thằng Hà có một bộ sưu tập những truyện tranh mà nó đem theo từ thành phố về đây. Đấy là một báu vật mà nó luôn cất giữ thật kỹ càng, nó nâng niu từng cuốn truyện một. Thằng Hiên là đứa duy nhất nó cho xem chung. Một hôm Hiên bảo:
– phải chi tao cũng có một tập truyện tranh như mày!
Chẳng hiểu vì Hà là đứa trẻ thao bụng hay nó thật sự thích thằng Hiên – một thằng bạn luôn bảo vệ và lo lắng cho nó. Thằng Hà bảo:
– anh thích cuốn nào thì cứ lấy! – Thỉnh thỏang nó gọi Hiên bằng anh.
– Sao mày tốt thế? – thằng Hiên biếthằng Hà quý tập sách như vàng.
– Anh cũng tốt với em vậy! Anh bênh vực em mỗi khi mấy đứa khác ăn hiếp em!
Thằng Hiên công nhận điều đó. Nó biết mình có nhiệm vụ phải bênh vực cho một thằng bé lạ nước lạ cái này. Hiên là một đứa trẻ hiền lành bẩm sinh. Nó trái ngược hẳn với tính khí của ông anh trai. Hình như anh Hiện càng láo lếu phá cách bao nhiêu thì thằng Hiên lại hiền lành dễ bảo bấy nhiêu. Nó bao giờ cũng nghĩ đến người khác trước mình.
– Cho tao sách mà mày không tiếc à?
– Cho anh cái gì em cũng không tiếc hết!
– Sao lại thế? – thằng Hiên hỏi, nó cũng chẳng hiểu tại sao thằng Hà lại tử tế quá như vậy?
– Tại em thích anh! Anh chẳng bao giờ đối xử với em như những đứa khác!Thằng Hiên nghĩ trong đầu: thì ra tội nghiệp thật! Thằng Hà không có bạn, mình là người bạn duy nhất của nó. Hiên nghĩ tiếp: mình có nhiệm vụ phải che chở bảo vệ cho nó.
– Tao sẽ mãi mãi bảo vệ cho mày suốt đời. – Nó bất chợt hứa một câu rất văng mạng.
– Cám ơn anh! Cho anh một nửa sách đấy! Thích cuốn nào thì anh cứ lấy.Tình bạn giữa hai đứa trẻ càng ngày càng trở nên khắng khít hơn. Chúng rủ nhau đi bắt dế, đi bắt cua, đi bẻ mía, đi mót đậu nành… nói chung là làm gì hai đứa cũng không quên rủ nhau. Cái bánh trung thu cũng phải bẻ ra mỗi thằng một nửa, quả ổi cũng thế, luôn luôn được cắn chung.
Đám trẻ con thấy thằng Hiên bênh thằng Hà nên càng tẩy chay tợn hơn. Hai đứa trẻ vì thế mà cứ chơi với nhau mãi. Sau này Hiên mới biết bọn trẻ không ưa mình vì Hiên là thành phần theo đạo Phật sống giữa một xứ đạo Công Giáo. Thằng Hà càng tệ hơn, nó vừa là dân thành phố vừa là đạo Phật, nhà lại có của ăn của để hơn những đứa trẻ nhà khác.
Một lần thằng Hiên leo lên cây xoan bắt tổ chim. Kiến bống cắn đầy người, chui cả vào quần, bám đầy lên tóc. Nó không chịu được phải tuột xuống, rồi cởi phắt hết áo quần, nó bảo thằng Hà:
– bắt kiến nhanh tay hộ tao đi.
Đấy là lần đầu tiên trong đời thằng Hà nhìn thấy thằng Hiên cởi truồng. Nó nhận thấy có sự khác biệt rõ rệt giữa phân thân của thằng Hiên và nó. Dương vật của thằng Hiên ngắn nhưng to. Dương vật của nó dài nhưng thon gọn hơn.
– Đứng đó nhìn cái gì vậy? Bắt kiến nhanh lên hộ tao đi! – thằng Hiên vừa nhảy vừa nói. – Tao bắt chim là bắt cho mày chứ có phải bắt cho tao đâu!
Thằng Hà tự nhiên mắc cỡ. Nó rấm rớ đứng, lóng ngóng, đưa tay lên nhặt từng con kiến đang bò trên đầu ótc thằng bạn. Như có một lực hút lạ thường, nó nhìn xuống, bên dưới phân thân của thằng Hiên. Hai tinh hòan vẫn chưa phát triển hòan chỉnh, chỉ nhỉnh hơn hai hạt mít một tí. Thằng Hiên hai tay phủi cổ lia lịa:
– bắt ở chỗ này trước đi, Hà – nó chỉ vào phân thân của mình.
Nhặt kiến ở vùng kiến kín cho thằng Hiên, xong, thằng hà tiếp tục nhặt kiến trên đầu thằng Hiên. Thằng Hiên sau cùng mặc quần lại, nó nói chuyện tỉnh như không:
– kiến cắn rát thật!
Đấy là một kỉ niệm mà cả hai đứa trẻ không bao giờ quên được.