sau ngày cưới của Hiên, Hà trầm tính hẳn lại. Cô Mệ biết là con trai không có bạn để chơi chứ tuyệt nhiên không biết Hà đã mất người tình. Hà cũng nhận ra sự khác biệt của mình. Ý thức của nó nhất định đã không còn như xưa nữa. Nó cố gắng điều tiết nhưng mọi cố gắng vẫn chẳng đem lại bất cứ một kết quả khả quan nào. Cô Mệ nhận ra tính lầm lì lặng trầm của con, miệng vuột hỏi:
– con có hay gặp thằng Hiên không?
– Người ta đã có vợ, gặp nhau khác nào mình đi quấy rối người ta. – Hà trả lời giọng không giấu được vẻ bức xúc.
– Thì là tình bạn. Người ta chồng vợ thì cũng chỉ ban đêm thôi chứ!
– Mẹ không hiểu gì đâu, tụi con đã từng…
câu nói bị cắt ngang. Ngọt như người ta chặt phập quả bầu ra làm đôi.
– Mẹ biết tụi bay đã từng như anh như em …
– còn hơn thế nữa… – Dòng cảm xúc bắt đầu tuôn ra. Hình như bao giờ người ta cũng dễ dàng nói thật ra cõi lòng với mẹ ruột của mình.
– Là thế nào hả con?
Hà bật khóc. Hình như đấy là sai pạhm lớn nhất mà nó đã làm cho mẹ nó đau lòng. Nó nhìn mẹ. Nỗi đau dâng lên trong mắt người đàn bà đã một lần bị tình phụ. Trong đôi mắt ấy, đứa con trai nhìn thấy nỗi lo âu pha lần với niềm thương cảm sâu sắc của bà mẹ.
– Con đồng tính phải không Hà?
Hà gật đầu:
– con và ảnh đã thương nhau.
Bà mẹ dù biết rằng điều bà bán tín bán nghi là có cơ sở nhưng vẫn không thể nào né tránh được cảm giác bị ngáng chân. Nước mắt bị vấp, nên ngã sõng xòai trên khuôn mặt. Mẹ đưa tay lên che miệng lại. Hà cảm thấy căm phẫn với chính sự yếu đuối của mình. Nó nghiến răng trong nỗi đau của một cuộc tình có quá nhiều hệ lụy không chỉ liên hệ đến một mình bản thân nó. Mẹ có lỗi gì đâu? Mẹ ơi! Hà nấc lên.
Người mẹ ngồi im như tựơng. Chị còn nói gì được nữa bây giờ. Chị không muốn con như thế. Với kiến thức sinh vật và những lần đọc tài liệu trong thời gian học lớp trung cấp y tá của mình, chị biết nguồn gốc của đồng tính luyến ái thật ra rất rộng, rất bao hàm. Và như thế không chỉ có tuyến nội tiết mà còn có cả những phạm trù tâm sinh lý hết sức phức tạp khác.
– Hà ơi! Dù sao con cũng vẫn là con của mẹ. – Chị muốn nói như thế với con nhưng không nói được. Cảm xúc đã khiến chị trở thành một người câm, lưỡi hòan tòan tê cứng.
– Mẹ à, con xin lỗi mẹ. – Hà lấy tay gạt nước mắt thật nhanh.
– Con không có lỗi. Không ai có lỗi trong vấn đề này cả. – Cô Mệ khóc theo con. Cô muốn nói thêm: chỉ có những điều kiện đã xô đẩy và hòan cảnh đã tạo nên những kinh nghiệm đau lòng chính chúng ta đều không muốn.
– Con sẽ cố gắng sống thật tốt để khỏi làm mẹ ưu phiền nữa.
Từ sau câu chuyện giữa hai mẹ con họ, cô Mệ bỗng dưng không còn săn đón mặn mà với Vi nữa. Cô ngưng mọi họat động liên hệ thường xuyên giữa hai người. Cô bắt đầu nhận ra mình phải đối diện với thực tế là Hà, con trai cô, sẽ chẳng thể nào quên Hiên sớm được. Cô Mệ không dám nấn ná sợ ảnh hưởng đến tuổi xuân của Vi. Thì ra đấy là một người phụ nữ nhân hậu hiền hòa, chỉ nghĩ đến người khác trước.
Và Hà kể từ ngày ấy anh càng ít tiếp xúc với mẹ hơn. Hình như cả hai mẹ con đều hiểu ngầm rằng họ có thời gian riêng tư để phản tỉnh và để suy nghĩ về những diễn biến chấn động mà Hà đã công bố.