Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 117: Chương 117: Xin anh An tự trọng




Lúc gần sáu giờ tối, Mặc Tinh đang ở phòng bao thì gặp An Thiếu Sâm, hoặc là nói, đối phương cố ý đến tìm cô.

Trong căn phòng to như thế, An Thiếu Sâm ngồi một mình trong góc, không bật đèn, ánh sáng trong căn phòng rất tối, mà trước mặt anh thì đặt bảy tám chén rượu đổ xiêu vẹo.

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập cả phòng bao, Mặc Tinh nhíu mày. Cô nhìn người đàn ông đã có vẻ say rượu, cô quay người liền đi ra ngoài, cô không muốn gặp anh ta, cô đi đổi với đồng nghiệp, để bọn họ sang đây cũng được.

“Tôi đã cho cô đi chưa?” An Thiếu Sâm lung lay đứng dậy, cầm chai rượu rồi chỉ vào cô.

Mặc Tinh cúi mặt: “Tôi đi nhầm phòng, lát nữa sẽ có người khác tới phục vụ anh An.”

“Không đi nhầm, tôi gọi cô tới!” An Thiếu Sâm vứt chai rượu lên bàn, hai mắt say lờ đờ mông lung đi đến bên cạnh cô, bàn tay giơ lên trên đỉnh đầu cô, sau đó lại rụt trở về.

Anh ta lại ngồi xuống một lần nữa, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, giọng nói nhiễm một chút khàn khàn và kiềm nén: “Cô qua đây, ngồi đây.”

Mặc Tinh không nhúc nhích, mà ngẩng đầu nhìn anh ta rồi hỏi: “Xin hỏi, anh An cần gì?”

“Tôi bảo cô ngồi xuống đây, không nghe thấy à?” An Thiếu Sâm hơi nâng cao giọng, đôi mắt màu hổ phách vì uống quá nhiều rượu mà hơi hồng.

Mặc Tinh vẫn đứng bất động như cũ, một lúc sau, cô xì một tiếng về phía anh ta: “Nếu anh An gọi tôi tới đây chỉ để chơi đùa trêu chọc, thứ cho tôi không thể phụng bồi.”

Nói xong, cô xoay người liền đi về phía cửa.

Thấy thế, An Thiếu Sâm lập tức đứng lên, bước dài chân đi đến trước mặt cô, phanh một tiếng đóng cửa lại, đè cô lên cánh cửa, ánh mắt gắt gao dính trên người cô.

Mùi rượu nồng nặc trên người anh ta nháy mắt bao phủ khắp người Mặc Tinh, cô đẩy đẩy anh ta, chưa đẩy mạnh.” Xin anh An tự trọng.

“Tự trọng ư?” An Thiếu Sâm phun ra hai chữ từ trong kẽ răng, hình như là vì hai chữ này của cô đã đốt lên lửa giận trong lòng anh ta, anh ta để cô nói xong, hơi thở tràn ngập mùi rượu phun lên mặt cô: “Cô đã trần truồng bị người ta ném ra ngoài rồi, còn nói về tự trọng với tôi à?”

“!” Đồng tử Mặc Tinh co rút, cô cắn chặt môi, dùng sức đẩy An Thiếu Sâm ra.

Cổ tay bị anh ta nắm chặt mà tím bầm một khoảng, cô nhíu mày, hoạt động cổ tay mấy cái.

An Thiếu Sam bị cô đẩy cho lảo đảo một cái, ngồi trên sàn nhà, anh ta chống lên mặt đất lung lay đứng lên, nhìn cô với ánh mắt thất vọng và phẫn nộ: “Những gì bọn họ nói đều là thật, cô đã đi câu dẫn Tiêu Cảnh Nam? Đúng không?”

Anh ta chậm rãi đi đến trước mặt cô, hai tay nắm lấy bả vai cô, giọng nói gương cao hơn vừa rồi: “Cô trả lời tôi!”

Mặc Tinh chán ghét cái giọng điệu chất vấn này của anh ta, cô dùng sức đẩy anh ta ra, đứng xa ra: “Đúng.”

Cô mắt lạnh nhìn anh ta, hờ hững nói: “Nhưng mặc kệ có đúng hay không, cũng không liên quan đến anh.”

Đối với cô mà nói thì anh em nhà họ An chính là cứt chó tránh không kịp, ngửi một chút từ xa xa cũng thấy thối, gần gũi đụng chạm thì vừa thối vừa dính vừa buồn nôn.

Mặc Tinh không muốn dây dưa với An Thiếu Sâm, để tránh Đường Thiến hoặc người của nhà họ An đến rồi, lại gán cho cô cái danh câu dẫn An Thiếu Sâm.

Cô quay đầu liền đi, nhưng lúc cô bắt lấy tay nắm cửa, thì đồng thời cũng có một bàn tay trắng nõn thon dài nhanh hơn cô, đóng cửa lại, cánh cửa kêu rầm một tiếng.

Mặc Tinh nhíu mày, cố nén tức giận nói: “Anh An muốn làm....”

Cô còn chưa nói xong, đã bị An Thiếu Sâm đè lên tường. Hai tay của anh ta đang nâng mặt cô, hơi thở nặng nề hôn đến chỗ cô, đáy mắt như nhiễm màu lửa dục và lửa giận nồng đậm.

Mặc Tinh đẩy anh ta nhưng đẩy không ra, cô chỉ có cảm giác gương mặt tuấn tú này bây giờ giống như là ruồi bọ, làm cho người ta ghê tởm mắc ói, cô nghiêng mặt đi, nụ hôn của anh ta rơi lên cổ cô.

Ướt át, ghê tởm như là giòi bọ đi qua, cô hận không thể đi tắm mười lần hai mươi lần dưới vòi hoa sen ngay bây giờ.

“An Thiếu Sâm, anh đừng có mà quá đáng!” Mặc Tinh cắn răng, dùng hết sức cũng chỉ tách ra một khoảng cách một cánh tay với anh ta, căn bản là không đẩy ra được.

An Thiếu Sâm cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt pha lẫn * không che dấu chút nào: “Cô câu dẫn Tiêu Cảnh Nam, chẳng phải là muốn chen vào cái vòng này thêm một lần nữa sao? Khỏi cần anh ta, cô câu dẫn tôi cũng được, thứ mà anh ta có thể cho cô, tôi cũng có thể cho cô giống vậy!”

Bàn tay anh ta vuốt nhẹ bên hông cô, nói xong liền muốn cúi đầu hôn cô.

Bốp!

Khi nụ hôn của An Thiếu Sâm còn chưa rơi xuống, Mặc Tinh đã tát anh ta một cái, nhân lúc anh ta sững sờ, cô không chút do dự nâng gối phải, húc vào háng anh ta.

Đau, đau đến nếu như có hàng ngàn con kiến đang cắn, An Thiếu Sâm kẹp chặt hai chân, khom lưng ôm chỗ bị thương, trên trán đổ mồ hôi.

Rầm!

Cùng lúc đó, cửa phòng bị mở ra, Đường Thiến hùng hùng hổ hổ xông vào. Ánh mắt cô ta nhìn đến vát áo trước hơi lộn xộn của Mặc Tinh, hai mắt như sắp phun lửa.

“Trước khi cô Đường mắng người, tốt nhất nên hiểu rõ trước xem rốt cuộc là tôi muốn câu dẫn người ta, hay là có người muốn bá vương ngạnh thượng cung tôi.” Trước khi Đường Thiến mở miệng, Mặc Tinh đã nói trước.

Đường Thiến nhìn thấy dáng vẻ của An Thiếu Sâm thì đã đoán ra gần hết là có chuyện gì, nhưng cô ta vẫn nhìn Mặc Tinh rồi nói: “Chuyện này còn cần hỏi sao? Chuyện cô câu dẫn Tiêu Cảnh Nam không thành rồi bị ném ra ngoài đã truyền khắp cái giới này rồi, thấy mục tiêu này không được, nên cô chuyển mục tiêu lên vị hôn phu của tôi.”

“Bản lĩnh mở mắt nói dối của cô Đường đúng là làm cho người ta bội phục.” Mặc Tinh châm chọc một câu, cô xoay người liền đi ra cửa.

Đường Thiến bị cô nói câu này nên tức đến đỏ cả mặt, nhưng cô ta không phản bác, cũng không đuổi theo cô, nhưng sau khi cô đi ra khỏi cửa, cô ta đóng sầm cửa lại.

Mặc Tinh day day lỗ tai bị tiếng động mạnh làm cho ù ù, cô nhíu mày, chùi mạnh vào chỗ bị An Thiếu Sâm hôn lên, thẳng đến khi một lớp da bên ngoài gần như là bị chà rách, cô mới thả tay xuống, mím chặt môi.

Cô cũng đã cố gắng hết sức tránh khỏi cái vòng này của bọn họ, tại sao cả đám bọn họ vẫn không buông tha cô?

“Mặc Tinh?” Vân Mân ở xa gọi một tiếng, đợi đến lúc đi đến gần rồi, cô ta mới hạ đuôi lông mày, lưu luyến nói: “Tôi vẫn còn một số việc phải xử lý, cô mang canh gà đến bệnh viện giúp tôi nhé.”

Người có thể khiến Vân Mân đích thân đi đưa canh gà, không ai ngoại trừ Tiêu Cảnh Nam.

Mặc Tinh mím môi, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi cô Mân, còn mấy tiếng nữa tôi mới tan làm, cô bảo người khác mang đi giúp cô đi.”

“Tôi lười tìm người.” Vân Mân trực tiếp nhét cặp lồng giữ nhiệt vào trong tay cô, duỗi lưng lười biếng nói: “Cô đi đi.”

Độ ấm của cặp lồng giữ nhiệt không cao, nhưng đặt vào tay Mặc Tinh thì chính là của khoai lang phỏng tay, một bàn tay còn lại của cô nắm góc áo, trong lòng bàn tay đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh: “Không cần đích thân cô đi, hôm nay Viên Tư Mộng được nghỉ, tôi đưa canh gà cho cô ấy, sau đó...”

“Thế thì phiền phức quá.” Vân Mân mỉm cười, quăng cho cô một ánh mắt quyến rũ: “Trùng hợp, lát nữa tôi phải đi gặp quản lý Chu, tiện thể nói với anh ta một tiếng, thời gian sau sáu giờ của cô được tôi nhận thầu rồi, anh ta sẽ không nói gì đâu.”

Cô ta chỉnh lại quần áo cho Mặc Tinh, không cho cô cơ hội từ chối, liền hớn hở ngân nga câu hát rồi rời đi.

Sau khi đi được một đoạn, Vân Mân quay người lại, trừng mắt với Mặc Tinh: “Tôi coi trọng cô đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.