Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

Chương 4: Chương 4: Càng Đông Càng Vui!




* Biệt thự Hoàng Thiên*

Sau bữa ăn nhàm chán mấy công tử đang tụ tập tại phòng đọc sách. Có điều hơi là, có thêm hai chàng trai nữa, vậy là bốn người đó.

- Phong, mày có làm những gì tao nói chưa?_ Khang vỗ vai thằng bạn hỏi.

- Rồi, chả có gì hết_ Người được gọi là Phong trề môi nói. Anh này nhuộm tóc vàng kim, xoăn nhẹ hàn quốc, khuân mặt baby rồi.

- Hơ...Hoàng, cậu thì sao?_ Khang ngạc nhiên quay qua hỏi cậu bạn nhuộm tóc màu khói xanh hỏi.

-...._ Đáp lại cũng chỉ là cái nhún vai.

GTNV:

Lãnh Hoàng Minh Băng, Harry: người thừa kế tập đoàn Tecci chuyên về dầu khí thế giới và là nơi cung cấp vũ khí cho các nguyên thủ quốc gia. Biệt thự Hoàng Thiên

Thiên Kì Bảo Khang, James : người thừa kế tập đoàn khách sạn thế giới Toby, ăn chơi, quậy phá, trấn giữ thị trường nước Pháp. Biệt thự Thiên Thiên

Đặng Mạc Nguyên Phong, Andy: Người thừa kế tập đoàn quỹ đầu tư UBS, phát triển mạnh ở Mỹ. Biệt thự Đặng Thiên

Trần Nhật Bảo Hoàng, Ken: người thừa kế tập đoàn bảo hiểm thế giới SSI, tổng cục chính ở Pháp. Biệt thự Trần Thiên

Hoàng Vy Diễm Thư, Daisy: người thừa kế tập đoàn đá quý T&T, ở ANh lớn nhất. Biệt thự Diễn Vỹ

Trương Hàn Tuyết Lệ, Lexy: người thừa kế tập đoàn bất động sản Gloria lớn nhât thế giới. Biệt thự Sarah

Mai Thái Thùy Dương, Alice: người thừa kế tập đoàn y dược Thái Thùy lớn nhất thế giới. Biệt thự Thái Dương.

Đinh Ngọc Thiên Duyên, Elena: người thừa kế tập đoàn ngân hàng BBC lớn nhất thế giới. Biệt thự Anne.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Quay lại với phòng sách:

- Thế hai đứa mày về Mỹ với Pháp đi._ Khang bức xúc quát.

- Không phải về._ Bây giờ Băng mới lên tiếng.

- Gì?_ Khang lạ lẫm hỏi.

- Càng đông càng vui_ Băng cười lạnh nói.

- Nghe chưa con_ Lúc này Phong và Hoàng nhìn Khang nói một câu bá đạo.

- Hừm..._ Khang định lên tiếng thì có người bước vào.

Mọi người nhìn ra cửa, đó là Daisy. Cô mặc áo khoác da đen với chiếc quần da bó sát người, đeo gang tay da nốt.

- Hello_ Daisy cười vui nói.

- Chào cậu_ Andy và Ken đựng dậy ôm Daisy, cô vui vẻ đáp lại.

- Hai người khỏe chứ?_ Daisy hỏi.

- Tất nhiên rồi_ cả hai cùng chả lời.

- Bắt tay bắt chân xong chưa?_ Giọng nói lạnh vô vàn của Harry vang lên làm nổ mất không khí vui vẻ băn nãy.

Loading...

- Người là người không được ôm dai khác nghe chưa, có người ghen rồi đó_ James nói với giọng chế giễu.

- Im đi_ Harry quay qua quát James

- Honey à...*chụt*... xin lỗi nha_ Daisy bước lại ngồi xuống cạnh Harry rồi tặng anh một cái hôn má.

- Mắc ói quá à..._ Ba thằng con trai thấy cảnh nầy thì vờ nôn ọe.

- Không chấp cái hội Fa_ Harry nở nụ cười tỏa nắng rồi thốt ra 5 từ khiến người ta đau lòng.

- Hư...Fa người ta mới được đi bar thoải mái_ James hất tóc.

- Fa người ta mới tự do_ Andy chu môi nói.

- Fa....người ta mới được ngắm gái tự do_ Ken vừa nói vừa làm bộ mặt châm chọc.

- Có gấu...mùa đông KHÔNG LẠNH_ Harry nhấn mạnh hai từ không lạnh rồi vòng tay ôm eo Daisy.

- Hừm...tụi tao ôm chăn_ Ba thằng nhìn nhau mà tức tối sầm mặt lại nói. Nói xong bỏ về luôn.

Bây giờ chỉ còn hai người thôi, là Daisy và Harry.

- Em thấy anh có vẻ không thích Lexy thì phải?_ Daisy lên tiếng hỏi.

- Đúng vậy_ Harry thẳng tính.

- Sao vậy?_ Daisy nhăn mày.

- Nghĩ vậy thôi. Em đừng quá thân với cô ta, kẻo mua dây buộc mình_ Harry nhắc nhở.

- Thôi em về đã, muộn rồi_ Daisy đứng dậy không quen tặng Harry một cái hồn rồi mới ra về.

Harry cầm ly rượu vang trên tay, khẽ lắc nhẹ rồi dừng lại. Đôi mắt màu hạt dẻ bỗng ánh lên những tia buồi bã làm sao.

Khoác lấy chiếc áo mỏng anh bước ra ngoài phòng. Rồi anh ngồi trên ghế piano, đặt tay trên những phím đàn, đôi mắt khẽ nhắm lại... và tiếng đàn vang lên một cách buồn vu vơ. Sau rồi tiếng hát của Harry cũng cất lên, không còn là buồn vu vơ mà là buồn đau đớn.

” Là anh đã sai khi không ở cùng em....

Là tại vì anh ham chơi một mình...

Anh nào hay biết...anh đã mất em rồi.

Nỗi buồn vấn vương tưởng chừng theo cánh hoa năm nào...

Đứa bé đáng yêu làm sao anh quên nổi...

Mong sao thời gian quay trở lại...

Anh sẽ...sẽ chẳng để em một mình...”

Ở một chỗ nào đó trong căn nhà, nhừng người làm, ông quản gia khẽ đau lòng thay cậu. HỌ biết tất cả, biết đứa bé trong câu chuyện, biết anh sai thế nào.

Harry rơi những giọt nước mắt xuống phím đàn rồi gục trên nó lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.