Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 30: Chương 30: Mạ bạc




Oanh chẳng còn biết kêu cứu đến ai khi đứa con nhỏ trên tay chị cũng đang nhũn dần ra. Cả ngày hôm nay con bé không chịu bú, vú đưa vào miệng nó cứ nhè ra. Cơn sốt cao ngất. Oanh không có ai quan tâm, sẵn mệt lử người, thành ra khi nhìn thấy con đang chết dần mà không làm gì khác được. Nỗi đau khi cảm thấy mình bị bất lực cắn xé trong Oanh. Tình mẫu tử không phải ở trường hợp nào cũng chiến thắng những nghịch cảnh để bảo vệ được đứa con của mình. Cho đến khi con bé cứ nấc cục mãi không thôi Oanh mới bảo chồng:

– anh Hiên ơi! Con bé làm sao thế này, hả anh? – Oanh khóc nấc lên, khuôn mặt chị lo sợ thực sự.

– Đưa con đây! – Hiên và Oanh từ độ đám cưới vẫn chưa một lần chung chăn chung gối. Tuy nhiên Hiên vẫn coi đứa trẻ là con, thảng hoặc anh còn ru nó. Con bé lạ lắm, lần nào nó khóc thét lên mà Hiên bế thì nó lại nín ngay.

– Con không chịu bú cả ngày hôm nay rồi. – Oanh nức nở.

– Sao bây giờ mới chịu nói? Hiên gắt tướng lên, gần như là mắng Oanh.

– Em sợ mẹ! – Oanh khóc.

– Sợ cái gì! Giết chết con bé cũng là tại cô! – Hiên có vẻ đau hơn là Oanh nữa.

Thật ra khi Oanh trao đứa trẻ cho Hiên thì lúc ấy đã quá muộn.

Quá muộn.

Vâng.

Đấy là định nghĩa khi chúng ta chẳng làm gì khác hơn là đành phải để cho bất lực vung thẳng tay đập vào giữa mặt. Hiên tốc lên chạy qua nhờ thằng bạn chở mình đi trạm xá. Hà bảo Hiên đưa con bé cho mình ẵm rồi để Hiên đạp xe nhưng anh không chịu. Rõ ràng là Hiên không tin ai có thể ẵm con bé ngoài anh và mẹ nó.

Ra đến trạm xá thì người ta chỉ biết lắc đầu. Đứa trẻ nấc cục và tòan thân xám ngắt. Cô y tá đã có tuổi mắng Hiên:

– sao đến bây giờ anh mới chịu bế con bé ra đây?

– Khổ quá! Mẹ cháu có biết gì đâu! – Hiên định nói thế nhưng anh biết điều đó chẳng còn ý nghĩa nào nữa trong lúc này. Anh nói:

– tôi van chị hãy cứu cháu! Nó là con đầu lòng của chúng thôi.

Đáng lẽ ra anh phải nói câu này sớm hơn cả tuần! – Rõ ràng là sự bất lực của người y tá đã chuyển thành một sự cáu bẳn liên hệ đến sự bực bội cố hữu của một con người.

– Xin chị cố lên cho!

– Cố là cố thế nào. – Chị ta giằng đứa bé trên tay Hiên. Chị vạch mí mắt con bé. Hai đồng tử cháu thu hẹp không có bất cứ dấu hiệu phản ứng nào. Con bé không còn khóc nữa, nó thở gấp và bắt đầu co giật.

Người nữ y tá bế nhanh em bé vào phòng. Chị lấy một túi nước dịch rồi truyền cho bé. Cây kim trên tay chị lạnh lùng, kiên nhẫn, nhưng tĩnh mạch của em bé rõ ràng không chịu hợp tác. Người nữ y tá vẫn ca cẩm:

– làm sao mà lại có người vô tâm đến như thế! Khác nào giết chết con người ta.

Lụych hụych mãi cuối cùng một tia máu nhỏ tràn vào ống chích. Người phụ nữ thở phào. Chị đưa mắt nhìn vào cái van điều chỉnh. Xong chị mới bắt đầu thăm nhiệt cho con bé. Cả Hiên và Hà cùng bất lực theo dõi những diễn biến đang xảy ra. Hà đặt tay lên vai Hiên, anh rất muốn nói một lời nào đó nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một điều Hà biết rất rõ là Hiên đang bấn loạn. Chưa bao giờ Hà nhìn thấy Hiên khẩn trương như thế? Hà biết tính Hiên, mọi chuyện đều có thể đợi đến nước đến chân Hiên mới chịu nhảy. Đây là một trường hợp ngoại lệ. Hình như quả tim của Hiên đã nối chặt với hiện tình sức khỏe con bé.

– Ra ngoài rồi tôi làm thủ tục. Chuẩn bị để đưa em bé lên bệnh viện huyện ngay đêm nay. – Người nữ y tá ra lệnh.

Hiên đi theo người y tá, nét mặt anh đanh cứng. Hà đứng nhìn một sinh linh nhỏ bé bất động. Anh nhìn thân thể đứa bé lạnh ngắt, lòng se thắt vì cảm thấy mình quá vô dụng. Cháu ơi! Chẳng phải là chú ác, nhưng trong cuộc đời vẫn có những điều chúng ta phải chấp nhận. Chú rất mừng là cháu có người cha nuôi rất tốt. Nếu cháu không qua được thì cuộc đời thật ra cũng chẳng có gì là huyền diệu ghê gớm lắm đâu. Làm kiếp con người thật ra có những niềm vui và có cả những nỗi buồn. Thường thì buồn nhiều hơn vui. Chúng ta không có nhiều chọn lựa đâu. Chú nghĩ như thế đấy!

Làm thủ tục thật nhanh, người nữ y tá trở vào thăm em bé ngay. Hà căng mắt ra nhìn. Anh cố thăm dò tình hình đứa trẻ qua nét mặt căng thẳng của người y tá. Hẫng hụt. Anh nhận ra một nét đanh cứng lạnh lùng trên khuôn mặt. Người nữ y tá lắc đầu, hai con mắt tự nhiên đầy ngấn nước. Chị ta ngẩn đầu lên nhìn Hiên:

– anh không cần phải đưa con bé đi bệnh viện nữa đâu.

Thái độ của cô y tá không còn khẩn trương nữa. Hình như cô đã nhận ra mình chẳng còn làm gì hơn đuợc nữa. Hiên mấp máy môi:

– cháu chết rồi phải không chị?

Người nữ y tá gật đầu. Hiên đứng như chết. Hà nghe thấy tim mình nhói lên. Anh chẳng làm gì hơn được ngoài việc tìm đến bàn tay của Hiên rồi siết thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.