- Thưa phu nhân, bản thiết kế của tập đoàn Luxury lại bị đánh cắp.
- Lại tập đoàn Golden Gate phải không?
- Vâng. Đây là lần thứ hai tập đoàn Golden Gate cho ra sản phẩm có thiết kế giống như của chúng ta.
- Tôi hiểu rồi. Thiệt hại lần này không lớn. Tổng giám đốc Đào sẽ có cách giải quyết.
- Vâng thưa phu nhân.
- Theo dõi ở bên đấy, có tin tức gì báo ngay cho tôi.
- Tôi hiểu rồi.
Phu nhân Mai cúp máy rồi ngả người ra đằng sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt
lại. Lại là Đào Duy Lâm. Bà không hiểu ông ta làm cách nào mà có thể
đánh cắp bản thiết kế của tập đoàn. Quả là cáo già. Bà có một dự cảm
không lành về tương lai sắp tới. Lần thiệt hại này không lớn nhưng nó
như một sự cảnh báo của Đào Duy Lâm rằng ông ta đã trở lại. Chưa đầy năm phút sau, điện thoại của bà lại rung chuông:
- Thưa phu nhân, còn một tin nữa. Chủ tịch sẽ về nước.
- Chủ tịch? – Bà Mai thoáng sửng sốt.
- Vâng. Chủ tịch nói rằng ngài muốn những năm tháng cuối đời được sống trên mảnh đất quê hương.
- Khi nào chủ tịch về?
- Ngày xx. Tức là ba ngày nữa.
- Lập tức chuẩn bị cẩn thận cho chủ tịch.
- Vâng.
Chủ tịch Đào Duy Bội đã quay về Việt Nam. Quân có lẽ sẽ là người vui
nhất khi biết tin này. Ông đã dành cả đời, dồn hết tâm huyết để gây dựng và phát triển tập đoàn Luxury. Ông là người khiến các nhân vật có máu
mặt trong giới kinh doanh nể phục nhất. Lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, lập lên công ty Luxury rồi dần lớn mạnh thành tập đoàn đá quý nổi tiếng toàn châu Âu. Những khó khăn không cản nổi sự phát triển của tập đoàn.
Ông còn khiến người ta kinh ngạc bởi những quyết định táo bạo, đặc biệt
là tước quyền kế nghiệp của người con trưởng bởi một lí do: bán đứng tập đoàn. Tin tức ông rửa tay gác kiếm trở về quê hương sẽ khiến cho giới
kinh doanh phải kinh ngạc.
Trong cùng một ngày mà phu nhân Mai nhận được một tin vui và một tin
buồn. Bà không biết tâm trạng của mình nên thế nào nữa. Tạm thời việc
bản thiết kế bị đánh cắp kia cứ để cho chồng bà giải quyết, bà tin rằng
Giám đốc Đào Duy Lãm sẽ không nao núng trước tình huống này. Việc của bà ở Việt Nam bây giờ là chuẩn bị chu đáo đón tiếp Chủ tịch – ông nội Quân trở về.
***
Tại nhà vệ sinh của trường Võ Thị Sáu.
Tầm sáu đứa con gái đứng vây quanh nó, ép nó vào tường. Mặt đứa nào đứa
đấy mang nặng sát khí, nhìn phong cách ăn mặc và đầu tóc là đủ biết đây
là ai rồi. Một lũ nhà giàu đ-ú đởn. Nó liếc mắt nhìn xung quanh, thầm
nghĩ mình có gây tội với ai bao giờ đâu. Nó thấy hơi sợ.
Một con bé tóc vàng xoăn lọn hất mặt nhìn nó:
- Con ranh. Mày dám gây sự với chị tao à?
- Chị các cậu là ai? Tớ không biết. – Nó nhẹ nhàng trả lời. Cái đầu đơn giản nghĩ rằng đây chỉ là một vụ nhầm lẫn.
- Chị Minh Hà. Mày còn chối à? Mày dám cướp người yêu chị ấy. - Một con khác vung tay, định tát nó.
Mấy năm học võ rèn cho nó phản xạ nhanh. Nó nghiêng người né, đồng thời chộp nhanh lấy bàn tay đang vung về phía mặt nó.
- Con chó. Mày thích gân à? – Con bé tóc xoăn vừa nãy gằn giọng, ra hiệu cho tất cả xông vào.
Lúc chộp được bàn tay định tát mình, nó thấy bình tĩnh hơn. Bọn này chỉ
là cậy đông, chó đàn chứ thực ra không biết đánh đấm gì nhiều.
Một con xông vào túm lấy tóc nó. Nó cầm lấy cổ tay con bé đó, bẻ mạnh
xuống khiến nó thét lên, thả tóc nó ra. Chớp lấy cơ hội, nó kéo mạnh hai tay con bé đó về phía mình, khiến con bé đó lao vào, nó tiện chân lên
gối vào bụng nó, một lực không mạnh lắm, chỉ để cảnh cáo. Mấy đứa kia có vẻ chùn. Con bé tóc xoăn lao vào định đạp vào bụng nó. Nó tung chân sút mạnh lại vào chân con bé. Con bé mất đà, chân trụ khuỵu xuống, ngã vật
ra đằng sau.
- Con chó chết. – Con tóc xoăn gào lên, rút trong túi áo khoác đồng phục con dao bạc.
Nó bị bất ngờ, không kịp né, giơ nhanh tay ra đỡ. Con dao chém vào tay
nó một đường dài. Máu theo đó mà chảy ra, tay áo khoác bị rách lớn. Nó
cầm lấy bàn tay đang cầm con dao, lôi mạnh vào mình, tay còn lại cùi
mạnh vào mặt con bé tóc xoăn.
Lũ kia nhìn thấy nó bị thương, thừa nước đục thả câu lao vào định hội
đồng. Nó hơi chột. Võ nghệ chưa hoàn thiện, lại thêm cái tay bị thương
thì làm sao chống lại được một lũ đông như kiến cỏ thế kia.
Một tiếng thét vang ầm trong nhà vệ sinh.
- DỪNG LẠI. CHÚNG MÀY LÀM CÁI GÌ ĐẤY?
Cả lũ khựng lại, quay ra phía cửa.
Minh Hà tiến lại gần chúng nó. Gương mặt đầy tức giận.
Bất ngờ cô vung tay tát mạnh vào mặt con bé tóc xoăn.
- Chị… Sao chị…? – Con bé tóc xoăn ngỡ ngàng ôm một bên má bỏng rát.
- Câm mồm. Tao cho phép chúng mày đi hội đồng chó đàn thế này à? – Minh
Hà gằn từng tiếng một. Đám con gái xanh mặt nhìn Minh Hà.
- Cút.
Lũ con gái lục đục bỏ đi.
- Chị xin lỗi. Em có sao không? – Minh Hà chìa tay đỡ nó.
- Em không sao. Cảm ơn chị đã giúp em.
- Bọn đấy là em chị. Chị xin lỗi. Chúng nó lần này không nghe lời chị.
- Không sao. – Nó lắc đầu cười nhẹ.
- Để chị đưa em lên phòng y tế.
- Em tự đi được. Chị giúp em xử lý đống máu này nhé. – Nó chỉ tay về phía sàn nhà. Máu của nó loang lổ trên nền gạch trắng.
- Ừm. Để chị. Em đi cẩn thận nhé. – Minh Hà gật đầu.
Nó không nói gì nữa, một tay bịt miệng vết thương, chân chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
***
- Chát.
Một cái tát nảy lửa vào mặt con bé tóc xoăn.
- Con ngu. Tao đã bảo chúng mày đi đánh nó chưa? – Minh Hà nghiến răng tức giận.
- Em xin lỗi… Tại em thấy nó đi với anh Quân nên ngứa mắt.
- Đồ ngu. Quân mà biết vụ này thì sao? Còn vết chém ở tay nó nữa. Quân
không để yên cho chúng mày đâu. Còn cả tao nữa. – Minh Hà gần như mất
bình tĩnh.
Bọn con gái nghe Minh Hà nhắc đến Quân thì mặt mày xám ngoét.
- Tao sẽ đi gặp nó. Chết tiệt. Con khốn đó. Nó dám giành Quân của tao. – Minh Hà chống một tay lên trán, đay nghiệt.
- Chúng em phải làm gì hở chị?
- Tạm thời cứ để yên cho nó. Tìm thời cơ chia rẽ nó với Quân.
***
- Tay cậu làm sao thế? – Huyền thốt lên. Cánh tay nó băng trắng xóa,
chạy từ mu bàn tay lên đến khuỷu. Nó không đến phòng y tế, căn bản là sợ cô y tế hỏi nhiều, lại nói với thầy chủ nhiệm rồi dẫn đến nhiều việc
liên quan khác.
- Tớ ngã. Không sao đâu.
- Thế này mà không sao. Làm sao mà ngã? Ngã ở đâu? - Huyền sốt sắng hỏi.
- Không sao mà. Tớ đói quá, xuống canteen đây. – Nó cười khổ, tìm kế đào tẩu.
Không biết là may mắn hay xui xẻo khi nó vừa bước ra đến cửa lớp thì gặp Quân. Cậu tìm nó để xuống canteen cùng. Nó nuốt nước bọt. Vừa mới thoát được Huyền thì lại gặp Quân. Nó kéo kéo ống tay áo rách xuống, che đi
lớp băng trắng. Nó cười nhẹ với Quân:
- Xuống canteen đi.
Quân không nói gì, cầm tay nó kéo đi.
Quân không đưa nó xuống canteen, mà là xuống phòng y tế. Nó ú ớ nhìn Quân:
- Ơ…ơ. Canteen đi lối kia mà.
Quân vẫn im lặng. Cậu nâng tay nó, kéo ống tay áo khoác lên. Phần băng
trắng lộn xộn đang thấm màu đỏ. Nó giật mình. Quân nhíu mày nhìn nó.
- Tớ bị ngã. Không nặng lắm… - Nó nuốt khan.
Quân kéo nó đi vào phòng y tế.
Lúc cô y tế tháo lớp băng vụng về trên tay nó, vết thương lộ ra, vẫn còn đang rỉ máu.
- Nếu cứ để thế này sẽ bị nhiễm trùng đấy. – Cô y tế lắc đầu.
Cô nói thế khác gì thêm dầu vào lửa. Quân vẫn không nói gì, im lặng nhìn cánh tay với vết chém dài của nó. Đáy mắt ánh lên những tia nhìn xót xa nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng.
Chờ cho cô y tế băng bó cẩn thận, Quân mới kéo nó đi. Nó chỉ kịp lí nhí cảm ơn cô rồi đi theo Quân.
- Tớ xin lỗi. – Nó đành phá tan cái sự im lặng đáng sợ này.
Quân dừng lại, quay người nhìn nó. Hai tay cậu cầm chặt vai nó.
- Cậu xem tớ là cái gì của cậu? – Giọng Quân nhuốm sự tức giận.
Nó nuốt khan. Quân giận mất rồi.
- Tại sao lại không nói cho tớ biết?
- Tớ…xin…lỗi. – Nó nói ngắt quãng, cúi gằm mặt như đứa trẻ con bị phạt. - Tại tớ sợ cậu lo.
Một phút...
Hai phút...
Ba phút...
Quân thở hắt ra. Nhìn khuôn mặt sũng nước của nó là cậu lại không giận được. Quân cúi xuống, chạm trán mình vào trán nó:
- Lần sau, cấm không giấu diếm.
- Ừm. – Nó nói chắc nịch.
Trong lòng nó đang mừng thầm. Quân rất dễ nguôi giận. May mà Quân không hỏi nhiều về vết thương ở tay.
***
Minh Hà hẹn nó tại Titop – quán trà sữa teen.
- Chào em. Vết thương ở tay em đỡ hơn chưa? – Minh Hà nở nụ cười thánh thiện.
- Em đỡ rồi.Cảm ơn chị. – Nó nói giọng khách sáo. Đến tận bây giờ nớ vẫn không quen được với nụ cười của Minh Hà. Không hẳn là ghét, nhưng thật
sự là khó gần.
- Ừm. Chuyện sáng nay là hiểu lầm thôi. Mấy đứa em của chị chúng nó bốc đồng quá. Em bỏ qua cho chúng nó nhé.
- Vâng. Em cũng quên rồi.
- Chuyện này có thể đừng cho Quân biết được không em?
Nó tròn mắt nhìn Minh Hà. Ánh mắt khó hiểu xuyên thẳng vào khuôn mặt sắc sảo của cô. Tại sao lại nhắc đến Quân ở đây?
- Được chứ? – Minh Hà cầm lấy bàn tay nó đang cầm trên bàn, giọng khẩn khoản. Đôi mắt của cô bắt đầu ướt.
Nó hơi lúng túng trước vẻ mặt của Minh Hà.
- Được chứ? – Minh Hà nhắc lại lần nữa.
- Vâng. Em sẽ giữ kín chuyện này.- Nó miễn cưỡng gật đầu.
- Cảm ơn em. – Minh Hà cúi đầu xuống.
- Vậy em về nhé. – Nó đứng dậy bước ra khỏi quán trà sữa.
- Chào em. – Minh Hà mỉm cười vẫy tay chào nó. Chờ nó đi khuất, cô mới
giấu khuôn mặt mình sau bộ tóc đỏ xoăn nhẹ, nhếch mép cười khẩy.
“Cứ tận hưởng cái hạnh phúc vớ vẩn này đi. Không được lâu đâu.”