Cuộc sống không phải lúc nào cũng là một đường thẳng...
Nó và Quân đang ngồi đọc sách trong thư viện. Thư viện nằm ở tầng ba nên rất yên tĩnh. Gió thổi qua cửa sổ và vây lấy hai con người kia. Những
ngày cuối tháng tư mát mẻ và gợn nắng. Một năm học chuẩn bị kết thúc.
Gương mặt Quân chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt. Dáng ngồi thoải
mái dựa vào ghế. Nó nhận ra rằng Quân rất có hứng thú với sách viết về
kinh tế. Cũng phải, sau này cậu sẽ trở thành một tổng giám đốc quyền lực của một tập đoàn khổng lồ mà.
Nó chống cằm nhìn Quân. Gương mặt đẹp và tĩnh lặng như một pho tượng
hoàn mĩ. Đuôi lông mày hơi nhướn lên. Mái tóc dựng lên thỉnh thoảng lại
phất phơ theo gió. Dù là mặc đồng phục thôi nhưng vẫn cực kì cuốn hút.
Nó mơ màng. Tự nhiên trong đầu lại dấy lên một suy nghĩ: “Có khi nào
trong một ngày không xa, mình và Quân sẽ bị tách biệt.” Nó cũng là một
đứa con gái bình thường. Hơn nữa Quân lại hoàn mĩ thế kia, hỏi sao không sợ “mất” được.
Nó vả nhẹ vào mặt mình. Lại lung tung! Phải biết tin tưởng nhau chứ!
Tiếng chuông điện thoại của Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Màn
hình điện thoại báo cuộc gọi đến, bức ảnh của nó và Quân chụp ở công
viên nhấp nháy theo điệu nhạc.
Quân cầm lấy điện thoại, đôi mày hơi nhíu khi nhìn vào màn hình rồi cậu bước nhanh ra ngoài cửa phòng.
Cuộc điện thoại chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi.
Quân bước nhanh vào phòng với gương mặt hoảng hốt - lần đầu tiên nó nhìn thấy.
- Có chuyện gì vậy? – Nó lo lắng hỏi. Nó có một dự cảm không lành.
- Ông tớ lên cơn đau tim. – Quân cầm lấy tay nó kéo nhanh ra khỏi thư viện, mặc kệ cặp sách trên ghế.
Xe đã chạy với vận tốc nhanh nhất có thể nhưng sao nó lại thấy chậm quá
vậy? Nó nắm lấy tay Quân bằng cả hai bàn tay của mình. Đây là hành động
duy nhất mà nó biết làm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Quân im lặng không nói gì. Trên trán rịn mồ hôi, ngực phập phồng cùng
với hơi thở gấp gáp. Rõ ràng là rất lo lắng nhưng tại sao gương mặt lại
không biểu lộ cảm xúc cụ thể?
Nó đã từng nghe rất nhiều biến chứng đáng sợ của căn bệnh tim quái ác.
Lòng bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi. Những ngày qua quả thật ông nội Quân đối xử với nó rất tốt, thậm chí còn yêu thương hơn cả Quân và Huyền. Nó cắn chặt môi dưới. “Ông là người tốt. Ông trời sẽ không làm hại người tốt.”
- Sẽ không sao đâu. – Nó trấn an Quân và cũng là để tự trấn an mình.
Trước cửa phòng cấp cứu.
Nó và Quân chạy nhanh đến. Mọi người đều có mặt ở đây. Phu nhân Mai với
đôi mắt đẫm lệ. Ông Lập ngồi ở hàng ghế chờ, gập người xuống, mười ngón
tay luồn vào trong tóc. Bên cạnh là bà Minh và Huyền, đôi mặt đỏ hoe và
trên má vẫn còn những vệt nước chưa khô.
- Mẹ... Ông sao rồi? – Quân vừa thở vừa hỏi.
- Chưa có kết quả. Ông con cấp cứu hơn mười phút rồi. – Bà Mai lau nước
mắt. – Ông lên cơn đau tim ở trong phòng sách. Trước đó ông tự khóa cửa
vào và bảo không muốn bị làm phiền. Cho đến khi có tiếng thủy tinh vỡ ở
trong phòng...
Bà Mai nấc lên. Rõ ràng thuật lại câu chuyện là chuyện quá sức với bà.
Tuy chỉ là con dâu nhưng lòng kính trọng dành cho ông Duy Bội của bà rất lớn.
- Mẹ bình tĩnh. Ông sẽ ổn thôi. – Quân đỡ bà Mai ngồi xuống ghế chờ.
Hai tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua. Cửa phòng cấp cứu được mở ra. Vị bác sĩ bước ra ngoài. Tất cả mọi người đều chạy nhanh đến.
- Bác sĩ. Bố tôi sao rồi?
- Mạch vành bị tắc, bệnh nhân bị hoại tử vùng cơ tim. Thật xin lỗi... -
Vị bác sĩ thở dài, giọng nói rất khó khăn. – Chúng tôi đã làm hết sức có thể nhưng bệnh nhân được cấp cứu quá muộn...
Tai nó ù đi khi nghe bác sĩ nói. Mọi thứ xung quanh chao đảo.
Mạng sống của ông đã kết thúc? Tại sao lại bất ngờ như vậy?
Ông ra đi không một sự báo trước. Mới hôm qua thôi ông còn cười xoa đầu nó mà.
Cả cơ thể nó cứng đờ. Nước mắt cứ trào ra như suối. Ngực nó quặn thắt, cổ họng ứ nghẹn.
Nó cắn chặt răng để không bật ra tiếng khóc nhưng nơi cổ họng vẫn phát ra tiếng ho kìm nén.
Mọi thứ nhòe đi. Nó chỉ cảm nhận thấy tiếng nấc đau đớn bị kìm nén của
bà Mai, tiếng khóc nức nở, tiếng Huyền gào tên ông nội đầy tuyệt vọng,
tiếng bà Minh vừa khóc vừa ôm lấy đứa con gái đang hoảng loạn....
Trước kia chỉ biết rằng cảm giác mất đi người thân rất đau, nay mới biết nếu có thêm hai chữ “đột ngột” thì nỗi sẽ nhân lên gấp vạn lần...
Quân không khóc, không phát ra một tiếng động nào. Cả cơ thể im lìm như
tượng... Nhưng bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch... Những đường gân
màu xanh trên cổ nổi lên...
Một lúc lâu sau Quân mới nặng nhọc bước về phía cánh cửa phòng cấp cứu.
- Tôi muốn thấy ông nội.
Vị bác sĩ cùng những người y tá đều né hết sang một bên nhường đường cho Quân. Bọn họ đã từng chứng kiến không ít cảnh tượng thê lương khi một
bệnh nhân rời khỏi trần gian, thật sự là rất não lòng.
Nó bước vào phòng cấp cứu cùng Quân. Nó biết Quân cần nó ở bên cạnh lúc này.
Ông nằm trên chiếc giường trắng muốt. Trên người ông vẫn còn nhiều những dây dẫn. Bên cạnh giường là máy đo nhịp tim đang chạy một đường thẳng
màu xanh cùng âm thanh “tít.. tít...” ai oán.
Ông ra đi đột ngột nhưng sao gương mặt ông lại yên bình nhẹ nhõm thế kia? Ông như đang ngủ thôi. Ngủ một giấc ngàn thu...
Quân nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt còn hồng hào của ông. Ông mới
mất được mấy phút thôi. Ông đã cố gắng chống chọi với căn bệnh nhưng
cuối cùng tử thần vẫn mang ông đi... Ông không yếu đuối... Chỉ là may
mắn không mỉm cười với ông...
Cảm xúc trên gương mặt Quân như hóa đá. Cậu không khóc... không nói gì
cả. Cậu chỉ lặng yên đứng nhìn gương mặt của người ông thân yêu, người
thầy đáng kính.
Nó đưa tay che miệng, cắn chặt môi đến bật máu để không phát ra tiếng
khóc. Nó thương ông nội, thương Quân, thương tất cả mọi người... Nỗi đau này thật sự quá lớn...
Mọi người ở ngoài cũng đã bước vào trong. Không khí nặng nề khó tả...
Huyền chạy đến giường ông, cô kích động lay người ông gào khóc:
- Ông... ông tỉnh lại đi. Ông lừa cháu... Ông hứa sẽ dẫn cháu đến trụ sở tập đoàn để học việc... Ông hứa lễ cưới của cháu ông nhất định sẽ tham dự... Ông hứa khi ông về hưu ông cháu mình sẽ đi du lịch...Ông tỉnh lại đi... Ông không thể chết được...
Bà Minh vội đến ôm Huyền ra khỏi giường ông. Huyền khóc ngất trong vòng tay bà.
Ông Lập đến cạnh Quân. Ông không nói gì cả, vòng tay qua vai Quân vỗ vỗ an ủi. Nét khắc khổ in hằn trên khuôn mặt ông.
Hơn ai hết ông là người hiểu rõ được nỗi khổ ẩn sâu trong con người ông
Duy Bội. Ông mất khi chưa được nhìn thấy sự hòa hợp của ba đứa con, ông
mất khi mối bất hòa giữa ông và con trai cả chưa được giải quyết. Cả đời ông làm tất cả cho con cho cháu. Vậy mà đến lúc chết lại không được
nhìn thấy sự viên mãn của gia đình...
***
Quân tự lái xe. Cậu không đi thẳng về nhà mà chở nó ra một ngôi nhà ở phía tây thành phố.
Ngôi nhà màu vàng, điểm nhấn là dàn cây tóc tiên rủ xuống từ ban công
tần hai. Ngôi nhà này rất cũ, những vệt nứt và hoen ố loang lổ trên
tường vàng.
Quân dẫn nó vào trong. Tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, hẳn là được dọn dẹp cẩn thận. Phía bên trái có một cửa sổ lớn.
Quân tiến đến ngồi lên cửa sổ, lưng và đầu đều tựa vào tường như đang cảm nhận.
Im lặng một lúc lâu rồi Quân mới lên tiếng:
- Cậu không tò mò gì à?
Nó lắc đầu. Nó không muốn làm phiền Quân trong tình huống này. Sự im lặng lúc này là cần thiết.
Quân vẫy tay ý bảo nó lại gần. Cậu chờ cho đến khi nó đến cạnh mình mới
lên tiếng, đôi mắt hướng ra ngoài, nơi con đường tĩnh lặng ít người qua.
- Đây là ngôi nhà mà ông tớ mua đầu tiên. – Quân chậm rãi nói. – Hồi bé, mỗi lần ông đưa anh em tớ về nước là ông lại dẫn đến đây. Ông thích
sống ở ngoại thành vì nó yên tĩnh. Ông hay đẫn anh em tớ đi dạo quanh
nơi này. Tớ hồi bé rất ghét nơi này nên toàn trốn ông về thành phố. Có
phải tớ vô tâm lắm không?
Nó nhắm mắt lắc đầu, hai hàng nước mắt đầm đìa trên má rồi chảy xuống cằm, hòa làm một.
Quân hơi nhích người quay về phía nó. Cậu đưa tay gạt đi nước mắt của nó, cười chua chát:
- Lúc tớ học cấp hai cũng là lúc tập đoàn của ông gặp khó khăn. Tớ chỉ
biết ở Việt Nam phá phách, học hành cá biệt. Có phải tớ là đứa ngu ngốc
nhất không?
Quân thế này làm nó đau lắm. Nó kiễng chân ôm lấy Quân. Cả khuôn mặt Quân vùi vào vai nó:
- Ở đây... chỉ có tớ thôi. Cậu có thể khóc được rồi... Không phải giấu nữa.
Duy nhất có một giọt nước từ khóe mắt Quân rơi xuống, thấm vào vai áo
nó. Vệt nước mắt mang nặng nỗi đau lớn còn đọng lại trên má Quân.
Quân khép đôi mắt mệt mỏi lại... Cảm nhận sự ấm áp của nó...
“Chỉ hôm nay... Làm ơn cho phép tôi mềm yếu... rơi nước mắt.”
“Cảm ơn em vì đã hiểu được tôi... Nỗi đau này chỉ có thể chia sẻ cùng với em...”