Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Chương 53: Chương 53




Hai cơ thể rơi xuống vực sâu, chìm vào trong bóng tối. Quân bị trúng đạn nhưng chưa bất tỉnh, trước khi đôi mắt mờ đi, cậu vẫn nhìn thấy cơ thể của Phương, giống như một làn gió mà rơi xuống vực. Quân chỉ biết cậu phải bảo vệ Phương bằng mọi giá. Tay chân hoạt động trước khi kịp suy nghĩ, Quân lao lên, ôm lấy Phương, vòng tay rộng lớn bảo vệ con bé trước mọi nguy hiểm.

Những người thân thiết nhất đều chạy đến mép vực mà gọi tên hai người một cách vô vọng. Sự thất thần trên gương mặt ông Lãm và chú Lập. Huyền gào tên Quân và Phương điên dại, giống như ngày ông nội mất, cô tuyệt vọng đến tột cùng. Trang và Dương ngày thường đều không thể nhìn ra một chút bi quan mà bây giờ cả hai đều thấy sợ, nỗi sợ rất lớn. Bởi ai cũng biết, vực thẳm kia nguy hiểm như thế nào, khả năng sống sót khi bị rơi xuống là cực thấp.

Nhờ Phương đẩy ngã vào trong nên Đào Duy Lâm đã thoát chết. Chứng kiến cảnh con bé ngã xuống, đôi mắt hoảng hốt, bàn tay hẫng giữa không trung không một ai giữ lấy, gương mặt trắng bệch dần bị bóng tối nuốt chửng, ông ta không khỏi nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng năm ấy, đứa con gái tám tuổi trước khi chết cũng là gương mặt ấy. Mười ngón tay ôm lấy đầu, vò tung mái tóc hoa tiêu, đôi mắt ông ấy dại hẳn đi, miệng run rẩy gọi: "Không... Ngọc Anh... Ngọc Anh..."

- Lập tức tìm đường xuống đáy vực cứu người. - Đại tá Minh Hải Hoàng là người đầu tiên trở lại sự bình tĩnh mà điều khiển đoàn người.

Tiếng đó, ông xoay người nhìn về một nhóm cảnh sát đang khống chế ba tên côn đồ đuổi theo nó vào rừng mà họ bắt giữ được khi nãy:

- Đưa các đối tượng bắt cóc lên xe. - Ông chỉ về phía Đào Duy Lâm không còn khả năng kháng cự ở phía trước.

- Rõ.

Những người đang ở mép vực vội vã xoay người đi theo đoàn cảnh sát đang tìm đường xuống đáy vực. Không được mất niềm tin khi mà vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng. Đại tá Minh Hải Hoàng chạy song song với họ, giọng ông cứng rắn và cực kì chắc chắn, rất đáng tin cậy:

- Tôi khẳng định tính mạng hai đứa trẻ không gặp nguy hiểm. Mọi người đừng nên lo lắng.

Đường vòng xuống vực cách đó không xa, chỉ mất mười lăm phút là có thể đến nơi. Phía trước đang có rất đông người. Tiếng người nhốn nháo và cả tiếng khóc của con gái rộn lên một vùng.

Khi đến nơi thì họ thấy nhân viên y tế đang khiêng cáng đi ra, người nằm trên đó không ai khác chính là Quân. Chiếc áo trắng đã sớm bị bẩn bởi bùn đất và nhuộm màu máu, nơi đậm màu nhất vẫn là trước ngực trái. Gương mặt Quân trắng bệch vì mất máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề. Cậu dường như đã ngất, vậy mà đôi mày vẫn nhíu chặt. Là vì vết thương ở ngực hay là do vẫn còn lo lắng cho Phương?

Phương khập khiễng chạy bên cạnh, khóc không thành tiếng. Quân bị thế này là do bảo vệ nó. Khi ngã xuống cậu đã che chở cho nó. Cả khi ngã xuống thì người bị đau nhất vẫn là Quân, cậu vừa phải chịu sức nặng từ nó lại phải chịu va đập mạnh từ sau lưng. Nếu không phải ở giữa vực có lưới bảo vệ thì cả hai đã không thể toàn mạng như thế này được.

Quân lúc nào cũng vậy, luôn ngốc nghếch không ngại nguy hiểm mà bảo vệ nó. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì nó làm sao mà sống nổi chứ. Nước mắt rơi như những hạt mưa nặng trĩu. Đầu nó đau buốt kinh khủng. Trí não xoay vòng trong những câu hỏi liên quan đến Quân. Nó sợ lắm. Sợ Quân sẽ rời xa nó mãi mãi. Một năm yêu nhau không thể nói là nhiều, nhưng tình cảm lại rất sâu đậm. Nó đã quen với hình ảnh của Quân luôn tươi cười trước mặt, nay lại thấy cậu không còn chút sức sống vì cứu nó, trái tim như bị siết chặt. Đau thắt và không thể thở nổi.

"Làm ơn. Làm ơn đừng chết. Em yêu anh!"

Suy nghĩ cuối cùng của con bé trước khi ngất xỉu. Một mảng đen che kín mắt nó, cả cơ thể nhẹ bẫng mà ngã xuống trước sự hốt hoảng của mọi người.

***

Tiếng súng nổ.

Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.

Tiếng cơ thể đang bao bọc mình va chạm mạnh với lưới bảo vệ.

Máu thấm đẫm áo, bắn cả lên mặt.

Gương mặt kiệt sức. Hơi thở yếu ớt.

Chết?

Phương choàng tỉnh. Nó ngồi bật dậy, thở dốc, ngực phập phồng không ngừng, trán ướt đẫm mồ hôi. Đầu đau như muốn nổ tung.

- Con tỉnh rồi à? Con hôn mê gần một ngày rồi đó.

Phương quay sang nhìn, nó khẽ mấp máy đôi môi nhợt nhạt:

- Mẹ Hương? - Mẹ Hương và bố Quyền đều đang đi công tác ở tỉnh khác mà, rõ ràng mấy hôm trước còn gọi điện hứa là sẽ về trong hè để đưa nó đi chơi, bây giờ mới đầu hè... Nhưng không còn thời gian để thắc mắc nữa, nó vội nắm tay mẹ Hương, hoảng hốt hỏi. - Quân đâu hả mẹ?

- Thằng bé đang ở bệnh viện. - Mẹ Hương trả lời ngắn gọn.

- Con... mẹ đưa con đến đó đi. - Nó vội vàng định đi xuống giường.

- Uống thuốc đã. - Giọng nghiêm nghị của bố Quyền vang lên, cắt dứt ý định của nó.

Không để cho nó kịp phản kháng, bố Quyền đưa cốc nước ấm cho nó, bàn tay lớn mở rộng, ở giữa là những viên thuốc nhỏ màu trắng.

Nó lập tức uống hết những viên đắng nghét ấy, không dám cãi bố nửa lời.

Bố Quyền có vẻ hài lòng trước sự nghe lời của nó. Ông nhận lấy cốc nước rỗng, bàn tay đặt lên trán nó kiểm tra nhiệt độ.

- Bố... - Đôi mắt ướt ngước lên. - Quân... sao rồi ạ? Bố đưa con đến viện đi.

Đôi mắt bố Quyền chợt loé lên một tia đùa cợt, nhưng rồi lại rất nhanh trở về vẻ nghiêm túc, mà nó thì mắt còn ầng ậng nước, không thể nhìn ra sự thay đổi trong chốc lát ấy.

- Bố không đưa. - Bố Quyền lắc đầu.

Nó mở to mắt nhìn bố. Bố đang đùa sao? Không phải bố vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Quân chứ.

- Con vốn đang ở bệnh viện mà. Quân ở phòng bên cạnh. - Bố Quyền chỉ về vách tường bên cạnh.

Mặt nó nghệt ra trong chốc lát. Ngốc thật, sao nó không chịu để ý đến căn phòng độc một màu trắng với mùi thuốc sát trùng phảng phất chứ. Nó vội nhảy xuống giường, xỏ dép rồi mở cửa chạy ra ngoài. Bây giờ mới thấy hai bàn chân đều băng bó, nhưng nó không thấy đau. Nó muốn gặp Quân ngay bây giờ.

Hàng ghế chờ ở đối diện cửa phòng chật kín người. Toàn là những gương mặt quen thuộc. Bố mẹ Quân, bố mẹ Huyền; Huyền, Trang, Dương, ai cũng mang trên mình vẻ lo lắng. Một dự cảm không lành ập đến. Con bé hốt hoảng đến gần.

Chưa để nó kịp mở miệng, bà Mai nặng nề chỉ tay về phía cửa phòng đối diện, giọng nói khó khăn:

- Thằng bé ở trong đấy. Con vào đi.

Lồng ngực như bị siết chặt, nó cảm thấy khó thở trong giây lát. Giọng nói của bác Mai, gương mặt phiền muội của mọi người, còn cả vẻ giấu giếm của bố mẹ nữa, có phải Quân đã xảy ra chuyện rồi không?

Phẫu thuật không thành công?

Vết thương quá nặng?

Viên đạn... Không phải là viên đạn găm vào nơi nguy hiểm chứ?

Nỗi sợ chèn ép nó đến nghẹt thở, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa. Bàn tay trắng bệch run rẩy mở cửa phòng bệnh trước mặt. Thề có Chúa, nếu chỉ một trong những điều nó vừa nghĩ xảy ra, nó nhất định sẽ khuỵu ngay lập tức.

...

- A vợ yêu, vợ tỉnh rồi à?

Nó trợn mắt, cầu mắt thiếu nước lộn hẳn ra ngoài. Cái người mặt mũi tươi rói ngồi xếp bằng trên giường kia có đúng là Quân không vậy?

Mặt hớn hơn bao giờ hết, tay trái băng bó lủng lẳng ở cổ, mặt dán một miếng cao trắng, quần áo dành cho bệnh nhân cũng không mặc nghiêm chỉnh, cúc áo mở ra tận ba nút, để lộ những dải băng gạc trắng ở ngực. Có thật là cậu ấy đang ở vị trí bệnh nhân không vậy? Hơn nữa bị thương nặng như vậy mà còn tỉnh trước nó. Thật sự là không thể ngờ được.

Nó nghe thấy tiếng cười nhỏ ở sau lưng, quay lại thì nhìn thấy những gương mặt ở hàng ghế chờ kia đang cố nén cười.

Nó bị lừa dễ dàng thế à?

Trò đùa này chẳng vui gì cả. Nó khép cửa lại và đi đến gần Quân. Gương mặt con bé có giấu giếm chút nhẹ nhõm nhưng lại rất nhiều phần đau lòng. Khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, xem ra nó đã lo lắng quá nhiều rồi.

Quân vẫn là Quân, trẻ con không khác trước một tý nào. Thấy nó đến gần, cậu vội cúi người xuống, kéo chiếc ghế sắt lại gần giường hơn.

Nó hốt hoảng ngăn Quân lại, cậu ấy có nghĩ trước khi làm không vậy, vết thương ở ngực còn chưa khá hơn mà đã liều mạng động đến.

Thấy nó yên vị trên ghế, Quân hài lòng ngồi thẳng dậy, tay phải không bị thương gạt tóc mái nó sang một bên, nghiêng người áp trán mình lên trán nó.

- À, đỡ sốt rồi. Vậy mà tớ tưởng cậu bị ốm nặng. Nãy giờ đòi chạy sang thăm mà không được. - Quân cười, nụ cười đẹp nhất mà nó từng thấy.

Nước mắt chợt lăn dài trên gò má, nhanh và vội vã như những hạt mưa. Quân bị thương nặng như vậy, thoát chết đã là một kì tích, vậy mà cậu ấy vẫn ngốc nghếch không thèm để ý đến bản thân mà chỉ bận tâm đến cái đứa ngất đi vì kiệt sức. Tình cảm sâu nặng như vậy, sự quan tâm yêu thương chân thành đến thế, bảo sao nó không cảm động.

Thấy nó khóc, Quân có phần bối rối, cậu vụng về dùng tay áo lau đi nước mắt trên má, giọng nói hơi vội mà an ủi:

- Đừng khóc. Cậu đau ở đâu vậy? Có phải có vết thương nào bị bỏ sót không? Đừng làm tớ sợ nhé, đau là phải nói đấy.

Điệu bộ của Quân khiến nó dù đang đau lòng muốn chết mà cũng phải bật cười. Vừa cười vừa khóc. Nó nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Quân. Dù ở trong phòng bệnh nhưng trên người Quân vẫn là mùi bạc hà đặc trưng.

- Ừ, đau. Đau ở tim. Nhưng giờ thì đỡ rồi.

Quân ngốc nghếch chẳng hiểu lời nó, nhưng cậu cũng không nỡ hỏi lại, nhỡ đâu con bé lại không ôm nữa thì tiếc lắm. Có phải Phương thường xuyên ôm cậu thân thiết tình cảm như thế này đâu.

Sực nhớ ra điều gì, nó ngước lên nhìn Quân, hỏi:

- Vết thương ở ngực ấy, viên đạn đi lệch phải không?

- Lệch làm sao được, bác cả nhắm thẳng vào tim. - Quân lắc đầu.

- Vậy sao cậu... vẫn sống? - Nó lắp bắp hỏi lại, biểu cảm giống như vừa được chứng kiến một chuyện ngược đời nhất.

Quân cười tự đắc, lấy trong túi áo trước ngực một thứ rồi cầm bàn tay nhỏ của nó, đặt lên.

- Cậu cứu tớ! Viên đạn chỉ khiến tớ bị thương ở phần mềm.

Trên tay nó là một vật bằng đồng nhỏ, méo mó, ở giữa còn găm một vật hình trụ giống... đầu đạn. Nhìn kĩ lại thì đây chính là đồng xu trong bùa cầu may của nó đưa cho Quân.

Nhớ lại lúc ấy, Quân khoe với nó túi bùa cầu may khi ở trên xe rồi lại cẩn thận cất vào túi áo ngực bên trái. Lúc ấy cậu còn hỏi nó rằng vật này liệu có bảo vệ được cậu không.

Nó bật cười. Cười thành tiếng. Linh đến vậy cơ à? Thật đúng là câu chuyện trùng hợp thú vị nhất.

- Cậu biết không? - Nó giữ đồng xu đã bị méo mó đến mất dạng ở trong tay, cười ngọt ngào mà cầm tay Quân áp lên má mình, cảm nhận hơi ấm của cậu. - Tớ thoát ra rừng được là nhờ sợi dây chuyền mặt hoa hồng ấy. Tiếc là mặt đá xanh ngọc bích ấy đã bị vỡ mất rồi. Mặt đá ấy rất sắc, tớ chỉ mất ba mươi phút là có thể cứa đứt được dây thừng.

Gương mặt Quân chuyển biến theo lời nó nói. Rõ ràng là rất ngạc nhiên mà, đôi mắt đen láy kia còn kín đáo mở to dần.

- Tuyệt vời. Chúng ta đều cứu lẫn nhau. - Quân vòng tay không bị thương sang ôm lấy vai nó. - Để bảo toàn tính mạng cho nhau về lâu về dài, tớ nghĩ cậu nên dọn về ở với tớ làm dâu nhà họ Đào. Tớ gặp nguy hiểm, cậu cứu và ngược lại. Tốt chưa?

Câu nói rất tự nhiên và nụ cười sáng lạn của Quân mà bất giác đỏ mặt. Đây gọi là thoả thuận hay là... Con bé bối rối cúi đầu, ngượng ngùng giấu đi hai vệt đỏ ở gò má nóng bừng.

Quân định nói thêm điều gì đó nhưng một giọng nói vang lên nơi cửa phòng khiến cậu không thể tiếp tục:

- Gãy ba cái xương sườn, tay trái phải bó bột, chưa kể đến những vết thương ngoài da, vậy mà thiếu gia Đào Duy Quân vẫn còn có sức tươi cười trêu chọc học trò của tôi. Tôi phải nghi ngờ xem thiếu gia thật sự là người hay là trâu đây.

Quân lập tức cầm quả táo trên bàn ném về phía cửa, nói:

- Không đi chết đi còn dám vác mặt đến đây à?

- Đến thăm học trò của tôi, sao không?

Hai lần nghe thấy từ "học trò" khiến nó rợn da gà, không phải là kẻ phản bội đã hại nó, lừa bạn bè nó chứ? Hắn đã bị bắt rồi mà.

Nó cứng nhắc quay người lại, mắt đụng ngay phải con người đã dạy võ cho nó hơn ba năm. Sống lưng bỗng truyền một cơn lạnh run người. Hình ảnh gương mặt quen thuộc mà như ác quỷ ấy đe doạ, rồi còn cả đánh nó nữa. Tuy cú đánh ấy không đau đến nỗi để lại thương tích lâu dài, nhưng nỗi sợ lại ăn sâu vào máu nó, mãi mãi không quên được.

Long đứng ở cửa, trên tay phải là quả táo mà Quân vừa đáp, tay trái để trong túi quần. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy dải băng trắng quấn quanh mu bàn tay trái lấp ló sau túi quần. Nụ cười tươi thường trực bên môi nhưng vết sưng đỏ ở bên má lại chẳng giúp cho hình tượng của Long tốt đẹp gì.

Thấy Phương nhìn chằm chằm vào mình như nhìn vật thể lạ, Long chợt nhớ ra, tay trái rút khỏi túi quần đưa lên mặt xoa xoa bên má sưng đỏ:

- Người yêu em vừa tỉnh dậy đã tặng quà cho thầy rồi.

Rất tự nhiên, Long bước đến, ngồi lên chiếc ghế sắt gần nó. Ánh mắt chết cứng của nó vẫn dừng lại ở măth Long. Rốt cục thì chuyện này là như nào đây?

Lại một trò đùa mới được chuẩn bị trong lúc nó hôn mê à?

Một bàn tay vươn đến, che mắt nó, giọng Quân đúng chất ghen tuông vang lên:

- Đừng có nhìn nữa. Anh ta không đẹp trai bằng tớ đâu.

Long cũng gật gù tán thành:

- Trước khi thiếu gia đấm tôi thì tôi đẹp trai hơn, nhưng bây giờ thì hơi kém một chút.

- Im đi, đừng để tôi ném anh vào phòng lấy cung lần nữa.

Quân ném túi cao Salonpas cho Long, giọng hậm hực.

- Trong đấy ngột ngạt lắm, tôi vừa mới trốn được mà.

Long vui vẻ đỡ lấy, dễ dàng hơn bắt quả táo đỏ kia nhiều. Anh tự nhiên lấy một miếng cao, dán lên bên má sưng đỏ kia. Xem ra thiếu gia Quân vẫn chưa mất đi tính người.

Nó vẫn ngơ ngác trước đoạn hội thoại ngắn ngủi của Quân và Long. Quân cộc cằn còn Long tưng tửng. Là thế nào đây??

Hiểu được sự rối rắm trên gương mặt nó, Quân nhìn nó giải thích, mặc kệ kẻ tưng tửng kia ngồi chống tay lên giường nghe ngóng.

- Đoàn Vĩnh Long là con trai Đoàn Vĩnh Hoà, vì bất đồng không muốn đi theo con đường sự nghiệp của Đoàn Vĩnh Hoà nên đã ở lì tại Việt Nam. Một năm trước Đoàn Vĩnh Hoà chấp nhận không ép buộc anh ta kế thừa tập đoàn Golden Gate nhưng với một điều kiện, đó là hợp tác với bác cả của tớ bắt cóc cậu. Nếu nhiệm vụ hoàn thành thì anh ta tự do. Và nhiệm vụ hoàn thành, anh ta tự do. Chỉ có điều là Đoàn Vĩnh Long còn liên lạc với bạn của mình là Nguyễn Khắc Long - công an Kinh tế - tham gia vụ này. Mặt khác, anh ta còn có lệnh cho bọn bắt cóc đưa cậu đến nhà kho mặc dù trong kế hoạch không có việc này, cốt là để tiện cho việc cứu cậu hơn. Không ngờ là cậu đã tự mình thoát ra được. Lưới bảo vệ đỡ tớ và cậu cũng là do anh ta làm. - Nói đến đây, lông mày của Quân lại nhíu chặt, cậu quay sang Long mà nghiến răng. - Chết tiệt, anh không thể dùng đệm hơi được à? Lưới bảo vệ rất đau đấy.

- Kinh tế khó khăn. - Long nhún vai.

Nó mất tận năm giây mới tiêu hoá được những gì Quân vừa nói. Không ngờ được. Vậy là tất cả đều do thầy Long của nó diễn hết. Diễn đạt đến nỗi tất cả đều bị lừa. Nhớ ra một điều không ổn, nó quay đầu sang hỏi Long:

- Sao thầy biết bọn em sẽ ngã mà làm lưới bảo vệ?

- Thầy cũng không biết là có thêm cả em thằng nhóc kia. Đây là kế hoạch B của Đào Duy Lâm, nếu mọi chuyện vỡ lở, ông ta sẽ chạy trốn vào rừng và nhảy xuống vực tự sát. Chuyện này ông ấy không nói với ai cả, chỉ là thầy vô tình đọc trộm nhật kí của ông ấy nên biết được thôi. - Long trả lời.

Nó rùng mình. Bác cả của Quân thật sự đã tính toán đến cả nước cuối cùng này ư? Quả không thể xem thường dã tâm trả thù của Đào Duy Lâm. Vậy mới hiểu, con đường mà bác cả chọn mù quáng đến mức nào.

- À, vết thương của em thế nào rồi? Còn đau không? - Long nghiêng người nhìn bên má còn vệt tím mờ.

- Em không sao. - Nó lắc đầu cười.

- Thầy đã cố gắng giảm thương tích rồi. - Long thành khẩn "khai báo". - Vì Đào Duy Lâm là người cực kì đa nghi nên thầy mới để lại trên mặt em vết bầm này, đại ý là thầy cực kì có trách nhiệm với nhiệm vụ này.

- Nhưng em nhớ là tiếng vang rất lớn, nếu bình thường ít nhất cũng phải dập xương, sao em chỉ bị thâm tím thôi? - Nó nhíu mày suy nghĩ.

- À, có dập xương. - Long giơ bàn tay trái băng bó lên. - Rạn nứt xương bàn tay. Thầy tự đấm vào tay mình. Còn em ngất đi là do thuốc mê từ tay thầy. Đã hiểu chưa?

Nó gật đầu. Ngẫm nghĩ một lát, nó nói tiếp:

- Cảm ơn thầy.

Cuối cùng cũng thông suốt. Xem ra nó hôn mê một ngày mà xảy ra nhiều chuyện bất ngờ như thế.

Nó còn nhiều chuyện để hỏi nữa nhưng ngặt nỗi có tên ngố hay ghen ngồi bên cạnh nên đành phải nuốt xuống.

Đến chiều, khi nó đang gọt táo cho Quân thì có khách đến. Là Minh Hà, trên tay cô là bó hoa hồng. Đã lâu không gặp, cô vẫn mang vẻ đẹp sắc sảo ngày nào nhưng lại có nét hiền dịu hơn trước, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước thu. Hai gò má luôn ửng hồng. Miệng luôn mỉm cười duyên dáng. Có phải Minh Hà yêu rồi không?

Con bé nghệt mặt nhìn một Minh Hà hoàn toàn khác trước mắt. Phải mất mấy giây sau nó mới nhớ ra là nhường ghế cho khách.

Xem ra chỉ có Quân là thờ ơ trước sự xuất hiện của Minh Hà thôi.

- Không cần, em cứ ngồi đi. - Minh Hà mỉm cười rồi đem bó hoa cắm lên lọ trên bàn. Sau đó, cô ngồi ghế cạnh Phương.

Quân có vẻ không mấy hứng thú với vị khách mới. Cậu im lặng từ khi Minh Hà đến. Ác cảm thì không còn như trước, nhưng để có được thiện cảm ngay là điều không thể, dù gì cậu cũng chỉ mới biết được bí mật của Minh Hà.

- Vết thương của cả hai ổn chứ? - Minh Hà nhìn Quân, sau đó nhìn đến nó. Cái nhìn hoàn toàn bình thường, câu hỏi cũng chỉ mang đúng nghĩa là sự quan tâm của bạn bè. Không có ý gì hơn.

Dần quen với thái độ thân thiện của Minh Hà, nó cũng thoải mái gật đầu.

- Vâng, bọn em đều không sao.

- Vậy là tốt rồi. - Minh Hà lại cười, nụ cười mang theo phần nhẹ nhõm. - Chị xin lỗi, Quân và em gặp nạn cũng là do lỗi của chị.

- Đấy không phải là lỗi của cô. Đừng lo lắng gì cả. - Quân bất ngờ lên tiếng, đây cũng là điều cậu muốn nói sau khi biết được hoàn cảnh của Minh Hà.

Chỉ có nó lại tiếp tục ngơ ngác. Đúng là ngủ trọn một ngày nên thành người lạc hậu rồi.

Người giải thích cho nó lần này là Minh Hà. Cô dịu giọng kể, một câu chuyện không dài nhưng cũng khiến nó ngạc nhiên và sửng sốt.

- Chị là một cô nhi, khi chị mười tuổi thì được dượng Hoà đưa về nuôi. Dượng có một người con trai hơn chị sáu tuổi, là anh Long - thầy dạy võ của em. Năm chị mười lăm tuổi, dượng cho chị về Việt Nam, chị sống một mình ở một căn hộ cao cấp trên Plaza. Cuộc sống một mình không có gì thay đổi nhiều vì trước kia ở Anh, dượng cũng không để tâm đến chị nhiều. Rồi bất ngờ, dượng về Việt Nam, đưa cho chị một tập giấy, nói là nếu có ai đến hỏi thì đưa cho họ. Đúng là mấy ngày sau, bác Lãm đến tìm chị, bác nói chị có hôn ước với con trai bác - là Quân. Sau đó bác thu xếp cho chị sang Anh để gặp Quân - khi ấy Quân đang ở Anh để tiếp nhận tập đoàn. Nếu chị nhớ không nhầm thì ông nội Quân cũng vừa qua đời. Chuyện về sau thì em biết đấy, chị liên tục cản trở cả hai, khiến Quân và em gặp nạn.

- Đấy không phải lỗi của chị. Chị bị dượng coi là quân cờ trong tay. - Nó khẩn thiết nắm tay Minh Hà, nhận thấy sự ân hận và đau đớn trong đáy mắt Minh Hà, nó cũng cả thấy thương cô nhiều hơn.

- Em biết không, nhưng khó khăn liên tục mà em gặp phải ở trường là do chị gây ra. Chị đã từng rất ghét em, chị đố kị với em, em có tất cả mọi thứ mà chị muốn. Chị xin lỗi, khi ấy chị đã quá ngu ngốc và ích kỉ. - Minh Hà lắc đầu cười khổ. Sự chua xót dấy lên từ đáy lòng. Cô cũng chỉ mới biết hết tất cả, gia đình mà trước kia cô thầm trân trọng kia đều sụp đổ hết. Cho dù dượng có lạnh nhạt thế nào, anh Long có xa cách gia định thế nào nhưng cô vẫn không thể ngờ được, cô cuối cùng cũng chỉ là một quân cờ không hơn không kém.

- Chị đừng tự dằn vặt mình, em đã quên hết rồi. - Nó mỉm cười. Đúng là đã quên hết rồi.

- Cô và anh Bảo thế nào rồi? - Quân hắng giọng hỏi. Cậu sợ Minh Hà nói tiếp về chuyện này thì phòng bệnh sẽ ngập nước mắt mất. Đôi mắt ngập nước đang cố gắng gương kia chẳng thế giấu được ai.

Nhắc đến thư kí Bảo, đôi mắt Minh Hà lập tức loé lên tia yêu thương hiếm thấy.

- Anh ấy rất tốt với em. Bây giờ em mới hiểu rõ tình cảm của mình. Em đối với anh cuối cùng cũng chỉ là ham muốn chiếm hữu của một đứa cao ngạo, nhưng với anh ấy là yêu thương thật lòng. Em còn không dám tưởng tượng nếu một ngày thiếu đi anh ấy.

- Mới có vài ngày mà đã tiến triển được như thế rồi cơ à? - Quân nhếch môi cười châm chọc. Định nói thêm vài câu đá đểu thư kí Bảo nữa nhưng rồi lại nhận được ánh mắt sắc lẻm như dao cạo của Phương nên cậu đành thôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải nên nói cái gì tử tế một chút. Quân nói thật nghiêm túc. - Xin lỗi, trước kia có hơi quá đáng với cô.

- Không sao, có như vậy mới biết Phương may mắn thế nào. - Minh Hà kín đáo nhìn nó.

Con bé chỉ biết cúi đầu lỏn lẻn cười, gò má lại ửng hồng.

***

Phòng lấy khẩu cung.

Ông Lãm bước vào, ngồi đối diện với Đào Duy Lâm. Tất cả cảnh sát đều đi ra hết, chỉ có hai người trầm lặng đối diện nhau. Đào Duy Lâm chống hai tay lên bàn, mười ngón tay xộc vào tóc, nối hai cổ tay là chiếc còng số tám.

Xem ra ông ta đã đủ suy sụp lắm rồi. Nhưng ân hận? Chắc chắn một chút cũng không, ông Lãm khẳng định sâu trong lòng ông ta, sự căm hận về việc mười bảy năm trước chưa bao giờ nguôi.

Đây cũng là lí do ông Lãm xuất hiện ở đây. Không dông dài, ông vào ngay vấn đề. Ông đẩy tập giấy tờ sang phía Đào Duy Lâm.

- Di chúc của bố. Bản này chỉ có mình tôi được giữ. Còn đây là cuốn nhật kí của bố viết lúc cuối đời. Đọc đi.

Đào Duy Lâm nặng nề buông tay xuống, cầm lấy từng thứ lên đọc. Ông ta đọc rất lâu, từng chữ từng chữ như giày xéo tâm gan ông.

Bản di chúc không dài lắm. Gồm năm điều. Đào Duy Lâm không thể nhớ bốn điều trước là gì, chỉ nhớ nội dung điều thứ năm là một con dao sắc bén, đâm thẳng vào người ông.

"Nếu tôi chết, tập đoàn Luxury phải được bán. Số tiền thu được, một nửa cho người con trai cả, là Đào Duy Lâm, nửa còn lại cho con trai thứ và con trai út, là Đào Duy Lãm và Đào Duy Lập."

Trang nhật kí cuối cùng, lại là dòng chữ đánh mạnh vào sự hiếu thảo vốn dĩ đã chai mòn của Đào Duy Lâm.

"Và ba đứa phải đoàn tụ. Đứa con cả của bố đã đi chơi trong một thời gian dài rồi..."

"Đào Duy Lâm, đừng bao giờ trượt dốc nữa. Con là ai không quan trọng, quan trọng là con là con trai của bố. "

Từng giọt nước mắt trong suốt lăn trên gương mặt đã chịu nhiều tác động bởi thời gian của Đào Duy Lâm. Ông khóc. Bao nhiêu căm hận ngày nào giờ chỉ là thoáng qua. Ông như một đứa trẻ giận hờn, còn ông Duy Bội luôn bao dung tha thứ, luôn âm thầm theo dõi quan tâm. Trong mười bảy năm qua, rốt cục ông đã làm gì thế này? Căm hận chính người cha của mình, làm bao nhiêu điều tội lỗi, *** hại cả hai đứa trẻ, gây ra bao khó khăn rắc rối. Rốt cục có ý nghĩa gì không khi mà những việc ông Duy Bội làm kia luôn đi ngược lại những gì ông nghĩ. Con nuôi? Đó chỉ là suy nghĩ mặc cảm của Đào Duy Lâm, thực tế ông Duy Bội luôn cố gắng cân bằng tình cảm, thậm chí là ưu ái Đào Duy Lâm hơn để xoá đi suy nghĩ tiêu cực ấy. Vậy mà ông không hiểu được. Lãng phí mười bảy năm để rồi vụt mất bao điều quý giá. Ngay cả gặp mặt bố lần cuối cũng không, đám tang lại càng không xuất hiện. Ngày ông Duy Bội qua đời trên giường bệnh thì ông còn bận rộn toan tính những mưu kế sau này.

Phải, Đào Duy Lâm là một kẻ tội đồ đáng chết. Suy nghĩ tự sát loé lên trong đầu ông ta. Nhưng rồi câu nói của Đào Duy Lãm lại ngăn ông ta lại.

- Đừng cố tìm lấy cái chết. Anh phải sống, dày vò ân hận từng ngày với những việc mình gây ra. Anh có biết mong ước lớn nhất của bố là gì không? Là anh phải sống, sống để trả nợ bố, anh nợ bố một người con cả có trách nhiệm với gia đình. Anh phải hoàn thành tâm nguyện của bố là ba anh em đoàn tụ, rồi sau đó anh muốn làm gì thì chúng tôi cũng không cản.

- Cho tôi ngồi tù. Tôi cần thời gian. - Đào Duy Lâm thều thào.

- Tuỳ anh, đừng phát điên trong đó là được. Nhưng trước hết là cùng tôi ra mộ bố nhận lỗi đi. Bố mong chờ sự xuất hiện của anh suốt mười bảy năm rồi.

***

Đoàn Vĩnh Long trở về nhà. Đã lâu rồi anh không đến căn hộ gần trung tâm thành phố này. Bố anh đã ngồi trên ghế sofa từ bao giờ. Gương mặt ông bạc hẳn đi vì lo lắng.

Ông là người có tài, tài năng lớn trong lĩnh vực kinh doanh. Nhưng tiếc là ông lại mờ mắt vì lợi nhuận mà sẵn sàng gian lận, phạm pháp. Không sớm thì muộn, cuối cùng tập đoàn Golden Gate cũng bị sờ gáy vì nhiều tội danh, trong đó có trốn thuế. Lần này không thể thoát tội được, người đứng ra giải quyết vụ việc là trưởng phòng C46 trẻ tuổi nhưng lại chưa từng biết đến hai chữ hối lộ - Nguyễn Khắc Long.

- Bố thu tay lại đi, đừng lún sâu nữa. - Long lên tiếng. Anh đã từng nói về vấn đề này nhưng lại khiến mối bất hoà giữa bố con ngày càng lớn hơn.

- Anh nghĩ tôi dừng lại được à? Tôi làm thế cũng là để nuôi anh. Lần này không thể thoát được nữa rồi. - Đoàn Vĩnh Hoà lắc đầu chán nản.

- Bố bán tập đoàn Golden Gate đi, con sẽ giúp bố, chỉ một lần này thôi. - Long nhìn thẳng vào mắt bố anh, nói. - Thu tay lại, bố về Việt Nam an phận tuổi già đi, chuyện còn lại con sẽ giúp bố.

Đoàn Vĩnh Long không nói gì nữa. Không khí im lặng đặc quánh. Long ngầm hiểu đó là một lời chấp nhận.

- Bố cũng nên nói với Minh Hà đi. Con bé chịu nhiều thiệt thòi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.