ấy quay người lại, đưa lưng về phía Mặc Tinh rồi nói: “Tôi hỏi cô có mang thai thật không, cô nói những chuyện linh tinh này làm gì?”
“Là thật ạ, cháu... cháu không dám lừa ông nữa.” Mặc Tinh nói: “Nếu ông không tin, ông có thể cho người đi mua que thử thai, sau đó để dì Chu nhìn... nhìn cháu thử.”
Dù Chu đã ở bên cạnh ông cụ Tiêu mấy chục năm, cho dù ông ấy không tin con mình thì cũng tuyệt đối không thể không tin dì Chu.
Nghe thấy vậy, dì Chu nói: “Tôi thấy đứa nhỏ không giống nói dối. Ông ơi, thử cũng không mất nhiều thời gian đâu, chi bằng ông cho thử một chút, để tránh đến lúc đó hối hận.”
“Hối hận ư? Sao tôi có thể hối hận cơ chứ?” Nói thì nói như vậy, ông cụ Tiêu vẫn đồng ý.
Dì Chu thừa cơ đề nghị băng bó miệng vết thương cho Mặc Tinh, ông cụ Tiêu cũng đồng ý rồi. Không chờ người giúp việc ra tay, Tiêu Cảnh Nam đã nhanh chóng đi về phòng mình, lấy hòm lấy, động tác nhanh gọn dứt khoát băng bó cho Mặc Tinh.
Cồn chạm vào miệng vết thương, bắt thịt trên cánh tay Mặc Tinh nhăn lại, trên chóp mũi có mồ hôi lạnh toát ra.
“Đau không?” Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên hỏi.
Mặc Tinh lắc đầu: “Không sao.”
“Tự chuẩn bị hòm thuốc, băng bó còn lưu loát như vậy, hóa ra cháu chuẩn bị đi làm bác sĩ à?” Ông cụ Tiêu âm dương quái khí nói.
Tiêu Cảnh Nam không thèm nhìn ông ấy: “Ba ngày hai bữa bị đánh, còn không ai băng bó cho, đành phải tự học thôi.”
Anh nói rất to, giống như đang nói một chuyện không quan trọng vậy, nhưng trong lòng người nghe lại cảm thấy như bị đánh sâu vào lòng. Mặc Tinh há miệng, nhưng cũng không nói cái gì.
Ông cụ Tiêu ngẩn ra một lát, vẻ mặt biến ảo, ông ấy hừ một tiếng: “Muốn trách thì trách bà nội cháu ấy!”
Người giúp việc nhà họ Tiêu làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc, que thử thai với cả mấy thứ có thể thử thai đã mua về rồi.
Dì Chu đưa Mặc Tinh đến nhà vệ sinh, sau vài lần kiểm tra, xác định Mặc Tinh đã mang thai.
Trước khi ông cụ Tiêu nổi giận, Mặc Tinh quỳ dưới sàn, hoảng hốt khóc lóc nói: “Lần trước cháu cũng là... cũng là vì mạng sống nên mới lừa ông, lần này tuyệt... tuyệt đối không lừa ông, ông tha thứ... cho cháu đi, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé này...”
Ông cụ Tiêu ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn cô, trên mặt âm tình bất định, chưa có nói là tha thứ hay không tha thứ, cũng không bảo cho cô đứng dậy.
“Dưới đất lạnh, đứng lên.” Tiêu Cảnh Nam duỗi tay ra kéo cô.
Mặc Tinh lắc đầu, đẩy tay anh ra: “Ông nội chưa tha thứ cho tôi, tôi... tôi không dám đứng lên.”
Lúc Tiêu Cảnh Nam xử lý miệng vết thương cho cô, anh đã lau sạch vết máu trên mặt cho cô rồi, nhưng lúc này cô khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, thoạt nhìn hơi bẩn, cũng rất chật vật.
“Ông ơi, ông cho con bé đứng lên đi, con bé đã mang thai rồi, quỳ dưới đất như thế không tốt cho đứa bé đâu.” Dì Chu khuyên giúp một câu.
Ông cụ Tiêu không tiếp lời, nết nhăn trên khuôn mặt xen lẫn tức giận và hoài nghi, ông ấy nói với Mặc Tinh: “Chỉ với cái đầu óc này của cháu, cháu cũng không nghĩ ra cách lừa ông, lại còn kín đáo như vậy...”
Ông ấy liếc Tiêu Cảnh Nam một cái, nói nặng hơn: “Có phải là Cảnh Nam nói với cháu đúng không?”
Ông ấy tiếp xúc với Mặc Tinh không nhiều, nhưng dường như tất cả mọi người đều biết, hai anh em nhà họ Mặc cả ngày ngoại trừ ăn uống chơi bời, gây chuyện thị phi ra thì không biết một cái rắm gì hết!
Với Mặc Tinh như thế này, e là có đi tù hai năm, không không đến nỗi thay đổi tâm tính. Lần trước lúc cô lừa ông ấy, logic chặt chẽ như thế, nói như thật vậy, chắc chắn là có người đã ngấm ngầm dạy cô!
“Không phải!” Mặc Tinh cuống quýt lắc đầu: “Nếu mà lừa ông, bị ông phát hiện, có khả năng cháu còn mất cả mạng nữa, Tiêu Cảnh Nam sẽ không mạo hiểm làm như vậy!”
Ông cụ Tiêu hừ một tiếng, không tiếp lời, nhưng vẻ mặt đã là chấp nhận rồi.
Ông ấy rất rõ đứa cháu trai này, trước giờ không làm chuyện mạo hiểm, anh giống ông ấy, thích sắp đặt xong xuối hết tất cả trước hơn.
“Là An Sơ Tuyết nói với cháu!” Mặc Tinh lau nước mắt, vẻ sợ hãi đã tản đi vài phần, và nhiều hơn là phẫn nộ: “Lúc trước, khi ông bảo là muốn đưa cháu đi, không biết thế nào mà cô ta biết được.”
“Cô ta tìm riêng cháu, nói là với hiểu biết của cô ta về ông, ông sẽ không đưa cháu đi, mà sẽ đưa cháu đến một nơi không tốt.”
Ông cụ Tiêu nhíu mày, trầm giọng nói: “Thế cháu tin luôn à?”
“Nếu cháu mà tin, sau đó đã không đi cùng đám anh Nam rồi!” Mặc Tinh như đang nhớ lại cái gì đó, trên khuôn mặt tràn ngập tức giận: “Lúc đó cháu bảo không tin, cháu phải đi.”
“Nhưng An Sơ Tuyết ngăn cháu lại, nói là cháu không tin cũng không sao, nếu cháu mà bị ông đưa đến chỗ không tốt thật, thì cháu có thể nói dối là cháu đã mang thai, như thế thì cháu sẽ không sao nữa.”
“Bây giờ nghĩ lại, cô ta hoàn toàn không có lòng tốt! Lúc đó, cô ta nói thế cũng không phải là muốn tốt cho cháu, chính là muốn để cháu lừa ông, kích ông nổi giận, sau đó mượn tay ông chia rẽ cháu và Tiêu Cảnh Nam!”
Cô vừa nói vừa lén quan sát nét mặt của ông cụ Tiêu, từng tế bào trên người đều căng thẳng.
Ông cụ Tiêu cầm gậy, không hề lên tiếng, nhưng mà ánh mắt khóa chặt vào cô.
Mặc Tinh hơi khô cổ, bây giờ thời tiết đã lạnh lắm rồi, nhưng mồ hôi lạnh trên người cô lại bốc lên cuồn cuộn.
“Em đứng lên trước đi.” Lần này, Tiêu Cảnh Nam không cho cô có cơ hội từ chối, anh trực tiếp đỡ cô đứng lên, rồi ấn cô lên sô pha.
Mặc Tinh nhìn ông cụ Tiêu với vẻ mặt lo lắng bất an.
“Cho cháu ngồi thì cháu ngồi, không cần nhìn ông chằm chằm như vậy!” Ông cụ Tiêu cúi đầu nhìn sàn nhà, sau đó chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn về phía Mặc Tinh.
Mặc Tinh như bị con bọ cạp chiếu tử quang, nháy mắt cả người cứng ngắc.
“Toàn là Sơ Tuyết dạy cháu à? Thế cháu lợi dụng thằng nhóc nhà họ Bùi để bịa chuyện, với cả cháu lấy bông tai đâm vào huyệt thái dương của anh Nam, cũng là cô ta dạy cháu?” Lúc nói đến câu cuối cùng, ông cụ Tiêu chợt cất cao giọng.
Trái tim Mặc Tinh lập tức dâng lên tận cổ họng, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô biết đẩy hết tất cả cho An Sơ Tuyết sẽ khiến cho ông cụ Tiêu nghi ngờ, nhưng cô bằng lòng chơi trò mạo hiểm này!
“Mặc Tinh đã ở trong tù hai năm, chỗ nào cũng bị những người đó bắt nạt, có thể nghĩ ra chuyện dùng bông tai đâm anh Nam, kỳ là lắm sao?” Không đợi Mặc Tinh mở lời, Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói.
Dì Chu cũng nói theo: “Ông à, cái này là ông nghĩ nhiều rồi? Nói khó nghe, từ nhỏ đứa nhỏ Mặc Tinh này đã đánh nhau với người ta, lúc đó bị ép cho sốt ruột quá nên làm như thế, cũng là chuyện thường tình.”
“Vâng... đúng là như vậy.” Mặc Tinh luống cuống nói: “Hơn nữa hồi nhỏ mỗi lần cháu gây chuyện, sợ bị bố mẹ cháu mắng, cháu...”
Cô hơi xấu hổ: “Liền nói dối quen rồi. Sau này, lúc cậu Bùi sợ nói ra chuyện anh ta bắt cóc cháu sẽ làm ông tức giận, nên đã nói là đã đi cùng cháu đi làm thử thai. Cháu... cháu liền nói theo anh ta.”