Bà Nhụ làm thịt con gà mái già đã không còn đẻ trứng được nữa. Chẳng phải là bà tiếc rẻ, đem ra chợ bán thì thừa tiền làm cơm nhưng hôm kia bà nghe Hiện bảo là thèm món gỏi gà bóp với rau răm. Trong lòng bà Nhụ có vẻ luôn giành sự trìu mến cho thằng con hư, tuy không nói ra nhưng bao giờ bà cũng chiều thằng con trai cả.
Sẵn hôm qua Hiên bảo:
– Con nhờ thằng Hà sang đào lỗ cà phê giúp đấy! Mẹ nhớ linh động kiếm cái gì kha khá làm cơm, mẹ nhá!
Thế là số phận con gà đã được định. Hôm nay trong lúc hai đứa đang phơi nắng đào lỗ cà phê thì bà Nhụ bảo cô con gái cả:
Mày bắt con gà mái dầu rồi chuẩn bị cắt tiết dần đi là vừa đấy.
– Sao nhà ta hôm nay lại ăn sang thế? – cô con gái cả vốn là người có tính tằn tiện nên hỏi mẹ.
– Nhà có khách – bà Nhụ trả lời.
– Ai mà quan trọng thế? – cô con gái hai phút sau mới hỏi tiếp.
– Thằng Hà nó sang đào lỗ cà phê cho nhà mình.
Cô con gái định nói:” Thằng Hà mà cũng gọi là khách!” Nhưng cô lại thôi. Cô nghĩ đến thằng bạn của đứa em, nó làm thợ may, có khuôn mặt nho nhã, trông như học sinh, giọng nói mềm và nhẹ. Sống mũi thẳng, đôi mắt hìnhnhư bao giờ cũng có điều muốn nói. Mái tóc đen và mượt, hai hàng chân mày đen và rậm, đôi môi màu son nhẹ, hàm răng trắng và đều, bàn tay có những ngón thon dài, ngấn cổ cao và nhỏ, cằm chẻ gọn, hai má lúm đồng tiền thật dễ nhìn. Nước da trắng mịn. Mỗi lần nghĩ đến hà, cô đều nghĩ đến một người chồng, một người cha tốt. Nhưng mà khuôn mặt ấy hơi có quá nhiều nữ tính.Con gà mái dầu ban sáng còn quanh quẩn dưới bếp nhặt cám vụn bây giờ đã trở thành món gỏi bắp cải trộn với rau răm, món đu đủ xào có rắc hạt tiêu bắc, hai đĩa luộc chặt tòan thịt ức và đùi, một bát miến nấu với cánh cổ và bộ đồ lòng. Tất cả đều được xếp gọn ghẽ trên cái phản gỗ. Cô Mệ cũng được mời sang ăn cơm. Chả là cả hai đều là chỗ hàng xóm thân quen.
Hiện khuân về một chai ruợu, màu rượu đục lờ lờ, cổ chai đuợc vít lại bằng một nắm lá chuối khô vo tròn lại. Có cả lạc rang và bánh đa. Tất cả đều do mẹ đưa tiền cho Hiện đi mua.
Mọi người ngồi cả trên phản. Hà ngồi giữa hai bên anh Hiện và Hiên, ba người đàn bà ngồi ghé vào nhau. Một nồi cơm bằng gang đặt trên cái rế cũ, bồ hóng đóng đen quanh mép nồi. Mùi cơm và mùi thịt, hòa cùng mùi rượu tỏa ra thơm khắp cả gian nhà hẹp. Một đôi đũa cả to kềnh được cắm ở ngay cạnh nồi cơm.
– Thôi mời mẹ, mời cô Mệ, mời các vị cùng ăn cơm – Hiện to mồm nói.
– Hôm nay nhà ta đặc biệt đón chào một anh hùng lao động! – nói xong Hiên lấy tay bóp mạnh vào đùi Hà. Cả nhà phá lên cười.
– Thằng Hà thì trói gà không chặt, anh hùng gì! – cô Mệ lên tiếng.
Hà chẳng nói gì cả. Cảm giác khi Hiên lấy tay bóp vào đùi nó thật dễ chịu. Một cảm giác lạ lùng như một dòng xung điện chạy, gai gai nơi cột sống ở cuối đáy thắt lưng.
– Thằng Hà hôm nay giỏi lắm! Cứ tưởng chỉ biết cầm kéo, hóa ra cầm cuốc cũng không tệ lắm. Thưởng cho mày cái phao câu! – Hiên nhanh tay gắp cho bạn cái phao câu gà. Nó đã tính kỹ, không nhanh thì anh Hiện sẽ gắp trước.
Mặt Hà đỏ lên. Cảm giác được người khác quan tâm ra mặt bao giờ cũng khoan khóai dễ chịu. Nhìn cái phao câu hình tam giác nằm gọn trong cái bát sành men trắng, trong như ngọc, thằng Hà nghĩ đến một cái hình tam giác, đến hình túp lều, đến họat cảnh ban sáng khi nó vào giường ngủ của Hiên.
– Thưởng cho anh hùng lao động một chén diệu! – Hiện rót trong chai ra một ly rồi đưa cho Hà.
– Ấy chết! Em nó không uống rượu được đâu! – cô Mệ can vào.
– Chả có mấy khi vui thế này, làm một bát nhá! – Hiên đón lấy chén rượu làm bằng đáy ống tre, một tay quàng qua vai Hà, một tay cầm chén rượu đưa lên sát miệng Hà. Mùi cay cay, nồng nồng, ngửi từ xa thì thơm nhưng ngửi gần thật khó chịu.
Hà lắc đầu. Đúng như mẹ nói, cu cậu chẳng bao giờ thích uống rượu. Hiên bóp nhẹvào vai Hà, giọng nói hồ hởi, đầy phấn khích:
– Há mồm ra, một chén thôi! Nhanh lên!
Hà chẳng hiểu làm sao cứ lan man suy nghĩ về cái bóp vai. Bàn tay của Hiên thô ráp do cầm cuốc nhiều hơn đũa ăn cơm, lan tỏa một cảm giác ân cần. Hà há miệng ra tự nguyện rất lạ lùng. Hiên dốc chén rượu vào miệng Hà, cu cậu ho sặc lên. Cả nhà lại phá lên cười nữa. Cảnh bữa cơm cứ gọi là vui như ngày tết.
Ruợu chạy ùa xuống thực quản, thấm rất nhanh qua thành bao tử. Các dây thần kinh nhanh chóng tiếp cận với hóa chất lạ. Chỉ trong có vài giây mà bụng Hà nóng ran lên. Sau đó chừng vài phút thì anh cu thấy đầu mình choang chóang, lâng lâng, một cảm giác hay hay, dễ chịu.
Nguời ta vừa ăn vừa nói chuyện. Hiên nhai xương gà như người ta nhai ngô rang. Cánh đàn bà khéo léo ý tứ chỉ gắp xương cho mình và gắp thịt cho người khác. Hà mệt vì cả ngày làm việc nhưng tự nhiên không thấy đói. Được ngồi bên cạnh Hiên và hình như là lần đầu tiên nó cảm thấy thật dễ chịu, khoan khóai và hạnh phúc. Quên cả chuyện ăn uống.
– Chén diệu ban nãy là của anh Hiện. Chén này là chén diệu của anh Hiên. – thằng Hiên với tay lấy chai rượu đặt cạnh đùi Hiện bây giờ đã vơi quá một phần ba.
– Đừng cho em uống nhiều quá! – cô Mệ lại chen vào, quay sang nhìn con trai cô nói:
– Liệu không uống được thì đừng có uống.
Hà không có bất cứ một phản ứng nào. Chén này là chén diệu của anh Hiên. Câu nói thật dễ nghe, chan chứa một cảm xúc diệu kì. Hà nghe thấy tiếng nó nói, yếu ớt.
– Ép người ta hoài, cha nội!
– Ép gì? Ruợu này là rượu tình rượu nghĩa. Chén rượu chi huynh chi đệ. Ép gì mà ép. – Hiên lại lấy tay quàng lên vai Hà, tay nâng ly rượu lên đưa vào miệng bạn.
– Rựơu này ngon đấy! – Hiện đế vào.
Hà lại há miệng ra một cách vô thức, lần này rượu không khó ngửi nữa. Nó cảm thấy trọng lực cánh tay của Hiên đặt trên vai nó thật rõ. Dòng xung điện tỏa ra từ cánh tay thằng bạn. Nó muốn suốt đời sẽ cứ đuợc nhận những cảm xúc dễ chịu này. Một cảm giác được che chở, được trân quý, được quan tâm.Rượu lại chảy ừng ực xuống. Thằng Hà bắt đầu thấy choáng. Cơ thể vùng vẫy như lá cỏ gặp cơn mưa rào mát ruợi. Cao hứng, với tay lấy chai rượu, Hà tự nhiên rót ra nửa chén rồi đưa cho cô Mệ:
– Mẹ cũng làm nửa chén cho vui!
Cả nhà vỗ tay tán thuởng. Không khí chợt bừng lên như ngày cỗ. Cô Mệ được mọi người xúm vào cổ vũ. Cô nhẹ nhàng đón chén rượu từ tay con trai rồi đưa lên miệng uống. Cả nhà lại vỗ tay. Không khí vui như đang mở hội.