Hiện giờ hai đứa nó đang ngồi trên mui xe, ngắm khung cảnh thành phố lung linh dưới màn đêm từ trên đỉnh đồi cao. Nó tựa vào vai hắn một cách yên bình, hắn một tay chống, một tay ôm ngang người nó. Cảnh đêm tĩnh lặng, hai người cũng lặng thinh theo thời gian. Đây là lúc hai người suy nghĩ, suy nghĩ về tương lai và thứ mình chọn.- Nếu mai kia chúng ta có cãi nhau lớn đến mấy, em cũng đừng bỏ anh nhé?_ Đột nhiên hắn lên tiếng hỏi.
- Nhất định không...nhưng khi nào anh buông, em sẽ không níu..._ Nó trả lời.
- Xin em đừng buông, những lúc như thế chắc chắn là anh không muốn vậy, hãy nhớ chỉ là hiểu lầm, vì thế em hãy níu anh lại, dù chỉ một lần nhé?_ Giọng hắn khàn khàn.
- Cũng được, nhưng còn anh? Dù em có sao đi chăng nữa, anh cũng không được bỏ rơi em, không tin em?_ Nó ôm chặt lấy người hắn.
- Chắc chắn là như vậy rồi_ hắn cũng nhỏ nhẹ trả lời nó.
- Yêu anh_ Nó nói nhỏ.
- Chúng ta về thôi, sương dày hơn rồi_ Hắn đỡ nó dậy
- Ok_ Nó thở dài, lại sắp xa hắn rồi.
Trên đường về nhà nó, cả hai chẳng ai nói lời nào. Họ để dành những lời yêu thương cho những ngày sau nói đấy thôi. Về tới cổng nhà nó, nhưng nó không xuống, cứ ngồi lì ra, hắn nói gì thì nó vẫn là mặt hồ tĩnh lặng.
- Làm sao?_ hắn hỏi lần ba.
- Anh ở lại với em đi_ Nó giờ mới nói.
- Không được_ hắn trả lời ngay lập tức.
- Sao?_ nó hỏi.
- Chúng ta đã kết hôn đâu_ Trời, cái đầu hắn lại nghĩ lung tung rồi.
Cốc
Nó bực mình quá cốc vào đầu hắn làm hắn khó hiểu suýt xoa đầu.
- E không muốn anh ở nhà với hai cô gái, cho nên, ở với vợ tương lai vẫn tốt hơn_ Nói xong nó kéo hắn vô nhà, vứt chìa khóa ô tô cho Tuấn.
- Ớ, không được, thế này là bắt cóc á_ Hắn miệng nói một đằng nhưng chân làm một nẻo.
- Thế nào mới được_ Nó dừng lại trước phòng mình hỏi hắn.
- Về đúng chỗ của mình_ hắn chỉ ra ngoài nhà.
- Không được_ Đến lượt nó hét lên.
- ơ_ hắn không biết nói gì.
- Có 3 lựa chọn. 1, là ở phòng đối diện phòng em. 2, ở cùng phòng với em. 3, anh đi về và mai ta không gặp nhau_ Nó khoanh tay trước ngực nhìn hắn.
- À, ừ, ờ....1_ Hắn nói.
- Chúc ngủ ngon_ Nó ngay lập tức mở cửa phòng đối diện đẩy hắn vô, nói câu này xong, đóng cửa cái dầm.
Nó cũng về phòng của nó. Vô phòng tắm rửa định đi ngủ thì có tiếng gõ cửa phòng nó. Nó trong lòng đã đoán được sự tình.
- vào đi_ Nó nói vọng ra.
Quả nhiên như nó nói, từ ngoài cửa là Thiên công tử ôm gối bước vào phòng, đứng trước mặt nó.
- Cho tại hạ ngủ nhờ được hông?_ Hắn giở trò trẻ con.
- Ok, dưới đất, _ Nó chỉ sàn nhà.
- Hở, vợ độc ác vậy hả?_ Hắn bất công kêu ca luôn.
- Đùa thôi, lên đây_ Nó nói rồi vỗ vào chỗ bên cạnh mình trên giường.
Hắn sung sướng trèo lên nằm bên cạnh nó, tay ôm em nó ngủ, nó ôm con gấu bông ngủ. Chả mấy chốc cả ba đều chìm vào giấc ngủ thiên thần. Cũng may cho James là cái giường của Lexy rộng, chứ không anh lại bị nó cho xuống đất, cũng may phòng có máy sưởi cho nên hắn sẽ không bị lạnh nếu nó có lỡ giựt chăn của hắn.
Sáng hôm sau, khi hai đứa vẫn ôm nhau ngủ ngon lành thì tiếng gõ cửa vang lên.
- Cô chủ, có việc gấp..._ Tuấn hối hả kêu nó.
Nó thì quen miệng, cứ tưởng trong phòng chỉ có mình.
- Vào đi_ Nó
Tuấn đẩy cửa vào. Cái cảnh trước mặt cậu khiến cậu sửng sốt, cậu giả ho vài tiếng.
Lúc này Nó mới giật mình, quay qua nhìn bên cạnh, James nằm cạnh nó và vẫn đang ngủ ngon. Rôi vẻ mặt nó trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nó ngồi dậy trên giường, khẽ gỡ tay James ra khỏi eo mình.
- Không sao, cứ nói đi_ Lời nói của Lexy làm Tuấn bớt ái ngại.
- Bên bà chủ báo, ông chủ đã nhường hết gia tài lại cho cô chủ rồi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Cho nên trong tuần này, cô chủ sẽ phải về đó tiếp quản tập đoàn._ Tuấn nói đầy ngạc nhiên vì quyết định của ông Quang.
- Hửm?_ Nó quá bất ngờ.
- Cô chủ không biết sao?_ Tuấn càng ngạc nhiên hơn
-...._Nó lắc đầu với cái điện thoại định gọi điện.
- Vô ích thôi, ông chủ tắt máy ạ_ TUấn đoán được nó định gọi cho ai nên ngăn lại.
Nó chán nạn vứt cái điện thoại xuống bàn, nghĩ ngợi hồi lâu, Tuấn vẫn đang đứng chờ.
- Sắp lịch về Đức..._ Nói tới đây nó liếc James rồi nói tiếp_ Tất cả chỉ trong 1 ngày thôi.
- Vâng thưa cô chủ. Phải rồi, bữa sáng đã chuẩn bị, hai người định tới trường thế nào ạ?_ Tuấn nhìn hắn hỏi.
- Không cần lo cho ta_ Nó đi tới nhà tắm.
- Vâng_ Cậu cúi chào rồi đi ra khỏi phòng Lexy.
Khi nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, James lúc này mới mở mắt ra. Vẻ mặt mới sớm đã buồn bã, phải cả hai người đều không muốn rời xa nhau dù chỉ một phút chứ nói gì một ngày. Hắn học hắn ngồi dậy lấy cái điện thoại gọi cho quản gia mang đồng phục tới cho hắn trong vòng 5 phút. Định nằm xuống ngủ tiếp nhưng cánh cửa nhà tắm bật mở, nó đã thay xong đồ, đang bước ra. Nó tiến tới ngồi xuống ghế bàn trang điểm chải tóc.
- Vợ à?_ James ngồi trên giường nhõng nhẽo.
- Sao?_ Giọng nói vô tình vang lên, nó nhìn hắn qua gương.
- Đừng đi được không?_ Hắn nói về chuyện về Đức.
- Không được_ Nó vừa vuốt mái vừa nói.
- Vậy cho anh đi cùng được không?_ Hắn tiến tới ôm cổ nó từ sau.
- Không được_ Lần này nó gằn từng chữ, nó không thích nói chuyện vào buổi sáng nhiều, một thói quen.
- Lúc nào cũng không được...không được và không được, em không thể bỏ hai chữ ý đi được à_ Hắn buồn buồn.
- Không được_ Vẻ mặt nó vẫn rất thản mặc kẻ kia.
- Không chơi với em nữa_ James véo má nó rồi bước nhanh vô nhà tắm kẻo bị nó bắt được thì....