Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Chương 11: Chương 11




Tại nhà Phương.

Nó vẫn chưa định nghĩa được cái cảm giác nhói đau, cảm xúc khó chịu ban chiều. Nó ôm con gấu bông to bằng người, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Khó chịu, bực bội, cáu cùn. Nó tức giận tung chăn, đáp con gấu bông sang một bên, chạy xuống dưới nhà.

Anh Hùng đang ngồi xem ti vi, tròn mắt nhìn nó đang lao xuống cầu thang.

- Sao giờ này còn chưa ngủ?

Nó mặc kệ tiếng nạt lớn của anh. chạy nhanh ra bàn, ngồi phịch xuống ghế, nhìn thẳng vào mặt anh, giọng nghiêm túc:

- Anh có biết ghen như thế nào không?

Anh Hùng tý thì đánh rơi cái điều khiển ti vi xuống đất, trợn mắt nhìn nó. Tí tuổi mà đã dám nói đến cái chuyện này.

- Trẻ con biết làm gì. Đi ngủ đi.

- Em không phải trẻ con.

- Tại sao lại muốn biết?

- Tại em vì em lớn rồi. – Nó nói cứng. Lí sự cùn.

- Để tao search Google đã. Xem nào. Ghen phản ứng phức tạp của cơ thể khi nhận thấy có sự đe dọa tới mối quan hệ đang nồng cháy hay tới chất lượng của mối quan hệ nào đó. – Anh Hùng vuốt cằm, giả vờ nhìn vào màn hình điện thoại.

- Em không đùa đâu. – Nó bắt đầu thấy nóng máu. Ông anh nó có bệnh đùa dai không đúng lúc.

- Hừ…ừm. Ghen là… cảm thấy tức giận, khó chịu, đố kị, buồn bã, tủi thân,… khi nhìn thấy người mình thích bên cạnh người khác giới khác ngoài mình. Nói chung là trừu tượng. Bao giờ mày lớn sẽ hiểu.

- Ghen là yêu hở anh?

- Ừm. Không yêu thì sao phải ghen. – Anh Hùng gật gù – Thôi đi ngủ đi, trẻ con mà toàn tò mò chuyện người lớn.

Nó thơ thẩn bước lên phòng. Ghen là yêu. Yêu mới ghen. Nó nằm phịch xuống giường.

Chẳng lẽ nó thích Quân? Nó cũng không biết nữa. Chỉ biết là khi ở bên cạnh Quân nó cười rất nhiều, rất hạnh phúc. Quân luôn đem lại cho nó cảm giác ấm áp, an toàn. “Không biết sẽ như thế nào nếu không có Quân?”, nó thầm nghĩ. Chắc chắn sẽ rất hụt hẫng. Nó lăn người sang một bên. “Thích hay chỉ là bạn thân?”. Nó cứ mải suy nghĩ đắn đo đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ ngắn ngủi.

Một ngày mới lại bắt đầu. Hơi lạnh, gió rét của mùa đông vẫn thổi từng đợt không ngừng. Từng tia nắng manh mai khẽ luồn qua những đám mây trắng xóa chiếu qua cửa sổ của một nhà nọ. Ngôi nhà đó lúc này đang vang lên một tiếng quát rất giận dữ, còn kèm theo một tiếng “RẦM” rất lớn.

- Dậy. Mày có biết mấy giờ rồi không? Thằng Quân nó sắp đến rồi. – Anh Hùng đạp mạnh vào giường.

- Anh để cho em ngủ tý nữa. – Nó lèo nhèo, giọng ngái ngủ.

- Không ngủ nữa. Dậy. Nhanh. Đừng để tao dùng biện pháp mạnh.

- Khôngggggg. – Nó kêu lên. Lúc buồn ngủ nó dũng cảm lạ thường. Hai tay kéo kéo cái chăn bông, cuộn tròn như con sâu.

- Á á á… Đau em. – Nó kêu lên lần 2. Anh Hùng đã cầm tai nó kéo lên.

- Tỉnh chưa? Dậy.

- Dạ dạ.

Quân phì cười nhìn cái mặt méo xệch của nó, tay đang xoa xoa tai một cách khổ sở.

- Lại bị anh Hùng xoắn tai à?

Nó gật đầu. Cái miệng mếu mếu.

Quân chìa cái kẹo mút cho nó.

- Thôi nín. Không mếu nữa.

Nó thoáng đỏ mặt nhận lấy cái kẹo. Đúng vị socola nó thích. Quân lúc nào cũng chu đáo cẩn thận với nó. Nó ngẩng lên cười toe toét với cậu.

Quân cũng cười, bẹo má nó.

- Lúc cười đẹp hơn.

Những tia nắng ấm áp mỏng manh đang tỏa ra từ sau lưng Quân. Trông cậu như đang phát sáng. Đẹp như một vị thần. Nó ngẩn người nhìn cậu. Tim đập thình thịch. Cảm xúc khó tả. Không hề giống như những lần nhìn Quân cười. Có phải dư âm từ hôm qua vẫn còn không? Có lẽ nó sẽ đờ người nhìn cậu nếu như Quân không cầm lấy cặp của nó, nhắc sắp muộn rồi.

- Ơ..ừ ừ. Đi thôi.

Tại đêm qua ngủ muộn nên sáng nay nó vẫn còn ngái ngủ. Trên xe, nó tựa đầu vào cửa xe, lim dim.

- Bao giờ đến nơi gọi tớ dậy nhé.

- Cậu bị mất ngủ à?

- Ừm. Đêm qua mải suy nghĩ.

Nó chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Chiếc xe oto lướt êm ru trên con đường quen thuộc.

Nó mơ thấy Quân đi cùng với chị Minh Hà, tay trong tay cười nói tình cảm. Nó là kẻ thất bại đứng đằng sau, đưa mắt nhìn đôi tình nhân hạnh phúc. Quân quay người lại, khoác vai chị Minh Hà nói vọng về phía nó:

“Từ giờ Minh Hà là người yêu tớ. Cậu đừng đi theo tớ nữa. Minh Hà không thích đâu.”

Chị Minh Hà cười e thẹn ngả đầu vào tay Quân. Rồi họ lại đi tiếp. Chỉ còn mỗi nó đơ người đứng nhìn, lòng đau như cắt.

- Phương, dậy đi. Đến trường rồi.

- Ưm… KHÔNG. – Nó đột nhiên hét lên.

Quân giật mình nhìn nó. Con bé mặt thất thần, hai tay ghì mạnh vào ghế hét lên.

- Cậu sao thế?

- Không, không sao. Ác mộng. – Nó huơ huơ tay giải thích cho Quân. Bỗng nó nhận ra nó đang ngồi rất gần Quân. Không phải lúc ngủ… nó tựa đầu vào vai Quân đấy chứ? Nó giật mình ngồi thẳng dậy, hai tay ôm mặt, nóng ran.

- Thôi vào trường đi. - Cậu nhắc. Rồi lại giở bộ mặt không thể đểu hơn nhìn nó. – Hay để tớ bế cậu vào trường cho nó mới lạ?

- Không, cảm ơn. – Nó nói nhanh rồi mở cửa xe, phi như bay vào trường.

Cả ngày hôm đấy nó giống như nhân vật chính của bộ phim “Chạy trốn” vậy. Hết chạy trốn lũ bạn dai như đỉa không để cho nó một phút bình yên lại chạy trốn… Quân. Nó sợ gặp Quân vào lúc này. Nó sợ trái tim phản chủ lại đập liên hồi. Nó sợ rằng thái độ lúng túng của nó sẽ làm cho Quân nghi ngờ. Quân sẽ gặng hỏi nó, chỉ một vài câu hỏi thôi là nó sẽ nói hết ra. Nói hết những chuyển biến kì lạ khác thường trong tình cảm của nó đối với Quân. Với nó, Quân không còn đơn thuần là bạn thân, tri kỉ mà còn là….(suỵt).

Nó nằm gục xuống bàn. Không biết là do tiết GDCD buồn ngủ quá hay là đầu nó nặng trịch, những suy nghĩ về Quân đè nặng xuống, khiến nó không ngẩng đầu lên được. Cả đêm hôm qua suy nghĩ, trằn trọc, sáng nay lại mất bình tĩnh trước Quân khiến nó chóng cả mặt.

Huyền thấy nó cứ gục lên gục xuống liền chìa tờ giấy nhớ ra chỗ nó (chừa rồi, không nói chuyện nữa, Huyền nhận ra một chân lí rằng giáo viên trường Võ Thi Sáu phi phấn rất chuẩn ^^).

“Cậu mệt à?”

“Không, tớ chỉ đang hỗn chiến trong đầu”.

“Làm sao? Kể cho tớ xem nào. Biết đâu tớ giúp được.”

“Hình như tớ đang thích một người.”

“Thích như thế nào?”

“Tớ thấy mất bình tĩnh trước người ấy, tim đập mạnh, bối rối lắm.”

“Vậy là thích rất nhiều rồi.”

Huyền viết câu cuối cùng bằng bút đỏ to đùng. Dòng chữ như gỡ rối trong lòng nó.

Khẳng định cái sự thật mà nó luôn lảng tránh.

Nó thở dài, tiếp tục gục đầu xuống bàn.

Phải rồi. Thích rất nhiều. Nhiều đến nỗi trái tim ngập nặng tình cảm. Cảm xúc như vỡ òa khi nghĩ về người ấy. Trái tim phản chủ luôn đập mạnh khi đối diện với người ấy. Lí trí bị hạ gục khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.