Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 42: Chương 42: Trái tim đau hơn một chút




Mặc Tinh nhìn thẳng vào mắt anh ta, gật đầu: “Tôi mặc kệ anh có tin hay không, nhưng đây là sự thật.”

“Cô đã ngồi tù hai năm mà vẫn giống như trước đây, mở miệng ra là nói dối!” An Thiếu Sâm cười khẩy, không phân biệt được đây là ghen tị hay là căm giận.

Cho dù cô trở nên đốn mạt như thế này, nhưng cô vẫn ở phía sau theo đuổi Tiêu Cảnh Nam, cô chưa bao giờ nhìn anh ta!

“Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như vậy đi.”

Mặc Tinh trầm mặc, một lát sau mới nói.

Người không tin cô, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Mặc Tinh xoay người, đi về phía nhà vệ sinh.

“Mặc Tinh!” An Thiếu Sâm túm cô lại, dễ dàng ấn cô lên tường, tức giận nói: “Cô đâm Sơ Tuyết làm chân con bé bị thương, hại con bé không múa ba lê được nữa, như vậy chưa đủ sao mà cô còn muốn câu dẫn bạn trai con bé sao? Lương tâm cô bị chó gặm rồi à?”

Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt nhau.

Anh ta cúi đầu nhìn cô, khi ánh mắt chạm đến vết sẹo trên gương mặt cô, trái tim An Thiếu Sâm bỗng đau một chút, tựa như bị cây kim đâm vào vậy.

Từ trước đến nay cô luôn bất cẩn đến mức không quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng cô lại để ý đến gương mặt của mình như bao cô gái khác, thế mà hiện tại trên gương mặt Mặc Tinh lại có một vết sẹo rõ ràng.

“Anh nói không sai, tôi đang câu dẫn anh Tiêu.” Mặc Tinh chống hai tay trước ngực anh ta, dựa sát vào tai anh ta rồi châm biếm nói: “Nhưng anh có một điểm sai rồi, người mà lương tâm bị chó gặm, chưa bao giờ là tôi.”

Hơi nóng mềm mượt lượn lờ quanh quẩn ốc tai, sự mập mờ khó nói nên lời, An Thiếu Sâm đang ngẩn ngơ thì bị cô đột ngột đẩy ra.

Mặc Tinh gạt gạt tóc mái, che vết sẹo trên gương mặt, lúc cô quay người, vô tình nhìn thấy Tiêu Cảnh Nam ở cách đó không xa.

Anh không mặc comple áo vest, chiếc sơ mi màu được cài hết cúc đến trên cùng, trông cực kỳ có cảm giác tiết chế, nhưng lại lộ ra mấy phần không hợp lý lắm.

Mặc Tinh cũng không biết anh đã đứng đó bao lâu, đã nhìn thấy gì, nghe được gì, không hiểu sao cô cảm thấy hơi bất an, vô thức muốn giải thích: “Tiêu…”

Ngay sau đó, Tiêu Cảnh Nam đi qua Mặc Tinh, anh còn không thèm nhìn cô một cái mà đi thẳng vào phòng vệ sinh nam.

Không phải anh tức giận không để ý đến cô, mà là anh coi cô như người vô hình.

Bàn tay của Mặc Tinh dừng ở giữa không trung một lúc, sau đó lại thả về bên chân.

Vừa nãy não cô bị úng nước rồi, cô còn dở hơi nữa sao cô có thể nực cười nghĩ rằng anh giận và ghen vì cô chứ?

Người anh yêu là An Sơ Tuyết, còn cô chỉ là một người đã hại người anh yêu, là một con kiến hôi bị anh chán ghét, bị anh trả thù mà thôi.

Cô từng lấy lòng anh, có thể thoát khỏi sự trả thù của anh đã là chuyện đáng để ăn mừng, sao cô có thể nghĩ đến chuyện khác chứ?

“Cô thích Tiêu Cảnh Nam đến vậy sao?” An Thiếu Sâm nhìn Mặc Tinh với ánh mắt phức tạp, đáy lòng như lọ gia vị bị đánh đổ, ngũ vị tạp trần: “Cho dù anh ta đã đánh gãy chân cô, tống cô vào tù, cô vẫn thích anh ta và muốn ở bên anh ta sao?”

“Tôi thích ai, không liên quan đến anh An. Hay là anh vẫn còn thích tôi nên anh ghen?” Mặc Tinh thản nhiên hỏi.

Lời nói của cô như đâm thẳng vào An Thiếu Sâm, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi: “Đừng nói là tôi có bạn gái, cho dù tôi không có bạn gái, cũng không bao giờ xảy ra chuyện tôi đi thích một người đã rắp tâm mưu sát em gái tôi.”

“Vậy thì tốt!” Mặc Tinh xoay người đi vào phòng vệ sinh.

An Thiếu Sâm lại đứng yên tại chỗ, vẻ mặt liên tục thay đổi, cuối cùng anh ta đi rửa mặt, quay lại.

Khi Mặc Tinh quay trở lại, An Thiếu Sâm và Tiêu Cảnh Nam đã ngồi ở ghế của mình từ lâu rồi, cô quét mắt nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, trở lại chỗ ngồi.

“Mặc Tinh, sao cô đi lâu vậy, có phải cô ăn rồi bị đau bụng không?” An Sơ Tuyết lo lắng hỏi.

Mặc Tinh sợ dạ dày khó chịu nên chưa ăn món khác, cô chỉ cầm một bát canh lên rồi uống: “Không, làm phiền cô phải lo lắng rồi.”

“Không sao thì tốt. Cô và anh Cảnh Nam và cả anh tôi đều đi vệ sinh, tôi còn tưởng nhà hàng này làm đồ ăn không sạch, ăn vào bị đau bụng rồi cơ.” An Sơ Tuyết dịu dàng nói, lời nói như có điều ám chỉ.

Sau khi ăn xong, An Thiếu Sâm đi thanh toán.

Tiêu Cảnh Nam cầm lấy áo vest mặc vào, sau đó anh hỏi An Sơ Tuyết: “Mấy giờ em đi hồi phục chức năng?”

“3h chiều nay bắt đầu ạ, bây giờ qua là vừa.” An Sơ Tuyết cười dịu dàng.

Tiêu Cảnh Nam chỉ “ừ” một tiếng sau đó đi vòng qua xe lăn đẩy đi, không thèm liếc nhìn Mặc Tinh. Bộ đồ tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài thẳng tắp của Tiêu Cảnh Nam, dù chỉ là dáng đứng từ phía sau nhưng vẫn hấp dẫn lạ thường.

“Tổng giám đốc Tiêu đối xử với cô An tốt thật.” Lâm Hiểu thở dài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ghen tị: “Giá như tôi có một người bạn trai tốt với tôi như vậy, một người đàn ông ưu tú như vậy thì tuyệt biết bao!”

Mặc Tinh rũ mắt xuống, cô không nói lời nào, tim như bị một đám bông gòn thấm nước chặn lại, nghẹn ngào không thở nổi.

Mọi người nói rằng Tiêu Cảnh Nam đối xử tốt với An Sơ Tuyết, còn cô thì giống như kẻ ngốc vậy, trong đầu lúc nào cũng là hình bóng anh, làm mọi cách để được gả cho anh.

Ngay cả khi cô nhận ra sự thật bây giờ, trái tim cô đã mất kiểm soát từ lâu rồi.

“Anh Cảnh Nam, dừng lại một chút.” An Sơ Tuyết đi được một đoạn bỗng quay xe lại, nói với Mặc Tinh: “Vốn tôi định mua cho cô hai bộ quần áo, mặc mấy bộ đồng phục làm việc cả ngày này quả thực trông tồi tàn lắm.”

Cô ta thở dài: “Nhưng bây giờ anh Cảnh Nam muốn đưa tôi đi tập phục hồi chức năng. Cô cũng biết đây dạo gần đây anh ấy công việc tất bật, quỹ thời gian thì eo hẹp. Tôi không thể trì hoãn thời gian của anh ấy được. Tôi xin lỗi, có lẽ lần này chưa mua được quần áo cho cô rồi.”

“Cô An không cần cảm thấy áy náy như vậy đâu, tổng giám đốc Tiêu không có thời gian nhưng tôi thì có. Hay là để tôi đưa cô đi tập phục hồi chức năng, khi nào cô tập xong, đợi tổng giám đốc Tiêu đi rồi cô đưa tôi đi mua quần áo, được không?” Mặc Tinh nói.

Lần này cô và Tiêu Cảnh Nam tạm biệt nhau, không biết sau này còn cơ hội gặp lại không.

Cô muốn phủ nhận ý kiến của mình trước mặt anh càng nhiều càng tốt và để anh buông tha cho cô càng sớm càng tốt.

Tất nhiên, cô cũng muốn nói rằng An Sơ Tuyết thật kinh tởm, giả tạo khi nói những lời như vậy.

“Mặc Tinh, như thế không được lắm?” Lâm Hiểu ngượng ngùng, cố gắng kiềm chế trước mặt Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết, ý muốn Mặc Tinh rời đi nhưng không dám nói thẳng, cho nên cô ấy chỉ có thể tuyệt vọng nháy mắt với Mặc Tinh.

“Chuyện này không tốt lắm.” Mặc Tinh nhẹ nhàng nói, cô nhìn nụ cười cứng ngắc của An Sơ Tuyết: “Nhưng như thế lại phụ lòng tốt của cô An, lại càng khiến cho cô ta cảm thấy thêm áy náy hơn. Chân của cô ta chưa được tốt, giờ mà lại thêm áy náy trong lòng, không biết sẽ lại bị thêm bệnh gì nữa, như vậy lại là lỗi của tôi rồi.”

Chẳng trách An Sơ Tuyết luôn không thích cô, hoá ra là người mình ghét lại bị đối phương ghét lại, thật là tốt.

An Sơ Tuyết bị tức nghẹn cổ họng, tiến không được mà lùi cũng không xong, ngay cả nụ cười trên gương mặt cũng có mấy phần gượng ép.

“Đi tù hai năm, cô vô liêm sỉ hơn rồi đấy!” An Thiếu Sâm tính tiền xong quay lại, vừa khéo nghe được lời mà Mặc Tinh nói, anh ta châm biếm.

“Anh đừng nói như vậy, như vậy sẽ làm Mặc Tinh khó xử đấy.” An Sơ Tuyết không đồng ý trách anh ta, sau đó cô ta nhìn Mặc Tinh dịu dàng nói: “Để tôi hỏi anh Cảnh Nam, nếu anh ấy không phản đối, tôi sẽ để cô đi cùng, được không?”

“Nếu giám đốc Tiêu không đồng ý, tôi và Mặc Tinh sẽ đi về luôn, tuyệt đối không làm cô khó xử.” Lâm Hiểu sợ Mặc Tinh lại đổ thêm dầu vào lửa, giành nói trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.