Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Chương 33: Chương 33




“Này, nhìn thấy gì chưa? Đào Duy Quân 11B3 đứng đầu khối.”

“Điểm tuyệt đối à?”

“Ừ 30 điểm. Tổng ba môn chính ban.”

“Thế người yêu cậu ấy thì sao?”

“26 điểm. Đứng thứ 5. Lần này bị xuống hạng nhiều rồi. Mà nghe nói chia tay rồi mà. Người yêu Quân bây giờ là Minh Hà 12A1 mà.”

“Từ lúc nào vậy?”

“Có nhớ cuối năm lớp 10 không? Quân tự nhiên biến mất, khi trở về thì có Minh Hà bên cạnh. Nghe nói cặp đôi Quân Phương giờ còn không nhìn mặt nhau nữa mà.”

“Hot boy và hot girl thành cặp. Đẹp rồi. Gần đây Phương còn đánh nhau ở hồ bơi nữa. Phương đánh em gái Minh Hà nhập viện mà.”

“Thật á? Giờ mới biết. Nhìn mặt búng ra sữa kia mà ghê gớm thế á?”

“Vụ đấy ai chả biết. Có mỗi mày không biết thôi. Lần này bị tụt hạng, đánh dấu một bước sa ngã đấy.”

...

“Này nói bé thôi. Phương kia kìa.”

Phương và Huyền đến gần bảng điện tử thông báo điểm thi. Những lời xì xầm bàn tán kia lọt vào tai nó không sót một chữ nào. Đúng là miệng lưỡi người đời, bảo nó đánh người nhập viện thì quả thật, quá hoang đường! Xem ra Quân và nó cũng nổi tiếng, cứ tưởng im lặng rồi mọi chuyện sẽ lắng đi và trôi vào trong lãng quên. Ai ngờ vẫn có nhiều người “thầm lặng theo dõi” đến thế. Cũng chả trách Quân vì những lần đến trường, nó vẫn thường xuyên bắt gặp những ánh mắt ái mộ nhìn về phía cậu. Nhưng nó không biết nó nổi bật điểm nào mà mọi người lại có thể biết tường tận được mọi việc xung quanh nó, đồn thổi rồi phóng đại lên. Thật là khó đối phó.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào nó. Nơi phát ra tiếng xì xầm bàn tán cũng im bặt. Không phải vì sợ nó mà vì Huyền – đương kim tiểu thư nóng tính không khác gì người anh họ của cô – đang đi bên cạnh nó. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Huyền nổi điên lên thôi cũng đủ làm người ta nổi da gà.

Nó quay sang nhìn những cô nữ sinh nhiều chuyền vừa xôn xao bàn tán, gật đầu mỉm cười thật tươi. Dù gì cũng phải đáp lại những ánh nhìn “chăm chú” ấy chứ.

- Chậc chậc. Tớ đứng thứ 9. Trong top 10 cậu ạ. - Huyền xoa cằm vẻ bất mãn.

Nó không nghe thấy Huyền nói gì, mắt chăm chú nhìn vào dòng chữ khổ lớn màu đỏ cách biệt: ĐÀO DUY QUÂN. Thứ hạng mà nó khổ công bám trụ suốt năm qua đã bị cậu lấy mất rồi. Nó thấy mừng. Đây là một bước tiến lớn cho Quân. Nó có thể nhìn thấy sự cố gắng nỗ lực của Quân. Cậu cố gắng không chỉ vì bản thân mà còn vì gia đình, tập đoàn và cả người ông nội quá cố đáng kính nữa.

Nó mừng nhưng sao lại có chút hụt hẫng ở đây. Có phải khoảng cách của nó và Quân ngày càng xa?

- Cậu bị tụt hạng rồi. - Huyền chống tay lên vai nó. - Chậc chậc. Tớ bảo mà. Phải giữ gìn sức khỏe. Cậu vừa học vừa hành xác như thế không có kết quả tốt đâu.

- Hì hì. – Nó nghiêng đầu sang Huyền cười trừ. Thật ra thì cũng buồn chứ. Nó cũng cố gắng thế mà...

- Xem nào. Người con gái luôn đứng đầu của chúng ta bị tụt hạng thê thảm quá. - Lại cái giọng mỉa mai cao vút.

Nó không cần quay lại cũng biết được đấy là lũ cái Dương. Sáu đứa con gái như có thù oán truyền kiếp với nó. Một ngày không chọc ngoáy đá đểu nó là không chịu được. Duy nhất có bọn này là không nể nang một ai nhờ có Minh Hà “đỡ” cho.

- Chị Dương, chị đứng thứ 4 này. - Giọng một đứa vang đầy vẻ phấn khích.

- Điểm nổi trội duy nhất của bạn Phương cuối cùng cũng bị tẩy bỏ. Thật là... – Chúng nó giả vờ chống mặt thở dài. - Chả hiểu bạn tương xứng với anh Quân ở điểm nào nữa?

- No.1 hai khối hợp nhau hơn chứ. Chị Minh Hà đứng đầu khối 12 mà. Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Đẹp quá.

- Hơn hẳn cái đứa tầm thường luôn mơ mộng hão huyền.

- Chúng mày... - Huyền nghiến răng bước lên định dạy dỗ chúng nó một trận nhưng nó đã ngăn lại.

- Huyền à. Chúng tớ khuyên cậu đừng nên dây dưa với loại con gái này. Không có gì tốt đẹp đâu.

Nó cảm nhận được cả cơ thể Huyền đang run lên vì tức giận. Bất giác nó nắm tay Huyền chặt hơn. Cô không biết võ nhưng lúc tức lên thế này, cô có thể gây ra thương tích gấp mấy lần người biết võ đánh

- Ly, Diệp, Hằng, Mỹ, Thủy. Đủ rồi. – Dương nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng. Con bé vẫn giữ thái độ cộc lốc và bất cần.

Năm đứa nghe Dương nhắc chẳng đứa nào bảo đứa nào, tự nhiên im chặt miệng. Đủ hiểu uy lực của Dương lớn thế nào.

- Xuống một lúc 5 hạng. Một sự nhục nhã. – Dương không thèm nhìn Phương. – Hóa ra bản chất của mày cũng chỉ là yếu đuối, chết chìm trong tuyệt vọng.

Dương quay sang Huyền.

- Năm đứa em tôi thất lễ rồi. Mong bỏ qua.

- Không sao. Mong rằng cô dạy dỗ đàn em cô cẩn thận. Chúng nó càng ngày càng lộng hành, “vuốt mặt không nể mũi” rồi đấy.

Dương gật đầu. Đối với người nhà họ Đào thì con bé cũng như Minh Hà chưa đủ khả năng để động đến.

- Đi thôi.

Nó kéo tay Huyền đi khỏi sảnh lớn. Điểm cũng biết hết rồi, ở lại để cho người ta có cơ hội bàn tán chẳng phải là ý hay.

- Đừng buồn. Học tài thi phận mà. Cậu là người giỏi nhất - Huyền bật ngón tay cái lên. Cô khá vụng về trong việc an ủi người khác nhưng điều đó không có nghĩa con người cô khô khan, ngược lại cô rất tình cảm, sống thật và chân thành.

- Cảm ơn cậu.

***

Nó bước ra khỏi phòng tập võ. Tâm trạng không tốt lắm nên bị trúng đòn nhiều. Thầy Long hôm nay thiếu kiên nhẫn với sự di chuyển chậm chạp và phản kháng yếu ớt của nó. Anh mắng nó nhiều nhưng cuối cùng cũng không chịu được cái khuôn mặt búng ra sữa xị xuống, phải chạy ra ngoài mua socola dỗ nó.

Một bàn tay chộp lấy vai nó khiến nó giật nảy người, lập tức xoay người lại.

- Cậu làm gì ở đây? – Nó ngạc nhiên hỏi.

- Tối nay 8 giờ. Chuẩn bị đi. Có người đến đón. – Dương mặc kệ cái nhìn như thấy người ngoài hành tinh, đáp tấm thiếp mời màu hồng phấn cho nó.

- Cái này là... – Nó mở ra xem. Là thiệp mời dự tiệc. - Biệt thự Hoàng gia?

- Là nhà của anh Quân. – Dương trả lời ngay. Con bé cũng không hiểu vì sao Phương đến nhà Quân nhiều lần rồi mà không biết được tên biệt thự ấy.

Con bé nói tiếp:

- Đây là party ăn mừng việc anh Quân đứng đầu bảng xếp hạng.

Chẳng để nó nói gì thêm, Dương quay đầu bước vào trong oto, mặc kệ nó đứng trầm ngâm với tấm thiệp.

- Này...

Nó gọi với theo nhưng chỉ còn lại lớp bụi mỏng còn vương lại. Cũng dần quen với kiểu giao tiếp cộc lốc của Dương nên nó cũng chả tức giận, chỉ cho tấm thiệp vào túi áo khoác rồi đi bộ về.

***

Bây giờ đã là 7h35’.

Nó nằm trên giường ôm con gấu bông, hai mắt mở nhưng cả cơ thể lại giống như chìm vào giấc ngủ từ lâu lắm rồi. Cỗ máy này đang ngoan ngoãn nằm im dưỡng sức.

Tiếng chuông cửa lại vang lên. Nó bịt tai lại, mặc kệ. Anh Hùng đang ở dưới nhà, có khách thì đấy là việc của anh ấy.

- PHƯƠNG. XUỐNG MỞ CỔNG.

Nó nhăn mặt đập vào người con gấu bông một phát. Tại sao anh ruột nó lại lười biếng đến mức này chứ?

Nó đành lùng bùng bước xuống nhà mở cổng.

- Không chuẩn bị gì à?

Cái giọng ngang phè hách dịch ấy khiến nó phải mở to mắt ra nhìn. Đúng là cái Dương. Con bé nhiệt tình đến nỗi hết đưa giấy mời còn đến tận nhà đưa nó đi nữa.

- Tớ không định đi. – Nó lúng túng gãi đầu.

Dương chau mày nhìn vào bộ đồ ngủ bằng bông màu hồng của nó. Con bé bực mình gắt gỏng:

- Tao thật sự bực mình với mày đấy.

Dương chộp lấy cổ tay nó, lôi đi.

- Này. Bỏ tay tớ ra.

Nó ra sức ghì lại nhưng không thắng được sức Dương. Nó vừa giằng tay mình ra vừa la hét ầm lên. Dương khỏe hơn lần đụng độ ở nhà vệ sinh và bể bơi rất nhiều. Cơ thể nó thì đang trong tình trạng suy nhược nhẹ.

Dương đẩy nó vào trong xe, sau đó con bé cũng ngồi vào trong, lên tiếng bảo tài xế phía trên khởi hành.

Nó xoay xoay cổ tay hằn đỏ, môi mím chặt.

Dương lôi nó vào trong Vogue – shop thời trang hàng hiệu có tiếng trong thành phố. Mặc kệ bao nhiêu lời mời chào của nhân viên, mặc kệ cái váy màu hông phấn Dương ấn vào người nó, nó nhất quyết ương bướng chọn áo phông đơn giản cùng với quần jeans và combat đen.

Vì gần đến giờ bữa tiệc bắt đầu nên Dương cũng chẳng tranh cãi với nó. Con bé tiếp tục ấn nó vào trong xe.

Chỉ ba phút sau, căn biệt thự tráng lệ hiện ra trước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.