Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Chương 17: Chương 17




Trong căn phòng rộng lớn, một người đàn ông đã ngoài bảy mươi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa, đôi mắt nhìn vô định. Trán ông gợn lên những nếp nhăn, đôi mày rậm nhíu chặt gần như thành một đường thẳng.

Một người đàn bà bước vào trong căn phòng, trên tay là một ly trà còn nghi ngút khói.

- Bố dùng trà!

- Cảm ơn con. – Ông Duy Bội nặng nề đẩy người ngồi thẳng trên chiếc ghế sofa.

- Phương rất giống con bé.

- Phải! Rất giống! – Ông Duy Bội gật gù, giọng nói có phần chua xót.

- Bố cũng đừng nên nghĩ ngợi nhiều. Chuyện đó là của quá khứ rồi. – Bà Mai khẽ thở dài.

- Ta đã từng nghĩ như thế.. Nhưng nhìn gương mặt con bé là ta lại không thể không day dứt. – Ông Duy Bội lắc đầu cười.

Bà Mai không nói gì nữa. Bà khẽ cúi đầu xuống, đi ra khỏi căn phòng với tâm trạng nặng trịch. Cuộc sống thật kì lạ, tại sao lại có thể có hai con người giống nhau đến như vậy!

Ngay từ ngày đầu gặp bà đã thấy nó rất giống một người rồi. Có thể do nhiều năm lăn lộn cùng chồng trên thương trường nên bà đã học được cách che giấu cảm xúc của mình. Nhưng một người nặng tình như ông nội Quân thì sao có thể che giấu vẻ sững sờ tột cùng đó được. Vẻ mặt ngây thơ non dại khiến ông dằn vặt suốt cuộc đời.

***

Những ngày đại hàn của mùa đông ngày càng thưa thớt hơn. Từng khối khí lạnh dần di chuyển. Mùa xuân thật sự đến rất gần. Không khí Tết nhộn nhịp hẳn lên.

Trường nó bắt đầu cho học sinh nghỉ Tết. Nó lôi kéo Quân đi chợ Tết với nó bằng được thì mới thôi. Chợ Tết tổ chức ở trên trung tâm thành phố thu hút mọi người dân trong thành phố.

Nó vừa nhìn thấy Quân đã lúi húi lục lọi trong túi xách cái gì đó.

- Cậu cúi xuống đây tớ bảo. – Nó giật giật tay áo Quân. Đến khổ, chiều cao khập khiễng quá mà.

Quân cũng nghe theo, cúi người xuống. Nó đội cho Quân cái mũ len màu đen, thiết kế đơn giản và rất ấm.

- Đội vào cho ấm. Tai cậu màu đỏ rồi kia kìa. – Nó cười hì hì.

Quân mỉm cười nhìn nó. Cái nhìn rất trìu mến. Nó đang cười bỗng khựng lại. Hình như…

“Chụt!”

Đã đoán được rồi mà vẫn không thoát. Quân dạo này rất hay lợi dụng lúc nó không phòng thủ “kiss” trộm nó. Mặc dù chỉ là ở trên má thôi nhưng cũng đủ để nó chóng mặt.

Nó đơ người mất mấy giây rồi mới quay sang lườm Quân cháy mặt. Quân kéo cái mũ len thấp xuống, miệng cười nham nhở:

- Không thích thì trả đây. - Cậu cúi xuống hất hất má mình ra.

- Cậu… - Nó giơ nắm đấm lên, kiểu này là lại dí nhau chạy rồi. Yêu nhau mà cứ như hai đứa trẻ con ấy.

Quân biết có biến co chân chạy. Nó la ầm lên, tay giữ nắm đấm đuổi theo. Chân Quân dài nên chạy nhanh, còn nó được cái “mình dài chân ngắn” đuổi đằng sau chết mệt, thở không ra hơi. Nó đuối sức đành phải đứng lại, chống tay vào gối thở hổn hển.

- Đào Duy Quân, cho cậu ba giây, không ra đây là không xong đâu.

Cứ tưởng Quân sẽ lì lợm không ra, ai ngờ cậu đút tay vào túi đủng đỉnh đi ra thật.

- Đâu? Trả đây? – Quân nghịch ngợm chìa má mình ra lần hai. – A… Đau… Móng tay sắc.

Nó mắm môi mắm lợi bẹo má Quân, cho đến khi má Quân đỏ lên nó mới thả ra.

- Hê hê hê… Đã ơi là đã. – Nó xoa hai tay vào nhau, vẻ mặt cực kì mãn nguyện.

- Thôi, đi. Tý nữa là không chen vào được đâu. – Quân cầm tay nó dẫn đi.

- Tha cho cậu đấy. Hôm nay tớ có chuyện vui nên không muốn xử đấy. – Nó cười híp mí, giơ hai ngón tay thành hình chữ V chìa về phía Quân. – Hôm qua bố mẹ tớ về rồi.

- Thế à? Chúc mừng. – Quân gật đầu với nó.

- Hì hì. Thích cực. Bố mẹ tớ mang nhiều quá lắm. – Nó cười toe toét.

“Nhưng thứ cậu cần ở bố mẹ đâu phải là quà. Sao lại phải giả vờ vui vẻ như thế?”

Chợ Tết thực sự rất đẹp. Chợ chia làm ba khu: khu cây cảnh, khu đồ trang trí và khu đồ lưu niệm.

Vừa bước chân vào chợ là nó đã quên hết mọi chuyện trước đó, tíu ta tíu tít xem đồ. Quân chỉ im lặng đứng cạnh nó. Nó mua rất nhiều lì xì loại to, họa tiết hoạt hình, đúng với kiểu trẻ con của nó. Còn một đống đồ trang trí mà kể không hết được nữa.

- Cậu không mua gì à? – Bây giờ nó mới để ý đến Quân.

Quân chỉ lắc đầu cười với nó.

- Đây. Tặng cậu. – Nó đặt vào tay Quân một vật nhỏ hình vuông. – Bùa cầu may đấy, linh cực.

- Cậu bây giờ vẫn tin vào bùa chú à? – Quân phì cười.

- Cấm cười. Tớ chọn mãi mới được đấy. Bên trong còn có đồng xu may mắn nữa đấy. – Nó phồng mồm giải thích.

- Cảm ơn vợ. – Quân lại bắt đầu trêu nó, nụ cười trên khuôn mặt cậu vô cùng hạnh phúc.

- Đã nói cấm gọi như thế cơ mà. – Nó đập vào vai Quân cảnh cáo.

Bỗng có một tiếng nổ lớn gần đấy. Nó tự nhiên hớn hết lên, lôi tay Quân chạy ra chỗ có tiếng nổ.

- Pháo. Quên mất Tết là phải chơi pháo. Nhanh lên. – Nó hối Quân.

- Cậu cũng chơi pháo à? Có phải con gái không thế? – Quân nhìn nó đang hứng khởi bằng ánh mắt kinh dị.

- Tết là phải chơi pháo chứ. Nhanh nhanh, tớ mua cả phần anh Hùng nữa. Nhanh không công an đuổi đi bây giờ.

Gian hàng bán pháo nhỏ, nằm khuất trong khu chợ. Chắc vừa nãy có ai nghịch ngợm đốt pháo nên mới có tiếng nổ như vậy. Pháo ở đây nhiều vô kể. Nó như được nhảy vào kho báu, mắt sáng trưng như đèn ôtô. Nó nhặt một đống pháo: pháo diêm, pháo bông, pháo thăng thiên, pháo gụ,…

- Cậu đang tiếp tay cho việc tiêu thụ hàng quốc cấm đấy. – Quân nói với nó khi vừa bước ra khỏi khu bán pháo, tay cậu đang xách một đống pháo mà nó vừa mua.

- Kệ chứ. Cậu có biết chơi pháo không? – Nó nói mà không nhìn Quân, mắt vẫn đang dán chặt vào hộp pháo trên tay.

- Chỉ cần châm lửa là được mà. – Quân chẹp miệng.

- Ngố. Phải có kĩ thuật nữa. Cậu phải châm lửa làm sao mà pháo nó nổ lúc cần thiết. Anh Hùng nghề vụ này lắm. Năm ngoái dí pháo vào tớ suốt.

- Đấy là do cậu không biết chơi.

- Cậu thử xem. Anh Hùng đốt pháo giỏi lắm ấy. – Nó chu mỏ.

- Được. Để xem.

- Tý về nhà tớ, cho cậu xem anh tớ giỏi thế nào. – Nó vênh mặt. Về khoản nghịch thì nó chưa thấy ai hơn được ông anh to đầu mà vẫn trẻ con của nó.

- Ôk. – Quân gật đầu chắc nịch, bấy lâu nay nó không thấy cậu đập phá chắc lại quên mất thằng nhóc nào đốt tóc nó hồi trước rồi.

***

Theo như giao hẹn thì vừa đi chợ Tết xong Quân đến nhà nó “đọ tài” nghịch pháo với anh Hùng. Anh Hùng những ngày này rất nhàn nhã vì công ty cho nghỉ Tết dài ngày.

Nó vừa vào đến sân đã hét ầm lên:

- ANH HÙNG ƠI! PHÁO!

Ai nghĩ anh Hùng vẻ mặt hình sự cộng với biệt tài thét ra lửa như thế lại cực kì trẻ con, vừa nghe thấy nó nói “pháo” là anh đã chạy từ phòng khách ra ngoài sân, gương mặt hớn hở không kém gì nó:

- Đâu? Đưa đây tao với mày “solo”.

- Ai dám đấu với anh. – Nó bĩu môi chìa túi pháo ra.

- Em chào anh. – Quân hơi cúi đầu chào anh Hùng.

Anh Hùng vừa nhìn thấy Quân như bị “đứng hình”. Anh quay sang nhìn nó, cái nhìn cháy lửa, kiểu như “Có khách sao mày không bảo với tao?”. Nó nhún vai tinh nghịch trêu ông anh trai.

Mới đầu chỉ gượng gạo thế thôi chứ đến lúc đốt pháo thì nó có cảm giác anh Hùng với Quân như hai nhóc trẻ con bằng tuổi. Nghịch không kém gì nhau.

Nó và Quân là một đội, anh Hùng một đội. Hai đội thi nhau đáp pháo diêm vào nhau. Tiếng pháo cùng với mùi thuốc nổ nồng nặc. Nó và Quân núp ở cây xoài trước sân, anh Hùng núp ở trong vườn. Mỗi lần anh Hùng ném pháo về phía nó, nó đều hét inh ỏi và bịt hai tai lại. Quân cũng ghê gớm không kém, ném liền một lúc năm sáu quả pháo. Cả sân nhà nó ”rộn ràng” tiếng pháo. May là bố mẹ nó đi chuẩn bị sắm Tết chứ không thì nó và anh Hùng phải ăn mấy cái cốc. Đang núp bỗng anh Hùng đánh liền, chạy ra chỗ nó đáp một đống pháo rồi bỏ chạy. Nó và Quân không kịp trở tay, pháo nổ như bom Mĩ. Nó và Quân đuổi theo anh Hùng, chạy một mạch lên tầng hai. Quân bắt được anh Hùng, cả hai đổ kềnh xuống sàn nhà.

- Anh rể, em xin lỗi!! Tất cả vì người yêu emmmm. – Quân cố tình kéo dài giọng trêu anh Hùng.

- Hây da! Fire in the hole. – Nó xắn tay áo cầm cái dép bông đi trong nhà hớn hở xông vào đập anh Hùng.

- Aaaa… Thôi thôi anh thua. Chúng mày cậy đông. – Anh Hùng nằm sõng soài dưới nền nhà, giơ hai tay lên đầu hàng.

- Yes. Thắng rồi. – Nó nhảy cẫng lên, tý tởn chạy lại đỡ Quân dậy.

- Nghịch như nhau, thảo nào mà yêu được nhau. – Anh Hùng phủi tay áo. - Xuống xử nốt đống pháo còn lại đi. Nhanh không bố mẹ về là nghỉ đấy.

- Yeah! Quân thân mến nhanh lên. - Nó lôi tay Quân kéo đi xềnh xệch.

Quân bật cười trước điệu bộ của nó. Nó luôn là người mang lại nụ cười tự nhiên nhất cho cậu.

- Cái này châm lửa thế nào nhỉ? – Nó xoa cằm, tay vân vê quả pháo gụ trong tay.

- Như thế này này. – Quân lấy quả pháo trong tay nó, châm lửa vào dây được giấu kín sau lớp giấy trắng. Quả pháo phụt tóe những tia lửa, xoay tròn như cái gụ.

- Uầy uầy, đẹp thế. – Nó kinh ngạc nhìn quả pháo.

Và cứ thế Quân cùng nó đốt hết các quả pháo còn lại. Anh Hùng đứng cầm máy quay quay lại tất cả các cảnh pháo nổ - trò mà theo nó là rất ngớ ngẩn.

Chơi pháo chán, nó đòi vào trong nhà pha nước. Ở ngoài sân, Quân và anh Hùng đang ngồi nghỉ ở bộ bàn ghế nhỏ. Anh Hùng đáp cho Quân một cái thẻ nhớ.

- Của chú đấy.

- Tks anh. Hình nét chứ anh?

- Anh quay mà. Yên tâm. – Anh Hùng vỗ vai Quân. – Con bé cười nhiều phết.

- Anh quay được hết chứ? – Quân giật giật hàng lông mày.

- Hết. Chú nhờ anh thì anh phải quay cẩn thận chứ.

- Haha. – Quân cười lớn.

Anh Hùng bỗng đổi giọng, đổi cả nét mặt:

- Nhớ đối xử tốt với con bé nhé. Nó rất nhạy cảm đấy.

- Vâng. Em hứa.

- Tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh nhất định sẽ cho chú một trận đấy. – Anh Hùng gật gù.

Nó khệ nệ bê khay nước ra. Trên khay là ba ly nước dâu màu đỏ tím nhìn hấp dẫn. Quân đỡ khay nước cho nó, nháy mắt thì thầm:

- Vợ mình đảm thế.

Nó lườm Quân, lén cấu vào sườn Quân.

- Đúng em gái anh có khác, ngon thế. – Anh Hùng bắt đầu trêu nó. - Mọi khi có bao giờ thấy mày pha nước cho anh đâu, hôm nay lại thảo thế?

- Anh không uống thì đưa cho em. – Nó lườm, với tay định chộp lấy ly nước.

- Quên đi. – Anh Hùng gạt tay nó ra.

Cả ba đang ngồi “chém gió” rất vui vẻ thì có tiếng xe ga ngoài cổng. Nó phản xạ nhanh nhất. Nó đặt ngay ly nước xuống, vừa hét vừa chạy ra cổng:

- Con ba con tía con bu!

Quân trợn mắt. Chào bố mẹ cái kiểu gì thế. Anh Hùng phì cười, đứng dậy vỗ vai Quân:

- Chả biết nó học ở đâu cái kiểu chào đấy nữa.

Bố mẹ Phương đi mua sắm Tết về, trên xe có rất nhiều đồ. Nó nhanh nhảu xách mấy cái túi giúp mẹ. Quân và anh Hùng bê mấy cái thùng đồ vào nhà. Bố Phương – ông Quyền lau mấy giọt mồ hôi lạnh trên trán, chỉ tay về phía anh Hùng và Quân:

- Hai đứa ra đầu ngõ khênh chậu hoa vào giúp bố.

- Bố còn mua hoa nữa? – Anh Hùng sửng sốt nhìn ông Quyền.

- Thì sao? Tết nhất bố phải mua hoa chứ. Nhanh lên, taxi đang chờ.

- Vâng ạ. Bác cứ để cháu. – Quân xắn tay áo lên, cơ hội ghi điểm trước mặt “bố vợ tương lai”.

Nó xách xong các loại túi của mẹ - bà Hương thì cũng là lúc Quân và anh Hùng khiêng xong chậu hoa đào của ông Quyền. Lúc này mọi người mới vào nhà nói chuyện và có thời gian để nhận ra sự có mặt của Quân. Quân lễ phép cúi đầu:

- Cháu chào hai bác.

- Bố mẹ, đây là… bạn…trai… con. – Nó ngượng ngùng cúi đầu, hai má đỏ như trái đào.

Bà Hương che miệng cười khẽ còn ông Quyền vẫn giữ nét nghiêm nghị trên khuôn mặt.

- Hai đứa quen nhau lâu chưa? – Ông Quyền lên tiếng hỏi.

- Dạ chúng cháu là bạn từ cấp hai. Quen nhau được gần 5 năm. Cháu và bạn ấy bắt đầu làm người yêu từ ngày Noel. – Quân trả lời, âm điệu mang khí chất nghiêm túc.

Ông Quyền nhìn Quân mấy giây. Ông có vẻ bề ngoài hơi dữ dằn nhưng thực ra con người ông sống rất tốt bụng, có trước có sau và cực kì thoải mái theo phong cách sống phương Tây.

Ông cùng bà Hương hỏi Quân một lúc. Thực ra cũng chỉ là những câu hỏi xoay quanh gia đình và trường lớp. Cuối cùng, ông nhìn Quân và nó rồi chỉ nói thế này:

- Chuyên của hai đứa, bố mẹ không cấm. Tình yêu tuổi học trò là tình yêu trong sáng nhất. Bố mẹ chỉ mong các con đừng vì yêu đương mà sa sút học hành. Còn vấn đề này, có lẽ là tế nhị nhưng bố mẹ vẫn phải nói với các con, đó là hãy biết giữ mình, đừng làm những chuyện vượt quá giới hạn. Các con cũng biết bố mẹ đều bận rộn nay đi công tác mai đi công tác không thể quản lí các con được. Bác thấy Quân cũng là người tử tế đứng đắn. Bác tin tưởng cháu, cháu sẽ không làm hai bác thấy vọng chứ?

- Vâng. Cháu hứa với hai bác. – Quân gật đầu thẳng thắn.

- Vậy là tốt rồi. – Ông Quyền cười xòa. – Dù gì cũng thân nhau như người một nhà, Tết này cháu đến dùng bữa với gia đình bác được không?

- Cháu cảm ơn bác. Chắc chắn cháu sẽ đến.

Nó lén mỉm cười. Thật may là bố mẹ nó sống rất hiện đại. Cả gia đình nó và gia đình Quân đều chấp nhận mối quan hệ này. Giai điệu bài hát “OAH” mà Quân hát tỏ tình với nó trong đêm Noel tự nhiên cứ vang lên trong đầu nó. Hạnh phúc quá!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.