Nắng tháng tư bắt đầu oi nóng. Những học sinh năm cuối cấp vẫn mải miết ôn
tập chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp và đại học sắp tới. Quân và Phương
cũng vậy. Thời gian của cả hai hầu như đều dành cho việc học ở trường.
Một ngày học từ sáng đến tối, giảm thiểu tối đa việc học các môn phụ,
tập trung vào các môn chính, ngày ngày ôn luyện làm đề thi. Một số học
sinh chăm chỉ hơn nữa thì còn hớt hải từ trường chạy về các lò luyện thi tiếp tục “hành hạ” bộ não, vậy là gần đêm mới được bước chân về nhà.
Quân không tán thành cách học nhồi nhét như thế, việc ôn luyện ở trường
cũng đủ khiến đứa con của gió thích bay nhảy như cậu phát điên rồi. Cánh tay và những vết thương trên người cậu đều đã lành hẳn, chỉ còn để lại
những vết sẹo mờ mờ, chính vì thế cậu càng ghét bị bó buộc mãi ở một chỗ như thế này. Chỉ duy có một điều khiến Quân hài lòng là được học cùng
Phương. Chuyện là Phương học ban D, nhưng con bé muốn thi cả khối A, các thầy cô quyết định “gộp” con bé vào lớp của Quân vì chỉ có duy nhất
Phương ở ban D có nguyện vọng như vậy, không thể tổ chức một lớp riêng
được. Vậy là một tuần ba buổi, ca từ năm giờ đến bảy giờ, Phương chuyển
sang lớp Quân ôn tập thi khối A. Quân cố sống cố chết đuổi thằng Quang
ngồi cạnh ra chỗ khác, lôi kéo Phương ngồi cạnh mình. Ngày đầu tiên
Phương đến học, hiển nhiên cả cái lớp 12A3 hú hét ầm ĩ, tranh thủ mười
phút giải lao mà làm đủ trò trêu chọc làm cho da mặt Phương đỏ lựng, đến nỗi Quân phải cuộn quyển vở vung ra không trung để giải vây.
Có một thực tế là khi Quân ngồi cạnh Phương, cậu... chăm chú học hơn. Lý do là vì Quân không muốn Phương gặp phiền phức nữa. Phương cũng đã
quyết tâm ôn luyện, hơn nữa nếu Phương bị thụt lùi về sau, chắc chắn cả
hai sẽ bị bàn tán là “mải yêu mà chểnh mảng”. Thêm một lí do nữa là
Phương... quản cậu chặt kinh khủng. Chỉ duy nhất bằng ánh mắt thôi. Lúc
Quân lơ là hay có ý định bắt chuyện với Phương lúc thầy cho làm bài tập, chỉ cần Phương liếc mắt lườm, Quân sẽ tự động ngồi ngay ngắn trở lại,
cầm bút lên và làm bài. Thỉnh thoảng cậu còn “giả đò” rướn người sát gần Phương hỏi bài, và khi Phương giảng giải tận tình cũng là lúc Quân cảm
thấy mãn nguyện nhất. “Giả đò” đôi khi không được áp dụng đúng phương
pháp lại “phản chủ”, điển hình là một lần Quân muốn nói chuyện với
Phương mà vơ bừa một tập giấy trên bàn học ngồi gần lại Phương giả vờ
hỏi han “Cái này nghĩa là gì”, ai ngờ Phương lại nhìn cậu một cách quái
dị, nhìn lâu đủ để mặt Quân cũng nghệt theo, Phương mới hỏi: “Đang học
Hóa cậu lôi Văn ra làm gì?”.
Cuối tuần là một ngày đẹp trời. Thời tiết khá mát mẻ, nắng dịu nhẹ. Cả
tuần học hành mệt mỏi khiến đầu Quân muốn nổ tung, năm bắt được thời cơ, Quân nhất quyết kéo Phương đi chơi để “làm sạch đầu óc” – lí lẽ của cậu khi thuyết phục nó. Quân muốn đưa Phương đến Đà Lạt. Phương nhún vai để tùy Quân quyết định. Con bé cũng nhớ mảnh đất với một chuỗi kỉ niệm khó quên ở đấy. Đã lâu Phương không được trở về Đà Lạt.
Ngủ li bì trên máy bay nên khi đặt chân lên Đà Lạt, tinh thần cả hai đều rất hăng hái. Trở về căn biệt thự cổ kính của ông nội để cất đồ, Phương và Quân quyết định sẽ đến thăm mộ của Minh Hà – cô gái đã từng có hôn
ước với Quân. Phương kéo Quân ra vườn hoa bát ngát xung quanh căn biệt
thự, tự tay chọn lấy những bông hoa tươi nhất, đẹp nhất rồi để Quân giữ, sau đó mới ra nghĩa trang. Nụ cười của cô gái nhỏ vẫn tươi tắn như thế, đôi mắt màu hổ phách sáng đến kì lạ, bức hình trên bia mộ như gắn với
linh hồn của Minh Hà. Phương và Quân đặt bó hoa bên cạnh mộ, thắp một
nén hương cắm vào chính giữa bát mộ, rồi sau đó vái ba vái kính cẩn.
Chính bản thân Phương thấy rất thương Minh Hà, cô ấy chết khi mới chỉ
mười hai tuổi. Ban đầu, cảnh sát đã nghi ngờ rằng cái chết của Minh Hà
là do Đào Duy Lâm gây ra bởi tai nạn diễn ra giống hệt như ngày Ngọc Anh chết. Đều là bị tại nạn oto, và chết bởi chấn thương sọ não. Nhưng rất
may đó chỉ là một sự trùng hợp. Mọi người đểu cảm thấy nhẹ nhõm phần nào vì điều đó, chí ít Đào Duy Lâm vẫn chưa mất trí đến mức đó.
Theo như di chúc của Chủ tịch Đào Duy Bội, tập đoàn Luxury được chuyển
nhượng cho người nắm giữ cổ phiếu cao nhất, là một người đáng tin cậy và cũng chiếm được lòng tin của mọi người trong tập đoàn. Công việc thuyết phục đa phần các cổ đông khác đồng ý cho người này lên nắm quyền điều
hành rất dễ dàng và nhanh chóng. Dòng họ Đào lui về làm một cổ đông, nắm giữ 5% cổ phiếu. Toàn bộ số tiền thu về đúng như di chúc, một nửa là
của Đào Duy Lâm. Thông tin tập đoàn Luxury - một trong số những doanh
nghiệp hiếm hoi trụ vững trong thời kì kinh tế suy thoái - chuyển nhượng khiến cho giới kinh doanh bị chấn động. Và chấn động hơn nữa khi đối
thủ không đội trời chung, tập đoàn Golden Gate cũng đồng thời chuyển
nhượng. Hai ông trùm trong giới kinh doanh trang sức cùng một lúc thu
tay khiến cho những chuyên gia kinh tế phải đau đầu trước một dấu hỏi
lớn: “Chuyện gì đã xảy ra với họ?”
Mọi thủ tục đã hoàn thành, chỉ cần Đào Duy Lâm ra tù, tất cả giấy tờ và
tài sản trong di chúc sẽ được chuyển đến tay ông. Trong thời gian Đào
Duy Lâm ngồi tù, mọi người đều thường xuyên đến thăm hỏi và động viên
ông. Đây có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất của Đào Duy Lâm bởi mỗi giờ ông đều phải quằn quại với sự trừng phạt của tòa án lương tâm.
Phương biết điều đó, con bé cũng theo gia đình Quân đến thăm Đào Duy Lâm nhưng lại không dám ngoài, chỉ núp từ xa nhìn gương mặt tiền tụy đầy
nếp nhăn và thân hình gầy gò của ông. Nó sợ gương mặt giống hệt người
con gái quá cố của ông sẽ khiến ông càng đau khổ hơn.
Tất cả mọi người đều chấp nhận tha thứ cho những sai lầm của Đào Duy
Lâm. Còn Đào Duy Lâm có lẽ vì tình cảm ruột thịt thân thương kia mà dần
có cam đảm, mỗi lần thăm nom, Phương đều có thể mơ hồ nhận ra sự nhẹ
nhõm phần nào trên gương mặt già nua kia. Lãng phí bao nhiêu năm như
vậy, Đào Duy Lâm mới hiểu ra, gia đình không bao giờ quay lưng với mình.
- Còn một chỗ nữa, đi bộ ra đấy nhé. – Quân đỡ Phương đứng dậy, cười nói.
- Ở đâu vậy? – Phương hỏi, nó đoán là ở gần đây.
- Đi theo tớ. – Quân nắm lấy tay nó kéo đi.
Nơi Quân dẫn nó đến là khu rừng già cằn cỗi cách nghĩa trang không xa.
Con đường dẫn vào trong rừng khá thoáng mát và sạch sẽ. Đây là lần đầu
tiên Phương đặt chân vào con đường này, còn một năm trước kia, con bé
phó mặt số phận nhắm mắt chạy bừa, con đường nó chọn lúc ấy mù mịt không rõ lối.
Phương làm sao quên được khu rừng này chứ, ngày Phương bị bắt cóc, con
bé đã chạy trốn ở đây. Kỉ niệm ùa về. Cảm giác vòng tay mạnh mẽ của Quân ôm chặt nó, bảo vệ nó khi cả hai cùng rơi xuống vực vẫn còn lưu lại.
Rồi cả khi Quân bị trúng đạn, trái tim nó như bị bóp nghẹt nữa. Và còn
rất nhiều nữa, đó là những kỉ niệm không thể quên được.
- Nhanh nhỉ. Mới đó mà đã một năm rồi. Mọi thứ khác quá. – Phương đi bên cạnh Quân, cái đầu ngoái đi ngoái lại nhìn xung quanh.
- Sau lần ấy, khu rừng này được quan tâm nhiều hơn. – Quân khẽ siết lấy tay nó.
Đúng là như thế. Con đường trải nhựa bằng phẳng, cây cối bớt khô cằn,
màu xanh gần như bao phủ khắp khu rừng, không như năm trước, cành khô và lá rụng khắp mọi nơi mặc dù khi ấy chưa vào thu. Tiếng chim hót thỉnh
thoảng vang lên, tiếng lá cây xào xạc bởi những ngọn gió, còn cả không
khí trong lành thoáng mát nữa, tất cả đều gợi lên cảm giác dễ chịu. Tuy
có sự tác động của con người nhưng khu rừng già vẫn giữ được sự đặc
trưng của tự nhiên, tách biệt hoàn toàn với cuộc sống hiện đại ngoài
kia.
Tiếng nước chảy róc rách ngày một rõ theo từng bước chân của Quân dẫn
đường. Tiếng động này làm lóe lên trong đầu Phương một cảnh vật quen
quen. Càng lúc càng đến gần, thậm chí còn có cả hương thơm thoang
thoảng. Dần dần, mở ra trước mắt con bé là một khoảng không gian riêng
chỉ trồng duy nhất một loại cây. Phương sững sờ khi nhìn thấy loại cây
này. Thật ra con bé không biết tên của loại hoa này, chỉ là trong một
lần lên mạng đọc truyện thấy có hình minh họa là bông hoa này, Phương
thấy đẹp liền đem khoe với Quân. Một cây hoa không quá cao, tán lá rộng, những bông hoa thon dài ẩn nấp sau những chiếc lá xanh. Màu hoa cũng
rất đẹp, là màu cam đỏ, đậm dần xuống cuối. Bông hoa rủ xuống, đung đưa
theo từng đợt gió, mỗi đầu cánh hoa lại cong lên đầy kiêu hãnh. Xung
quanh tràn ngập hình ảnh cây hoa này. Lần đầu tiên nhìn thấy loại hoa ở
ngoài đời, con bé mới phát hiện ra, hoa không chỉ đẹp mà còn có hương
thơm dễ chịu nữa.
- Đây là hoa chuông. Thường thì được trồng ngoài đảo, cậu không biết là
phải. – Quân cảm thấy rất mãn nguyện trước biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa
thích thú của Phương. Không uổng công cậu tự mình tìm kiếm loài hoa này.
- Tất cả chỗ này đều là do cậu làm phải không? - Giọng Phương hơi cao, rõ ràng con bé đang rất vui.
- Không hẳn lắm. – Quân nhún vai. - Vận chuyển cây giống phải nhờ xe, một mình tớ làm sao vác hết được từng này cây.
- Vậy có nghĩa là... – Phương trố mắt. - Một mình cậu trồng hết cả từng này cây?
- Ừ. Cái này thì đúng là tớ tự làm. – Quân gật đầu thật thà.
Bất ngờ, Phương ôm chầm lấy Quân. Con bé dụi dụi đầu trong lồng ngực
cậu, khóe mắt hơi ngấn nước. Trong lòng gợn lên thứ cảm giác cảm động và ngọt ngào khó diễn tả. Giống như đang ăn một thanh socola vậy, vị ngọt
ngào lan tỏa khắp tâm trí. Phương không ngờ Quân lại tinh tế đến vậy,
chỉ là một lần nó cao hứng khoe thôi mà Quân đã dày công chuẩn bị kĩ
lưỡng đến vậy.
- Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều. – Phương cười rất nhiều, con bé nói
liên tục, cảm động đến nỗi nói năng hơi lộn xộn, hai tay vẫn không ngừng ôm chặt Quân. - Tớ rất vui. Tất cả mọi thứ thật tuyệt.
Quân hơi ngẩn người trước hành động của nó, nhưng rồi rất nhanh, cậu
cũng toe toét cười theo. Ai lại ngờ những cây hoa này lại khiến Phương
vui đến mức sắp khóc thế này chứ.
- Còn nữa. – Quân đưa Phương tiến thêm vài bước, cậu gạt những tán lá to rộng, để lộ ra hàng rào cao nửa người bằng gỗ. - Cậu còn nhớ nơi này
không?
Phía sau hàng rào bảo vệ ấy là một vực thẳm, chính là nơi nơi suýt nữa
cướp lấy mạng sống của cả hai. Chỉ là bây giờ khu vực này không còn nguy hiểm nữa, cảnh vật hiền hòa, khác hẳn với đêm tối ấy. Còn cả tiếng nước róc rách chảy của con sông nhỏ dưới kia mà nãy giờ Phương đinh ninh
nữa.
- Nhớ chứ. Nơi mà cậu đã cứu sống tớ. – Phương mỉm cười, đôi mắt chăm chú nhìn khung cảnh hiền hòa trước mắt.
- Không, là chúng cùng cứu mạng nhau. – Quân cười cười, giúp nó sửa lại.
Con bé hạnh phúc lười biếng tựa đầu vào vai Quân. Không khí ở đây yên
bình quá. Tự nhiên con bé thấy mình “già” đi. Nó lại tưởng tượng đến một tương lai, của nó và Quân. Yêu nhau đã được hơn hai năm, trải qua những chuyện mà trước kia trong giấc mơ cũng chả dám xuất hiện. Bao thử thách ấy cũng đủ để chứng minh được tình yêu của cả hai dành cho nhau. Có
những sai lầm, có những giận dỗi, có những suy nghĩ ngốc nghếch, đã từng làm tổn thương nhau, nhưng rồi cuối cùng, không gì có thể chia cách
được nó và Quân. Sóng gió cũng đã lặng, nó chỉ mong cuộc sống thật hạnh
phúc như bây giờ. Cùng nhau đi học, cùng nhau thi cử, cùng nhau trưởng
thành,... tất cả đều ở bên nhau. Ước gì cả hai đều...
- Bên nhau mãi mãi. – Như tiếp nối suy nghĩ của Phương, Quân ôm lấy vai con bé, trầm ấm nói. - Hứa nhé.
Lần này Phương cười thật tươi, đôi môi nở rộ, đôi mắt cong lên, gần như
là híp chặt, chỉ thấy hình như có thứ gì đó long lanh gần hàng mi.
Phương gật đầu thật chắc chắn, và nó giơ ngón út lên:
- Tớ hứa. Và cậu cũng phải hứa.
Hai ngón tay móc vào nhau. Hai nụ cười như không thể tươi hơn được nữa.
Một lời hứa vĩnh cửu, một lời hứa hình thành sau bao sóng gió. Không bao giờ chia lìa nữa.
“Em đã từng nói, anh phải trả lại cho em đoạn tóc năm ấy anh đốt mất của em. Anh không biết phải trả lại cho em như thế nào. Hay là để anh trả
lại cho em... một gia đình hoàn hảo nhé!”
__END__