Đó là người đàn bà bị phản bội, chồng chị đã chạy theo một cô nhân tình vừa có nhan sắc vừa có của. Chồng chị đã cùng với người phụ nữ ấy ra đi. Chị thu gom toàn bộ tư trang rồi hai người vượt biên ra nước ngoài. Cuối cùng khi chỉ còn lại một mẹ một con, người đàn bà ấy thẫn thờ khi chị nhìn đứa con trai bảy tuổi đang học lớp hai:
– Ba con từ nay sẽ không về nhà nữa đâu!
– Mẹ nói sao? Ba đi đâu mà không về?- Thằng con trai hỏi. Đôi mắt ấy mở to như thể nguồn tin ấy khiến nó ngạc nhiên nhiều hơn là nó có thể hiểu điều gì đang xảy ra.
– Ba đi xa lắm! Ba sẽ không về nữa đâu…- Câu nói của người mẹ vỡ òa ra thành tiếng khóc.
Thì ra người ta có thể dứt tình ra đi dễ dàng như người ta xé toạc một tờ giấy. Thằng bé chẳng hiểu sao ba nó không về và tại sao mẹ nó bật khóc lên tức tưởi. Người mẹ ôm chặt đứa con trai, mắt chị đầy nước, đôi môi vều lên, khuôn mặt mọng tím, sưng tấy.
– Tại sao ba sẽ không về? – Câu hỏi của đứa con cũng là câu hỏi của người mẹ.
– Ba đi xa lắm…Ba con không thể về được.
– Sao ba bỏ đi không nói gì với con? – Thằng bé hỏi. Vẫn là câu hỏi mẹ nó cũng đã tự hỏi khi chị bàng hoàng nhận được lá thư của chồng để lại:
Gởi em Mệ,
Anh đã quyết định, anh sẽ cùng Phi đi nước ngoài. Xin lỗi em và con. Anh là người chồng và một người cha không xứng đáng. Hãy nói với con là anh luôn yêu thương nó. Cảm ơn em đã chăm sóc con. Phi có đưa cho anh bốn lạng vàng để em thay anh lo cho con. Chỉ là một chút quà tượng trưng, không có gì đáng kể. Mong em vui lòng nhận
Mong là em tha thứ cho anh và Phi.
Ký tên,
Vũ Hồng
Tái tê và nát vụn, người mẹ ôm chặt đứa con trai có khuôn mặt thộn ra. Chị biết con mình rất thất vọng. Người mẹ cồ tình an ủi con trai:
– Ba nói là ba phải đi làm xa…- Người mẹ có thể giấu con nhưng chị không thể giấu mình được.
Chuyện tình cảm của hai người đã rất ngột ngạt kể từ khi con trai ra đời. Người mẹ mệt mỏi và luôn luôn trong tâm trạng lo lắng căng thẳng. Chị bắn lên vì con và chẳng bao giờ có những giây phút bình an. Con khóc, con đòi sữa, con đi đái, chuyện giặt giũ…Tất cả hình như đã chiếm trọn vẹn thời gian của chị. Thế là chuyện ân ái đành phải gạt qua một bên. Chồng chị là một người đàn ông tuy không có nhiều nhu cầu đòi hỏi nhưng chị vẫn cự tuyệt anh một cách quá đáng:
– Anh không thấy em miệt muốn đứt hơi hay sao?
– Em sao kỳ vậy! Anh là chồng của em?- Người chồng bối rối ngạc nhiên trước thái độ của vợ.
– Anh ích kỷ lắm. Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh trước. Chẳng bao giờ anh nghĩ đến em và con.- Chị vợ trả lời đầy vẻ oán trách.
Thế em bảo anh phải làm gì bây giờ?- Người chồng càng bối rối hơn!
– Tự anh hãy đi mà tự hiểu lấy! Anh lớn rồi, anh không còn là trẻ con nửa.
Nói xong người mẹ trẻ quay lưng vào vách, ôm chặt lấy con trai, rưng rưng khóc.
Từ hôm ấy, chồng chị chẳng nói gì nữa. Anh cảm thấy mình như một người thừa thải trong nhà, Mẹ đứa trẻ càng bận rộn với đứa con trai của chị, người bố bị dồn vào ngõ cụt. Cho đến một hôm anh về nhà, mồm sặc mùi rượu và cổ áo có dính một vệt son màu cánh sen. Chị vợ ghen ***g lên, giọng nói đầy vẻ trách móc:
– Anh ích kỷ lắm. Giờ thì tôi mới biết con người thật của anh!
–!!!
– Chồng chị không trả lời, khuôn mặt anh tái lại.
– Trả lời tôi đi! Anh không còn muốn hiện diện trong căn nhà này nữa, có phải như thế không?- Giọng nói của người đàn bà không còn chút tự tin, cộng với cơn ghen, lời lẽ giống như người ta đang đổ quá nhiều dầu vào lửa.
– Em đừng nói nữa có được không?- Anh chồng đứng phắt dậy.
– Tôi nói sai à? Hay là anh nghĩ tôi đang vu khống cho anh chứ gì?- Chị vợ mất hết vẻ bình tĩnh của thường ngày.
– Anh chẳng hiểu em đang nói cái gì nữa? – Người chồng bước lùi lại phái sau, vấp vào cạnh bàn, ngã đổ trên nền gạch.
– Anh nghĩ là tôi ngậm máu phun người đúng không? Mắt vợ anh tóe lửa.
– Em đã mất bình tỉnh rồi, Mệ ơi!- Chồng chị vịn tay vào chân bàn, cố gượng đứng dậy.
– Anh không còn yêu thương mẹ con tôi. Cứ viết giấy ly dỵ, tôi sẽ ký. Tôi hoàn toàn tỉnh táo và rất bình tĩnh.- Giọng chị vợ trở nên lạnh như đồng thau.
– Em! – Người chồng lạc giọng trong câu nói của anh.
– Anh không phải chần chừ nữa, giới hạn của tôi không có nhiều. Sức chịu đựng của tôi không thể kéo dài hơn được nửa. Hãy đi theo tiếng gọi của anh, ngôi nhà này không cần đến sự thương hại. Mẹ con tôi không cần đến sự giả dối của người chồng hờ.- Trong câu nói là một liều chất độc qúa tải đối với sức chịu đựng của chồng chị
– Em kết án anh hoàn toàn không có cơ sở.- Người chồng cắn môi. Máu bật ra.
– Anh oan ức lắm à! Hóa ra tôi vừa ăn cướp vừa la làng. Có phải anh muốn nói như thế hay không?
– Em im đi! Mệ, anh xin em.- Giọng người chồng như khàn lại.
– Im à! Anh không có tư cách và có quyền cấm tôi!- Máu trong người chị vợ đang sùng sục sôi như lửa.
– Em!- Người chồng đấm mạnh tay vào mặt bàn.
Tách!
Mặt kiếng rạn ra.
Một đường nứt dài vĩnh viển, người chồng đã thật sự bất lực với khả năng kiên nhẫn của chính mình.
Thì ra đấy chính là nguyên nhân để người chồng tìm đến sự êm ái từ nơi một người đàn bà khác. Cuộc sống không có nhiều lựa chọn. Nhất là họ tự biến mình thành nạn nhân của nhau.
– Ba không về thật sao mẹ?- Thằng con hỏi mẹ.
– Ừ, Ba đã đi rất xa rồi, con ạ.- Người mẹ khóc. Chị nhớ đến đôi mắt hoảng loạng ngỡ ngàng của chồng hơn bảy năm về trước.