Tiêu Cảnh Nam nắm chặt nắm tay, lành lạnh nói: “Biết nguyên nhân không?”
“... Biết.” Người đó nói càng ngày càng nhỏ: “Bác cả anh ta tên là Lưu Hương Ngưng, làm người giúp việc ở nhà họ Mặc mấy năm, bà ấy đã kể với bác sĩ Lục Ngôn Sầm rất nhiều chuyện của anh và cô Mặc, cho nên ấn tượng của anh ta về anh... không tốt lắm.”
Không phải là 'không tốt lắm', là “cực kỳ không tốt', nhưng mà anh ta không dám nói.
Tiêu Cảnh Nam nâng mí mắt, chưa có nói gì về cái này, mà nói: “Đưa cho tôi địa chỉ và phương thức liên lạc của thím Lưu.”
Nói xong, anh cúp máy luôn.
Lúc này.
Kẽo kẹt.
Tiếng mở cửa vang lên, Tiêu Cảnh Nam quay người theo bản năng, nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Lâm Hiểu nửa người ở trong phòng bệnh, nửa người ở ngoài phòng bệnh, tay nắm lấy tay nắm cửa, đưa lưng với anh, cô ấy đang chào tạm biệt Mặc Tinh: “Ngày mai tôi lại tới thăm cô, nếu tổng giám Tiêu đến tìm cô, cô cứ... coi như anh ta là cải trắng, tuyệt đối đừng tức giận với anh ta, bác sĩ bảo cảm xúc của cô không được quá phập phồng, biết chưa?”
Xuyên qua khe cửa, Tiêu Cảnh Nam nhìn thấy Mặc Tinh ở trên giường bệnh, hai năm trước hai má cô mũm mĩm trẻ con, bây giờ hai má cô gầy đến mức lõm vào, bớt đi vài phần trẻ con, ngũ quan góc cạnh, còn thêm vài phần ý vị khó nói nên lời.
Nhưng mà... anh nhìn thấy, trong lồng ngực khó chịu.
Đây là đau lòng sao?
Vì thích, nên đau lòng?
Mặc Tinh cũng đã nhìn thấy anh, cô cau mày, nhưng chỉ nhìn anh một cái, rồi chuyển tầm mắt luôn, giống như là nhìn thấy đồ vật bẩn nào đó vậy.
Tiêu Cảnh Nam tinh tường bắt được phản ứng của cô, trong lồng ngực khó chịu thêm vài phần đau, vài phần ngứa, tựa như có người cầm cây kim nhỏ đâm vào tim anh vậy.
Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng rất khó chịu.
Anh không biết đây có phải là thích mà Trương Hàn nói không, anh chưa yêu bao giờ, cũng không biết thích là tư vị gì, anh chỉ biết Mặc Tinh trước khi Mặc Tinh mười tám tuổi, ngày nào cô cũng dính lấy anh, anh chưa từng trải qua cảm giác khó chịu như này.
Một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của Mặc Tinh, Lâm Hiểu bẹp bẹp miệng: “Mặc Tinh, cô đã nghe thấy những gì tôi vừa nói chưa? Nếu tổng giám đốc Tiêu...”
“Tổng giám đốc Tiêu có sở thích nhìn lén từ khi nào vậy?” Mặc Tinh cắt ngang lời Lâm Hiểu, ánh mắt rơi lên người Tiêu Cảnh Nam ở sau cô ấy, trong giọng nói lạnh nhạt ẩn ẩn mang theo một chút trào phúng.
“!” Đồng tử Lâm Hiểu có rút lại, cô ấy cứng ngắc nhìn lại theo ánh mắt của Mặc Tinh, bọng mắt phía dưới mắt trái giật giật, gương mặt thi nhau đua sắc, xanh, trắng, đỏ thay đổi luân phiên.
Cô nuốt ngụm nước miếng, ngượng ngùng nói: “Tổng... tổng giám đốc Tiêu vẫn chưa đi à, thật... thật trùng hợp, hơ hơ.”
Sau cùng, cười ngây ngô hai tiếng, tay chân cũng không biết nên để ở đâu.
May mà vừa nãy cô ấy nói là 'coi như tổng giám đốc Tiêu là cải trắng', chứ không phải 'coi như tổng giám đốc Tiêu đang đánh rắm'... nhưng hình như tình huống hiện tại cũng không tốt cho lắm.
“Mới đây.” Tiêu Cảnh Nam nhìn Mặc Tinh rồi nói.
Mặc Tinh nhíu mày, cô cụp mắt tránh ánh mắt của anh.
Lâm Hiểu bất an đứng giữa hai người, cô ấy chỉ có cảm giác đầu, cánh tay, chân, mông và cả lưng, chẳng có chỗ nào thoải mái, cô ấy lén nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái mà như bị người ta đặt lên lửa nướng vậy.
“Lâm Hiểu.” Mặc Tinh nhìn gương mặt tái mét của Lâm Hiểu, gọi một tiếng.
Lâm Hiểu xoay người lại nhìn cô, khóc không ra nước mắt: “Sao vậy?”
“Tôi có một số chuyện muốn bàn riêng với tổng giám đốc Tiêu, cô về trước đi.” Mặc Tinh liếm cánh môi khô, nói.
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu như được đại xá, vội vàng vui vẻ nói: “Thế tôi đi trước đây!”
Cô ấy quay người về phía Tiêu Cảnh Nam, không dám nhìn anh, cúi mặt nói cực nhanh: “Tạm biệt tổng giám đốc Tiêu!”
Sau đó rời đi nhanh như bay.
Xuyên qua khe cửa, Mặc Tinh thấy chỉ còn lại một mình Tiêu Cảnh Nam ở cửa, cô cụp mắt, tự giễu cười cười.
Thấy thế, Tiêu Cảnh Nam khẽ nhíu mày, anh đưa tay mở một viên cúc áo sơ mi, nhưng cảm giác phiền muộn và kìm nén nơi lồng ngực không hề giảm bớt.
Trước kia, nếu như có cơ hội hai người ở riêng với nhau, Mặc Tinh sẽ vui đến mức không tìm thấy hướng bắc, giờ đây... cô phòng anh như phòng rắn rết.
Một người ở trong phòng bệnh, một người đứng ở ngoài phòng bệnh, cánh cửa ngăn cách giữa hai người hơi mở rộng, người đàn ông nhìn chuyên chú vào người phụ nữ, người phụ nữ nhìn chằm chằm dưới mặt đất, hai người ai cũng không nói chuyện, bầu không khí khẽ lộ ra sự kiềm nén và quái dị.
Lúc này, Lâm Hiểu vừa mới rời đi lại thở hổn hển quay lại, ánh mắt trốn tránh nói: “Ha... tôi suýt thì quên, Mặc Tinh bảo là cô ấy muốn đi vệ sinh.”
Cô ấy cười hai tiếng, dưới ánh nhìn của Tiêu Cảnh Nam, đi vào phòng bệnh.
Con ngươi Mặc Tinh lóe lóe: “Tôi có thể tự đi vệ sinh, cô không cần quay lại.”
Lâm Hiểu đưa lưng về phía Tiêu Cảnh Nam, cô ấy cứ có cảm giác như mũi nhọn ở lưng, cô ấy mất tự nhiên vặn mình: “Cô nói chuyện với tổng giám đốc Tiêu, nếu mà không tiện cho tôi nghe, tôi có thể đi ra ngoài đợi.”
Mặc Tinh bệnh nặng mới lành, cảm xúc không nên xao động nhiều, cô ấy vẫn không yên tâm.
“... Cảm ơn.” Mặc Tinh nhìn cô ấy, một lát sau, cúi đầu nói một tiếng, sau đó che miệng ho khan hai cái.
Lâm Hiểu trông thấy trên trán cô liên tục toát mồ hội lạnh, cô ấy vội hỏi: “Mặc Tinh, có phải bệnh của cô lại tái phát rồi không?”
Sống lưng Tiêu Cảnh Nam thẳng hơn trước đó, anh nhìn Mặc Tinh rồi rồi vô thức tiến lên trước một bước, nhưng ngay sau đó anh nhíu mày rồi lại lùi về.
“Không...” 'sao' còn chưa nói ra, Mặc Tinh che miệng lại ho khan, sắc mặt trắng xám, mồ hôi rơi như mưa.
Đồng tử Tiêu Cảnh Nam co rút lại, chạy vài bước vào trong phòng bệnh, do chạy quá nhanh, anh dụng vào cái ghế dựa, suýt thì ngã sấp xuống. Nhưng anh không để ý những cái này, sau khi chạy đến bên giường bệnh, khuôn mặt anh tái nhợt tay run run ấn nút cấp cứu.
Mười phút sau, Mặc Tinh bị đưa vào phòng phẫu thuật.
Tiêu Cảnh Nam và Lâm Hiểu đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, hai người ai cũng không nói chuyện, bầu không khí hết sức áp lực.
“Tổng giám đốc Tiêu.” Lâm Hiểu do dự rồi lại do dự, bất chấp khó khăn nói: “Anh anh...”
Cô ấy nuốt ngụm nước miếng, lau mồ hôi lạnh trên đầu, rồi mới nói tiếp: “Mấy ngày này, anh có thể đừng tới... tới bệnh viện nữa được không?”
Một câu ngắn ngủi mà thôi, nhưng lắp bắp nhiều lần.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam từ cửa phòng phẫu thuật chuyển đến trên người Lâm Hiểu, thoáng lạnh.
Lâm Hiểu nắm chặt tay, phía sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cơ thể không kìm chế được run run. Đây là xã hội pháp trị, nhưng chuyện anh đánh gãy chân Mặc Tinh, lại khiến cô sợ anh từ tận đáy lòng.
“Đợi cô ấy ra tôi sẽ đi.” Tiêu Cảnh Nam chuyển tầm mắt, ánh mắt lại nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
Lâm Hiểu muốn nói 'nếu Mặc Tih nhìn thấy anh cảm xúc kích động thì sao, anh đi luôn bây giờ thì tốt hơn', nhưng cô ấy lén nhìn sắc mặt anh một cái, không dám lên tiếng.
Thực ra, cô ấy là người ngoài, thật sự là cô ấy không hiểu.
Nói tổng giám đốc Tiêu thích Mặc Tinh nhé, anh đánh gãy chân cô, còn làm nhiều chuyện làm tổng thương cô như thế.
Nhưng mà nói tổng giám đốc Tiêu không thích Mặc Tinh nhé, lúc cô vào phòng cấp cứu, cái cảm xúc lo lắng, tuyệt vọng và nóng lòng của anh không phải là diễn.
Lâm Hiểu nghĩ, cô ấy thật sự không hiểu suy nghĩ của những kẻ có tiền này, tổng giám đốc Tiêu cô ấy không hiểu, Mặc Tinh cô ấy cũng không hiểu.