Mặc Tinh day day cái đầu đang hơi đau, sau đó ngồi dậy đi xuống giường, lê giày che nửa người trên ra mở cửa.
Mặt mũi Thủy Thanh Lan tái nhợt đứng ở cửa, cô ấy đưa mắt quan sát cô một lượt, xác định cô không sao, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Em dọa chết chị rồi đấy, sao lâu thế em mới mở cửa?”
“Em mệt quá, thời gian ngủ hơi dài, em làm chị dâu lo lắng rồi.” Mặc Tinh nhếch môi, nói.
Thủy Thanh Lan thấy cô đang để trần nửa người trên, cô ấy nhíu mày, đưa quần áo bệnh nhân trong tay cho cô, sau đó đẩy cô vào trong phòng bệnh: “Đi vào thay quần áo đi.”
Mặc Tinh vâng một tiếng, khi cô đang định quay đầu đi vào trong, đột nhiên cô nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh ở đối diện mở ra, Tiêu Cảnh Nam mặc bộ quần áo bệnh nhân xuất hiện ở cửa.
Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình có hoa văn trắng xanh không hề đẹp, nhưng có lẽ là bởi vì anh có dáng người đẹp, hoặc bởi vì khuôn mặt anh có hơi đẹp trai quá mức, anh mặc bộ quần áo bệnh nhân mà cũng cho người ta một loại cảm giác của quý công tử.
Bốn mắt nhìn nhau, một người vẻ mặt khó lường, ánh mắt như vực sâu vô tận, một người thì nhíu mày, trong mắt lộ ra hận ý và chán ghét.
“Sao....” Thấy cô nhìn ra bên ngoài một lúc lâu mà bất động, Thủy Thanh Lan cũng quay đầu lại nhìn về phía đối diện, khi cô ấy nhìn rõ người ở đối diện thì thanh âm im bặt, chữ “lại” kia lại nuốt xuống.
“Chị dâu đi vào đi.” Mặc Tinh kéo Thủy Thanh Lan vào phòng, sau đó đi đến cửa, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thủy Thanh Lan đứng sau lưng cô, cô ấy há miệng mấy lần mới nói: “Tổng giám đốc Tiêu nhập viện là bởi vì...”
“Tại sao anh ta nhập viện, em không có hứng thú.” Mặc Tinh trực tiếp cắt ngang lời cô ấy, sau đó cô ấy mặt quần áo bệnh nhân vào.
Nghe vậy, Thủy Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm, cô ấy còn tưởng Tinh Tinh tức giận là vì đã biết chuyện Mặc Lôi đâm Tiêu Cảnh Nam bị thương.
“Đúng rồi Tinh Tinh, hôm qua chuyện hiểu lầm mà em nói với tổng giám đốc Tiêu không phải là chuyện vụ tai nạn xe cộ, thế đó là chuyện nào thế?” Thủy Thanh Lan hỏi.
Mặc Tinh dừng một chút, nói ngắn gọn: “.... Anh ta hiểu nhầm em có quan hệ mập mờ với An Thiếu Sâm, anh ta nghĩ em bắt cá hai tay, cho nên hai năm nay mới đối xử với em như vậy.”
“Hiểm lầm á?” Thủy Thanh Lan hỏi.
Mặc Tinh thản nhiên đáp: “Vâng.”
“Sau đó thì sao?” Thủy Thanh Lan quan sát sắc mặt của cô, sau đó cẩn thận cân nhắc từ ngữ: “Các em đây có tính là... đã tiêu tan hiềm khích lúc trước rồi không?”
Rầm!
Mặc Tinh bất cẩn đụng vào chén trà trên bàn, chén trà rơi xuống đất, vỡ thành vài mảnh.
“Tiêu tan hiềm khích lúc trước ư?!” Mặc Tinh cười như không cười, vết sẹo ở đuôi lông mày nhiễm vài phần tàn bạo: “Chị dâu đang đùa em à?”
“Hai năm nay, em đã trải qua cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, suýt nữa thì nửa đời sau phải sống ở trong câu lạc bộ Dream, sao em có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước với anh ta đây?”
Hai năm nay, cô chịu khổ, chịu hành hạ, đừng nói là một hai câu xin lỗi nhẹ nhàng của Tiêu Cảnh Nam, cho dù anh quỳ dưới đất xin lỗi cô, cô cũng không thể tha thứ cho anh!
Cô sẽ hận anh!
Hận anh cả đời!
Nếu không phải anh, cuộc đời cô sẽ không biến thành thế này!
“Tinh Tinh, em...” Thủy Thanh Lan chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của Mặc Tinh, nhất thời cô ấy hơi khiếp sợ.
Mặc Tinh hít thở sâu một hơi, cố gắng kìm lại cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cô bình thản nói: “Em xin lỗi, em dọa đến chị dâu rồi.”
“Không sao.” Thủy Thanh Lan do dự một lát mới hỏi: “Thế em và tổng giám đốc Tiêu đã biết giữa các em là hiểu nhầm rồi, em tính thế nào? Trả thù anh ta? Hay như thế nào?”
“Em lại muốn trả thù anh ta, nhưng... cái này cũng chỉ có thể nghĩ nghĩ mà thôi.” Mặc Tinh tự giễu: “Em sẽ đi. Chờ chân của em khỏi hẳn rồi, em muốn sống ở một nơi khác.”
Dựa vào nhà họ Mặc thì mãi mãi không thể trả thù Tiêu Cảnh Nam, càng đừng nói là cô đơn phương độc mã.
Huống hồ, cô đã lãng phí hai mươi năm ở trên người Tiêu Cảnh Nam rồi, cô không muốn khoảng thời gian còn lại của mình cũng phí phạm trên người anh.
Thủy Thanh Lan nhìn cô, muốn nói lại thôi.
“Chị dâu có chuyện gì thì cứ nói thẳng.” Mặc Tinh nói.
Sau khi do dự mãi, Thủy Thanh Lan mới nói: “Em chuẩn bị tâm lý trước đi, không phải chuyện tốt.”
“Chị dâu nói thẳng đi.” Ngay cả chết cô còn trải qua mấy lần rồi, thì còn có chuyện gì đáng sợ hơn đây?
Thủy Thanh Lan không có nói luôn, mà hỏi trước: “Trước khi được đẩy vào phòng cấp cứu, em đã hóa giải hiểu lầm với tổng giám đốc Tiêu rồi, đúng chứ?”
Mặc Tinh gật đầu.
“Nhưng mà...” Thủy Thanh Lan dừng lại một lát, sau đó nói khẽ: “Lúc đó anh trai em đã quỳ xuống đất cầu xin tổng giám đốc Tiêu, anh ấy cũng cầm dao uy hiếp tổng giám đốc Tiêu để bắt anh ta buông tha cho em, nhưng mà... anh ta không đồng ý.”
“!” Mặc Sơ nắm chặt tay hơn, có điều là trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt cô đã biến mất gần như không còn.
Chuyện hai năm trước đã chứng minh được là hiểu nhầm rồi, thế mà anh vẫn không đồng ý buông tha cho cô ư? Vậy tại sao trước đó anh còn bảo cô sau này không cần đến câu lạc bộ Dream làm việc nữa? Anh chơi cô sao?
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?
“Tinh Tinh, em đừng kích động quá, chuyện đó đã chứng mình là hiểu nhầm rồi, chỉ cần chứng minh thêm vụ tai nạn xe cộ cũng chỉ là hiểu nhầm, chắc... anh ta sẽ không làm khó em nữa đâu.” Thủy Thanh Lan vội vàng vuốt lưng cho cô, gương mặt tràn đầy lo lắng.
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc: “Anh ta biết vụ nguyên nhân của tai nạn xe cộ đó không phải là em.”
Anh không trách cô vụ tai nạn xe cộ đó, hai năm nay anh đối xử với cô như vậy, đơn thuần là bởi vì hiểu nhầm cô bắt cá hai tay!
Nhưng cô đã nói rồi mà, giữa cô và An Thiếu Sâm không có quan hệ mập mờ gì, anh cũng đã bảo là anh tin rồi, vậy tại sao còn không chịu buông tha cô?
Nghe vậy, Thủy Thanh Lan ngớ ra: “Tổng giám đốc Tiêu biết á? Thế tại sao anh ta vẫn không chịu buông tha em?”
Mặc Tinh không trả lời, cô ngơ ngẩn nhìn mặt đất một lúc, sau đó vượt qua Thủy Thanh Lan, mở cửa đi ra ngoài.
“Tinh Tinh, em đi đâu vậy?” Thủy Thanh Lan sợ cô xảy ra chuyện gì, vội vàng đi theo.
Mặc Tinh đi mấy bước là tới trước cửa phòng bệnh đối diện, cô gõ mạnh vào cửa phòng bệnh. Bên cạnh có ba cửa phòng bệnh mở ra, người nhà người bệnh nhô đầu ra xem là tình huống gì.
Trong đó, có một bà cụ tóc hoa râm tính tình rất tốt, dịu dàng nói: “Hai cô này, phiền các cô nhỏ tiếng một chút. Ông nhà tôi ung thư phổi, cả ngày đau đến nỗi không ngủ được, khó khăn lắm giờ mới ngủ được.”
Mặc Tinh không nói chuyện với bà cụ, cũng không có nhìn bà cụ, nhưng cô đã dừng lại động tác gõ cửa.
“Xin lỗi bà, em gái cháu cũng là có chuyện gấp nên mới thế, cháu thay mặt em ấy xin lỗi bà.” Thủy Thanh Lan xin lỗi.
“Có chuyện gấp thì có thể hiểu được.” Bà cụ cũng không dây dưa chuyện này nữa, bà ấy chỉ bảo: “Chúng ta cùng hiểu cho nhau một chút, ở đây đều là người bệnh, các cháu cố gắng nhỏ tiếng thôi.”
Lúc này, Mặc Tinh mới quay người lại, cúi mình hướng về phía bà cụ: “Xin lỗi.”
“Không sao không sao.” Bà cụ khoát tay với cô, vành mắt hơi đỏ: “Tôi là nhìn ông nhà tôi khổ sở, muốn để cho ông ấy nghỉ ngơi thêm một lát. Ay ya, ông nhà tôi đang gọi tôi rồi, tôi đi vào trước đây!”
Bà ấy khoát tay với hai người Mặc Tinh, sau đó đẩy cửa ra đi vào.
Gần như là cùng khoảnh khắc mà bà cụ đóng cửa, Tiêu Cảnh Nam đã mở cửa ra. Trông anh có vẻ không khác gì ngày thường, chỉ là khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, trên quần áo bệnh nhân dính vài vết máu.