Xin Lỗi, Ngủ Sai Người

Chương 1: Chương 1






Vào giữa hè, lại đến một năm tốt nghiệp, thành phố núi như một cái lò lửa nóng đến mức khiến người như muốn hòa tan. Trong lúc thời tiết nóng như vậy, trên con đường nhỏ trải đầy đá xanh ở thành phố núi Nam Sơn chỉ đủ để hai người đi song song, một nhóm đội ngũ năm mươi, sáu mươi người đi ở giữa vừa nói vừa cười. Đây là sinh viên vừa mới tốt nghiệp của một trường đại học ở thành phố núi, mọi người thường thường học chung lớp, ước chừng năm, sáu mươi người đều mặc áo trắng ngắn tay có in phù hiệu cùng thời gian nhập học của trường, bọn họ tổ chức một ngày ăn mừng tốt nghiệp, lúc này đang đi đến địa điểm.

Một đám thanh niên nam nữ chừng hai mươi tuổi đều là bạn bè đã nhiều năm, vào lúc sắp biệt ly này, cho dù ngày thường quan hệ như thế nào thì lúc này trong lòng đều ngập tràn cảm giác thân thiết, một đường cười cười nói nói làm cho núi rừng nóng bức cũng tăng thêm bầu không khí tuổi trẻ nhẹ nhàng khoan khoái.

"A...Phương Duyệt Thanh...ngã xuống rồi." Một giọng nữ thét chói tai làm rối loạn một đám người. Con đường nhỏ hẹp chỉ hai người có thể đi song song, một bên là vách núi đầy dây leo, một bên là sườn dốc mọc đầy các loại thực vật, độ dốc rất lớn, ở một khúc ngoặt phía dưới sườn dốc, cách phiến đá khoảng chừng mười thước có một gốc cây to bằng miệng chén đang vắt vẻo một người, đúng là người nữ sinh kia nói – Phương Duyệt Thanh.

Phía dưới thực vật có cỏ dại, có bụi gai, có dây leo đều rất dày đặc, nhìn qua là một mảnh toàn một màu xanh đen, còn có một chút cây nhỏ. Ở xung quanh chỗ Phương Duyệt Thanh rơi xuống chỉ có một gốc cây cao nhỏ, hơn nữa độ dốc nơi đó góc độ càng lớn gần tới 90 độ. Phương Duyệt Thanh là bị trượt chân lăn xuống, trên người trên đầu đều dính cỏ dại, lộ ra cánh tay cũng có vài vệt máu, nếu không có gốc cây nhỏ đó chống đỡ, nói không chừng Phương Duyệt Thanh còn muốn lăn xuống tận phía dưới, từ góc độ ven đường nhìn xem, chiều sâu nhìn không thấy đáy kia thoạt nhìn thật sự khủng bố.

Thành phố núi có rất nhiều con đường như thế, bọn họ đi qua không biết bao nhiêu lần xưa nay chưa từng xảy ra chuyện thế này, chung quanh vài nữ sinh khẩn trương kêu, cô nữ sinh trước đó thét chói tai còn bắt đầu khóc lên.

"Từ Tiểu Nhu, cậu khóc cái gì! Phương Duyệt Thanh, cậu thế nào, có thể đi lên không, cậu sao lại có thể ngốc như vậy!" Ban một Tống Tuệ Dĩnh cũng có chút sốt sắng, đối với tiếng khóc của Từ Tiểu Nhu rất không vừa ý. Cô gọi Phương Duyệt Thanh vừa bị rơi xuống núi, ở chỗ Phương Duyệt Thanh ngã xuống đa phần đều là nữ sinh, xung quanh những nữ sinh khác cũng rất lo lắng cho Phương Duyệt Thanh, nhân duyên của cậu quả thật không tồi.

"Các bạn nữ đừng lo lắng quá, vài bạn nam lại đây. Phương Duyệt Thanh, cậu ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, cẩn thận một chút, nắm lấy cái cây kia, tôi lập tức xuống dưới." Trong đám người vang lên một âm thanh trong trẻo giống như Định Hải Thần Châm* làm một đám người đang xao động dần yên ổn lại.

(*Định Hải Thần Châm: không biết??? Xin mời xem Tây Du Ký!:))).)

"Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu nhanh lên một chút mau cứu Phương Duyệt Thanh." Một nữ sinh từ trong căng thẳng hoàn hồn lại hô lên một câu.

Mọi người nhường đường, vài nam sinh theo một nam sinh cao to đi tới, nam sinh có thân hình cao lớn với chiều cao ước chừng hơn 1m8, vóc người mạnh mẽ cân xứng, vai rộng eo thon chân dài lại còn sở hữu gương mặt đẹp trai làm cho các nữ sinh thét chói tai, ngũ quan lập thể thật chuẩn, đôi mắt màu đen thâm thúy, anh khí tuấn lãng trông như ánh mặt trời, người này đúng là lớp trưởng ban một, Cố Duy Sâm.

Thật ra Phương Duyệt Thanh là lớp trưởng ban hai tuy nhiên hai lớp lại cùng một vị giáo viên nên thường học chung như hình với bóng, ngay cả học phí đều tính giống nhau, Phương Duyệt Thanh tự động bị xem nhẹ, Cố Duy Sâm liền trở thành lớp trưởng cả hai ban.

"Phương Duyệt Thanh, cậu sao rồi? Có thể nói chuyện không? Được rồi, đừng khẩn trương, Phương Duyệt Thanh còn có thể động có thể nói." Cố Duy Sâm hướng phía dưới hô, nghe được âm thanh yếu ớt của Phương Duyệt Thanh liền biết cậu tạm thời không có việc gì nên nói thế với các nữ sinh. Sau đó lại nhìn tình huống dưới sườn dốc rồi nói với các nam sinh đi theo hắn: "Mọi người, cởi quần áo làm thành dây thừng đi."

Cố Duy Sâm vừa nói xong, vài người đi theo liền cởi quần áo. Mọi người đều ở trong đội bóng rổ, tuy rằng nhìn qua thì gầy nhưng một khi cởi quần áo thì một đám cơ bắp đều lộ ra, đặc biệt là Cố Duy Sâm, sáu khối cơ bụng và nhân ngư tuyến*, đường cong hoàn mỹ như là được tạc ra làm cho người kinh ngạc cảm thán, đẹp đến làm cho người ta nuốt nước miếng khiến cho đám nữ sinh vừa yên tĩnh lại hét ầm lên.

Ảnh: *Nhân ngư tuyến: là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V. Trong "Hội Họa Luận", Leonardo Da Vinci lần đầu đưa ra "nhân ngư tuyến" làm tiêu chuẩn cho nét đẹp và gợi cảm."



"Các cậu nắm dây kéo, tôi đi xuống đưa cậu ấy lên." Cố Duy Sâm cầm dây thừng được bện bằng quần áo nói. Vài nam sinh giúp hắn kéo lại "dây thừng", hắn liền nắm chặt dây thừng đi xuống dưới.

Ở phía dưới, Phương Duyệt Thanh cúi đầu bắt lấy cây nhỏ cảm giác cả người đau rát, mặt càng là nóng muốn nổ tung, không nhịn được ở trong lòng thầm mắng mình chính là heo, vậy mà lại có thể rơi xuống. Ngày hôm nay đã quyết định phải thổ lộ với Cố Duy Sâm nhưng cái đức hạnh ngu xuẩn đến nhường này như thế nào thổ lộ đây, không nên ngu ngốc như thế có được hay không!

Đúng vậy, Phương Duyệt Thanh thân là nam sinh nhưng lại yêu thích người cùng giới là Cố Duy Sâm, cực kỳ cực kỳ thích hắn, sở dĩ rơi xuống cũng bởi vì quyết định thổ lộ với Cố Duy Sâm nên có chút lo lắng hoảng hốt, nhìn thấy dáng người đẹp trai của Cố Duy Sâm ở phía trước liền biến thành hoa si, lúc quẹo khúc cua không biết thế nào lại rơi xuống luôn...

"Phương Duyệt Thanh, cậu không sao chứ, có thể bước đi không?" Đầu óc đang xoay chuyển 360 độ của Phương Duyệt Thanh bị đánh tan khi Cố Duy Sâm xuống tới phía dưới, bắt được cánh tay của cậu lên tiếng hỏi.

"Tôi, không sao cả..." Phương Duyệt Thanh ngẩng đầu nhìn người mình thích đang ở trần bên cạnh. Mỹ nhan như thế, cơ bắp hoàn mỹ, cậu nhất thời chân run, trong miệng lượng lớn nước bọt phân bố hận không thể nhào tới...

Nếu như cậu chuyển hóa thành cái emoticon khẳng định sẽ là hai mắt hình trái tim nước miếng giàn giụa.

Tuy rằng trong đầu cậu tất cả đều còn mù mờ, không biết làm sao bản thân thấy Cố Duy Sâm liền lúng túng, trong chốc lát cũng bị líu lưỡi luôn!

Tóc Phương Duyệt Thanh đặc biệt đen lại mượt mà, thêm vào sương mù nên tóc hơi ẩm, tóc dán vào da đầu có vẻ càng thêm đen bóng, trên trán vài sợi tóc rối làm cho lông mày thon dài của cậu như ẩn như hiện, đôi mắt đen nhánh như tinh tú đơn thuần giống như động vật nhỏ, làn da so với nam sinh bình thường còn tinh tế trắng nõn hơn, môi cậu bị cắn đỏ cả lên, cả người nhìn qua đặc biệt đáng yêu.

Trong nháy mắt, Cố Duy Sâm có cảm giác như mình đang gặp phải một tiểu yêu tinh trong núi, ở đây điềm điềm đạm đạm đáng yêu chờ hắn tới cứu viện.

"Chảy máu mà còn nói là không có gì, ở trước mặt tôi cậu đừng cậy mạnh, ôm chặt, chúng ta nhanh đi lên." Cố Duy Sâm nhìn thấy trên trán Phương Duyệt Thanh có vết máu cau mày nói, từ dưới nách Phương Duyệt Thanh xuyên qua ôm lấy cậu, một tay khác nắm chặt "dây thừng" được bện từ quần áo mang theo Phương Duyệt Thanh đi lên.

Tuy rằng dưới chân bụi gai mọc thành cụm, cẳng chân và chân đều bị đâm đến đau nhói nhưng được quang minh chính đại ôm Cố Duy Sâm, trong lòng Phương Duyệt Thanh yên lặng cầu nguyện làm cho thời khắc này, dừng lại một trăm năm!

"Phương Duyệt Thanh, chân của cậu bị sưng lên rồi kìa." Phương Duyệt Thanh đang chìm trong mộng đẹp thì bị một giọng nữ đánh thức, Từ Tiểu Nhu đứng ở một bên có vẻ như đặc biệt đau lòng Phương Duyệt Thanh, mang theo tiếng khóc nói.

"Phương Duyệt Thanh cậu cái đồ ngu ngốc này, sao lại có thể ngã xuống như thế, có thể có mắt nhìn một chút hay không hả, về sau mọi người không ở bên cạnh cậu, cậu phải làm thế nào đây." Tính khí Tống Tuệ Dĩnh tương đối nóng nảy nhìn Phương Duyệt Thanh trực tiếp nói thẳng.

"Phương Duyệt Thanh cậu thật ngốc a! Chuyện này có thể ghi vô sách sử luôn rồi nha." Nhìn thấy Phương Duyệt Thanh đi lên không chịu quá lớn thương tổn, một nam sinh liền trêu chọc, là ban hai Khương Tiểu Huy chung ký túc xá với Phương Duyệt Thanh.

"Giày của Phương Duyệt Thanh rơi mất rồi, để tôi đi xuống dưới xem một chút." Một nam sinh khác lên tiếng, là ban một đội bóng rổ Thường Lượng.

"Xin lỗi mọi người, làm cho mọi người lo lắng rồi, giày tôi không cần đâu, không mang giày cũng được, tôi không sao, thật không có việc gì, nhìn nè, chạy một ngàn mét cũng tuyệt đối không thành vấn đề nha, mọi người tiếp tục đi thôi." Phương Duyệt Thanh rất cảm động, cậu kéo khóe miệng nhịn đau đứng lên tươi cười nói. Làm sao có thể rớt xuống được, cậu cũng không muốn mà nên chỉ có thể tự trách bản thân quá mê trai rồi...

"Như vậy đi, tôi biết gần đây có một phòng khám tư, tôi dẫn cậu ấy đi qua đó. Mọi người tiếp tục đi đi, Lễ Tuyền sơn trang thì moi người đều biết đường rồi, bọn tôi sẽ mau chóng đuổi kịp." Cố Duy Sâm nhìn mắt cá chân của Phương Duyệt Thanh rõ ràng đã sưng lên luôn rồi nên cũng không thèm nghe cậu nói không sao mà trực tiếp sắp xếp như vậy, hắn là người địa phương nên đối phụ cận rất quen thuộc.

"Lớp trưởng, mọi người đi không có cậu thì có thể vào trong không?" Khương Tiểu Huy hỏi.

"Không sao, tôi đã báo trước rồi, hôm nay anh tôi có ở đó, cậu cũng đã gặp qua rồi, mọi người cứ báo tên của tôi là được, tôi cũng sẽ mau chóng chạy tới." Cố Duy Sâm nói.

Mọi người cũng không nói gì nữa, phân quần áo từng người mặc vào rồi chia ra hai hướng. Cố Duy Sâm ôm lấy lưng Phương Duyệt Thanh đi đến phòng khám tư, căn bản không để cho Phương Duyệt Thanh từ chối.

Phương Duyệt Thanh cảm giác muốn bay lên rồi, một chút tâm tình ảo não vừa rồi cũng trở thành vui vẻ mừng thầm, nước mắt vui mừng cũng muốn rớt xuống. Được người mình thích đỡ như vậy, thân mật như vậy quả thật không còn gì hạnh phúc hơn...

Phương Duyệt Thanh là cong, từ lúc vừa vào học ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cố Duy Sâm đã thích hắn, mơ ước được ngủ với hắn đã được bốn năm rồi. Chỉ là làm đồng tính nên cậu không dám thổ lộ, nhiều lần hạ quyết tâm cuối cùng lại túng quẫn. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của cậu, lễ tốt nghiệp qua đi thì mọi việc trong trường học đều xong rồi, ký túc xá chỉ còn có thể ở lại hai ngày, ngày mai rất nhiều người đều phải đi, Cố Duy Sâm muốn xuất ngoại du học, cậu cũng phải về nhà, qua một thời gian ngắn còn muốn đi công ty ký hợp đồng làm việc.

Cố Duy Sâm mang Phương Duyệt Thanh tới chỗ khám bệnh sau đó lại đi về Lễ Tuyền sơn trang, trước sau mất một giờ đồng hồ. Phương Duyệt Thanh vẫn nói không ra lời, Cố Duy Sâm là thẳng, thẳng tắp thẳng tăm tắp, cậu cảm nhận được điều đó nên không dám nói ra miệng, sợ hắn thấy cậu ghê tởm rồi về sau ngay cả bạn bè cũng không thể làm được...

Thẳng nam có khả năng yêu thích người đồng tính sao? Cho dù chỉ có 0 phẩy mấy phần trăm xác suất thôi, có sao? Bạn có dám thử hay không? Lỡ như chó ngáp phải ruồi thì sao, lỡ như thế thì sao?!!!

"Không thể vận động, đi ca hát, đánh bài, xem phim hay chơi game? Tôi dẫn cậu đi?" Âm thanh của Cố Duy Sâm đem Phương Duyệt Thanh đang xoắn xuýt lôi ra.

"Hôm nay thật cám ơn cậu, cậu đi chơi đi, không cần phải để ý đến tôi, tôi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ngày hôm qua ngủ không ngon giấc..." Phương Duyệt Thanh xua tay nói, Cố Duy Sâm cũng không cùng cậu nhiều lời nói một câu liền đi. Phương Duyệt Thanh chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần tiêu độc rồi dán mấy cái băng keo cá nhân, trên trán cũng dán, tóc mái che lại cũng không quá dễ thấy, bị thương nặng nhất là mắt cá chân, chân bị trẹo sưng lên đã được phun thuốc nhưng vẫn còn có chút đau, cậu cũng không thèm để ý.

Nhìn Cố Duy Sâm dần đi xa, Phương Duyệt Thanh có chút mất mát. Cậu thấy trên bàn để đồ uống đã ướp lạnh thậm chí còn có bia liền mở bia ra uống, vừa uống vừa nhìn Cố Duy Sâm đang cùng các bạn học ở phía xa chơi đùa vui vẻ, nụ cười rạng rỡ chói mắt, Phương Duyệt Thanh nhìn đến phát ngốc.

Cuối cùng cũng đến Lễ Tuyền sơn trang, trong phòng mở máy điều hòa, tùy tiện ngồi nơi nào cũng có thể nhìn thấy khe núi xanh thăm thẳm. Sơn trang nay được xem là một trong những điểm đặc sắc nhất của thành phố núi, dãy núi bên trong trùng trùng điệp điệp, dọc hai bên đường núi đều là dãy đá đen. Các hàng ăn đủ loại kiểu dáng hình thức nào cũng có mà còn theo kịp trào lưu đặt tên theo tên ngọn núi, giá cả cũng nhiều loại, có thể làm cho bọn họ còn là học sinh chưa kiếm được tiền mỗi người chỉ cần không đến một trăm đồng bạc là có thể ăn uống thỏa thuê. Trước đây hoat động lớp, bọn họ cũng thường xuyên đến sơn trang gần đó ăn cơm vui đùa như thế này.

Đây là lần cuối cùng, bọn họ có thể tới sơn trang này là do có mối quan hệ của Cố Duy Sâm, rõ ràng lần tới này cùng với dĩ vãng không giống nhau. Tuy rằng phòng ốc ở bên ngoài thoạt nhìn cổ kính nhưng bên trong khắp nơi lại tinh xảo tao nhã, hiển hiện một cỗ phong nhã cổ xưa. Các loại hoạt động giải trí cũng so với dĩ vãng nhiều hơn rất nhiều, có phòng riêng KTV hiện đại, bi-a, bể bơi, bowling, mạt chược, bàn cờ, còn có trò chơi phong cách cổ "Đầu Hồ"*, bắn tên, kích trống truyền hoa, bài Tam Cúc* các loại...

(Ảnh: *Trò chơi Đầu Hồ: Còn được gọi là "trò ném thẻ vào bình rượu". Đầu tiên, để chơi được "Đầu Hồ", cần chuẩn bị một bó 12 "que" - còn được gọi là thẻ, tượng trưng cho 12 tháng trong năm, được vót từ loại gỗ chắc nhưng dẻo, dài cỡ 0,68 m. Thứ hai, đó là một chiếc bình không đáy có dáng như nậm đựng rượu làm bằng đồng, sứ hay gỗ. Bình được đặt lên một đế nhỏ có trống nhỏ bên trong. Cuối cùng, ở giữa chiếc bình và vị trí đứng người ta đặt một miếng gỗ rộng 25 cm, dài 40 cm và cao khoảng 5 cm, gọi là con ngựa hay con cóc.)



(Ảnh: *Bài Tam Cúc: có vẻ giống bài Tứ Sắc của Việt Nam.)



Trong lúc Phương Duyệt Thanh uống bia cũng có vài người tìm cậu tới chơi nhưng cậu đều nói bản thân mệt mỏi mà từ chối, một mình cậu ngồi trong góc uống rượu giải sầu.

Lần nữa nhấp tiếp một hớp bia, gương mặt Phương Duyệt Thanh so với người bình thường trắng nõn giờ lại giống như lửa đốt, đỏ ửng từ mặt lan đến hai tai, môi dính vệt nước hồng nhuận bóng loáng, đôi mắt mang theo ánh nước như thủy tinh hiện ra vài phần mơ hồ.

"Phương Duyệt Thanh, mày là tên nhát gan, đời này mày có thể dũng cảm một lần được không? Chỉ một lần thôi!" Sau khi uống thêm mấy hớp bia, Phương Duyệt Thanh xoa xoa mặt của mình, tự mắng mình đồng thời cũng tự cổ vũ bản thân.

Có lẽ do có men bia, cái gọi là "rượu tráng kinh sợ người gan"*, đầu óc của cậu có chút mơ mơ hồ hồ nhưng thân thể rốt cuộc phá tan các loại lo lắng sợ hãi. Lúc nhìn thấy Cố Duy Sâm đi ra đại sảnh, Phương Duyệt Thanh tốn rất nhiều sức lực rốt cuộc đứng lên khập khiễng đi theo.

(*"Rượu tráng kinh sợ người gan": có rượu vô rồi thì lá gan lớn chuyện gì cũng dám làm.)

"Phương Duyệt Thanh, cậu muốn đi đâu, tôi dìu cậu đi." Phương Duyệt Thanh còn chưa đi tới cửa, Từ Tiểu Nhu đã đi lại đây sợ hãi nói.

"Không cần, tôi đi nhà vệ sinh." Phương Duyệt Thanh nhìn thấy Từ Tiểu Nhu muốn tới dìu mình liền nói. Trong lòng còn thầm may mắn thật tốt không phải Tống Tuệ Dĩnh, bằng không cho dù là WC nam, cô nương đó mắt cũng sẽ không chớp một cái.

"Bên kia có cái nhà vệ sinh gần nhất, cậu đi đi." Từ Tiểu Nhu đỏ mặt lui một bước nói.

Phương Duyệt Thanh bước nhanh vài bước chạy ra ngoài, bị Từ Tiểu Nhu quấy nhiễu nên cậu không nhìn thấy Cố Duy Sâm đi nơi nào, Từ Tiểu Nhu còn đứng ở bên kia nên cậu chỉ có thể trước tiên đi về phía vừa rồi Từ Tiểu Nhu nói.

Khi bọn họ tới nơi cũng đã xế chiều, Phương Duyệt Thanh tới đó thì trời cũng đã sắp tối rồi sau lại xoắn xuýt một chút nên lúc này bên ngoài trời đã triệt để tối đen sương mù mông lung. Tại sân thượng ở khe núi có một cái hành lang, trên lan can bằng pha lê có một người đang đứng, trên người mặc y phục Nam Kinh* màu đen, vai rộng eo thon chân dài, kiên cường cao lớn, nhìn bóng dáng rất giống Cố Duy Sâm nên Phương Duyệt Thanh liền đi tới, có lẽ là nghe được âm thanh bước chân của Phương Duyệt Thanh, người đứng ở bên lan can xoay người lại.

(Ảnh: *Y phục Nam Kinh.)



Phương Duyệt Thanh nhìn người trước mặt xoay người lại, thật nhanh nhìn lên. Ánh đèn không chiếu tới bên ngoài rìa sân thượng nên Phương Duyệt Thanh nhìn có chút mơ hồ, đại khái nhìn dáng vẻ vẫn quen thuộc, bởi vì điều muốn nói khó có thể mở miệng nên tim cậu bắt đầu đập nhanh, đôi mắt cũng rũ xuống, mặt còn so với vừa rồi đỏ hơn mấy phần, môi cũng run lên.

"Có việc?" Thanh âm trầm thấp gợi cảm phát ra mang theo nghi vấn.

"Cố Duy Thâm, Thâm, Thâm..." Phương Duyệt Thanh nghe được thanh âm này càng thêm mê muội, không nhận ra giọng nói này có gì không giống, đầu lưỡi có chút thắt lại nói, đem từ Sâm nói thành Thâm, nói lắp liên tục mấy lần rốt cuộc nhắm mắt lại liều mạng nói: "Tôi thích cậu, tôi rất thích cậu."*

Phương Duyệt Thanh nói xong như đã dùng hết sức lực toàn thân cả người run lên lung lay sắp đổ, một bước bước tới người trước mặt, giống như đụng phải cọng cỏ cứu mạng nắm thật chặt quần áo của người kia, muốn vùi đầu xuống lại bị người nọ nắm lấy cằm ép ngẩng đầu lên.

Hoàn chương 1.

Editor: Má ơi, trên 3700 từ, vừa dài vừa chua...:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.