Xin Lỗi, Ngủ Sai Người

Chương 4: Chương 4






Đường núi cũng không dài, Phương Duyệt Thanh không màng chân đang bị thương đi nửa giờ ra đường lớn để có thể nhờ dân địa phương gọi xe taxi đi về trường học. Nhưng sau đó nghĩ lại trong trường học sách, chăn và hành lý đều đã gửi về nhà chỉ còn lại một cái chiếu cùng hai bộ quần áo để tắm rửa và đồ dùng rửa mặt vệ sinh, có cũng như không. Quan trọng là chứng minh thư và tiền bạc đều ở trong bóp tiền mang theo bên người rồi nên cũng không nhất thiết phải về trường học làm gì nữa. Mắt cá chân của cậu còn đau đi không nhanh được, nếu như bị Cố Duy Sâm nhìn thấy bắt được rồi chất vấn gì đó, quả thật không muốn nghĩ nữa! Hiện tại cậu chỉ muốn một mình một người bình tĩnh khóc trong chốc lát mà thôi...

Phương Duyệt Thanh ngồi trong xe taxi tự hỏi, nhớ tới mình đột nhiên rời đi như vậy thật sự không có trách nhiệm, Tống Tuệ Dĩnh các cô ấy sẽ lo lắng nên muốn gọi điện thoại cho các cô. Lấy điện thoại ra nhìn một chút, di động không biết khi nào đã hết pin tắt máy mất rồi, cáp sạc còn để ở ký túc xá, Phương Duyệt Thanh cũng không nhớ rõ số điện thoại của các bạn học, cậu nhíu mày đơn giản trực tiếp đến nhà ga trước rồi tính sau.

Ở nhà ga tìm được chỗ sạc điện có thu phí, Phương Duyệt Thanh mở máy. Trên màn hình lập tức xuất hiện liên tiếp cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đa số đều là dãy số quen thuộc chỉ có một dãy số lạ hầu như vẫn luôn gọi, cứ cách mấy chục giây lại gọi một cuộc. Bên này Phương Duyệt Thanh vừa muốn tìm số điện thoại của Tống Tuệ Dĩnh thì số điện thoại lạ đó lại gọi tới, Phương Duyệt Thanh trực tiếp ấn nghe máy.

"Anh là Cố Duy..." Bên kia Cố Duy Thâm mới vừa nói, Phương Duyệt Thanh vội vội vàng vàng đem điện thoại ấn nút kết thúc cuộc gọi.

Số điện thoại kia lại gọi tới nữa, Phương Duyệt Thanh hít sâu một hơi, dù sao cũng phải đối mặt nên cậu quyết định giải thích một chút. Sau đó cậu ấn tiếp điện thoại nhưng không để bên kia nói gì mà thật nhanh nói một hơi: "Thật xin lỗi, đêm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi uống nhiều quá nên cái gì cũng không nhớ rõ, chúng ta cứ coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra đi, tạm biệt."

Nói xong Phương Duyệt Thanh nhanh chóng treo máy, nhìn số điện thoại đó lại gọi tới lần nữa liền không để ý nữa mà ấn tắt ngay, sau đó mở mục tin nhắn gửi tin nhắn cho Tống Tuệ Dĩnh: "Tôi rất tốt, nhất thời có chút việc đột xuất, về sau chúng ta lại tụ tập nha, gửi lời xin lỗi của tôi đến mọi người, liên hệ qua Wechat nhé."

Sau khi gửi tin nhắn cho Tống Tuệ Dĩnh, Phương Duyệt Thanh đem thẻ điện thoại của cậu ở thành phố núi này cất đi rồi dùng thẻ điện thoại nhà gọi điện thoại cho ba cậu. Dù đã sớm mua vé xe chiều mai về nhà nhưng lúc này cậu lại không muốn về nên nói với ba cậu là cậu muốn tới nhà bạn học chơi vài ngày rồi mới về...

Sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi, Phương Duyệt Thanh mới phát hiện bụng cậu đã đói tới mức kinh thiên động địa, nhìn di động chỉ vừa mới sạc được 20% nên lại đợi thêm một lát nữa rồi mới cầm di động đi tìm thức ăn.

"Súp thịt gà nấm hương, cơm thịt xào cải chua, mỗi thứ hai phần thêm hai chén cháo, một phần chả giò, một ly nước chanh, cám ơn." Phương Duyệt Thanh tìm một cửa hàng thức ăn nhanh gọi thức ăn, gọi xong sau đó ôm bụng ngồi ở một bên vừa chờ cơm vừa nhìn các bức hình thức ăn được treo trên tường mà chảy nước miếng, điển hình là dáng vẻ của quỷ chết đói...

*Súp thịt gà nấm hương



*Cơm thịt xào cải chua:



*Chả giò:

Ở cửa hàng vừa đói vừa đợi ăn làm lực chú ý của cậu cũng bị phân tán đi một chút, rốt cuộc tâm tình cũng tốt lên.

Tuy rằng cửa hàng thức ăn này khẩu phần mỗi món ăn không nhiều, bất quá lấy Phương Duyệt Thanh đem ra so vẫn hơn tiêu chuẩn của một người bình thường. Giống như bữa sáng nữ sinh chỉ ăn một chén cháo, cậu chẳng những ăn hai chén mà còn gọi rất nhiều món khác, sau khi dọn hết lên thì chiếm đầy cả một bàn nhỏ. Phương Duyệt Thanh bị đói tới mức thấy mình có thể ăn hết cả một con trâu sau lại hoá bi phẫn thành sức ăn, cúi đầu bắt đầu chiến đấu.

Ở cách chỗ Phương Duyệt Thanh ngồi không xa có một người mang theo hành lý, làn da màu đồng cổ, là một cậu trai trẻ tuổi đeo ba lô cao to đẹp trai đang nhìn về phía Phương Duyệt Thanh. Từ lúc Phương Duyệt Thanh vừa mới ôm bụng đi vào bộ dáng như dân chạy nạn hắn đã chú ý tới cậu, lúc đầu còn tưởng rằng cậu bị bệnh hay gì đó nhưng đến lúc nhìn thấy cậu mồm to ăn uống, dáng vẻ thoả mãn thì hắn mới hiểu được, không khỏi nở nụ cười.

Phương Duyệt Thanh càn quét thức ăn trên bàn đến không còn một mẫu sau đó xoa xoa miệng thở phào một hơi. Cậu quyết định tới điểm du lịch đăng ký đi lữ hành, đi khắp nơi du ngoạn rồi lại ăn, đây mới đúng là cuộc sống đó có hiểu hay không? Mặc kệ nói gì thì nam thần cũng đã ngủ qua, nhân sinh không có gì tiếc nuối, quản Cố Duy Sâm cậu ta có nhớ rõ hay không, dù sao chính bản thân cậu biết là được, ngủ rồi thì coi như mây khói thoảng qua đi, còn có vô số nam thần chờ cậu ngủ đó!!!

Nhưng cho dù vậy thì cũng đã thích hết bốn năm trời, lặng lặng lẽ lẽ thích như vậy, cậu ta chính là người đàn ông mà cậu muốn ngủ nhất thích nhất rồi lại cứ thế mà thành hồi ức! Phương Duyệt Thanh càng nghĩ càng thương tâm, càng nhớ lại càng muốn khóc, cậu đột nhiên xoa mặt rồi uống một mạch cả ly nước chanh, vẻ mặt đầy căm phẫn.

Cố Duy Sâm là một tên tra nam, không nghĩ tới cậu ta lại là loại người trong ngoài bất nhất như thế này, lại còn dám nói không nhớ rõ, tên khốn kiếp, chẳng qua là lấy cớ chứ gì, quần áo cởi đến sạch sạch sẽ sẽ, rõ ràng cũng rất thích chưa kể còn "làm" cậu rất nhiều lần. Lúc tắm "làm", tắm xong "làm" rồi lại tắm rửa "làm", "làm" tới cả người ông đây vô lực, hiện tại toàn thân còn không có dễ chịu đâu, cmn, vậy mà dám nói không nhớ rõ, như thế nào không chết đi, đường đường chính chính là một tên tra nam!!!

Sắc mặt Phương Duyệt Thanh biến hoá liên tục, khinh bỉ ảo não bi thương qua đi sau cùng bình tĩnh lại, dùng câu danh ngôn "thiên nhai hà xứ vô phương thảo*" để an ủi bản thân, biển tình bao la mà. Cuối cùng cậu quyết định ôm theo mộng tưởng to lớn muốn đi chinh phục tất cả nam thần, ưỡn ngực ngẩng đầu đứng lên đi ra khỏi cửa hàng.

(*"Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, hà tất đơn luyến nhất chi hoa": Thế gian có thiếu gì người tốt đẹp, cần chi cứ nhất định phải yêu một người.)

Phương Duyệt Thanh trong tình trạng thuần khiết yêu thầm bị đả kích kịch liệt, suy nghĩ đã phát triển theo một phương hướng kỳ lạ không hẹn ngày về...

"Ha ha ha ha" Cậu trai trẻ tuổi vác ba lô vẫn luôn có chút kinh ngạc nhìn Phương Duyệt Thanh gầy như vậy lại ăn nhiều như thể bụng không đáy rồi lại nhìn thấy Phương Duyệt Thanh cơm nước xong lộ ra bụng nhỏ vẻ mặt ngạo kiều đi ra ngoài, so với bộ dáng ôm bụng đi vào trước đó cách một trời một vực không khỏi cười ha hả, lộ ra hàm răng trắng muốt cùng màu da đối lập rõ ràng dẫn tới người xung quanh ghé mắt nhìn hắn nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Người này cũng thật thú vị, cậu trai cười cười, xách ba lô lớn bên cạnh lên rồi cũng ra khỏi cửa hàng.

Phương Duyệt Thanh còn không ý thức được nhanh như vậy mà đã có người chú ý tới cậu, cậu đem vé xe của mình bỏ đi muốn tùy tiện mua vé đi nơi khác một lần nữa, nhìn xung quanh thấy có người mở tour đi du lịch đoàn liền đi tới nhìn thử.

"Hơn năm trăm đồng du lịch hai ngày một đêm, cách chỗ này không xa, thám hiểm hang động đá núi lửa, bao ăn bao uống, cũng không tệ lắm." Phương Duyệt Thanh nghe xong vài người giới thiệu liền chọn một tour cảm thấy không tồi.

Có thể ở bên này mở bàn bán tour và có thẻ bài công ty du lịch thì đều tương đối chính quy. Lúc trước Phương Duyệt Thanh có làm cu li cho bọn Tống Tuệ Dĩnh một lần cho nên sau khi nhìn bảng báo giá và phí bảo hiểm cậu liền quyết định chọn một cái. Cậu chỉ ở trong phương diện tình cảm khá nhát gan, đặc biệt là đối với người mình thích luôn lo được lo mất nhưng ở những mặt khác đều cùng đại đa số nam sinh giống nhau.

"Hôm nay có thể đi sao? Có thể thêm một người hay không?" Sau khi quyết định, Phương Duyệt Thanh hỏi nhân viên tiếp tân.

"Cái này...Chuyến đi hôm nay tuy còn chưa xuất phát nhưng mọi thứ đã sắp xếp tốt rồi và đã phát áo phông của công ty, mọi người cũng đã vào nhà ga. Vé của cậu còn chưa có mua đúng không? Chuyến đi ngày hôm nay sắp xuất phát rồi, ngày mai công ty vẫn có chuyến đi này cậu có muốn đăng ký không?" Tiếp tân nói.

"Lên xe mua vé bổ sung được không? Ngày hôm nay tôi còn có tâm tình để đi, hôm khác thì không muốn đi đâu." Phương Duyệt Thanh nói.

"Vậy được rồi, để tôi gọi điện hỏi một chút, tìm người đến dẫn cậu đi." Nhân viên tiếp tân nghe Phương Duyệt Thanh nói như vậy liền nói.

"Thêm một người không nhiều lắm vậy thêm tôi một người nữa đi." Bên này nhân viên tiếp tân đang muốn gọi điện thoại thì một người đi tới nói, chính là cậu trai ba lô lúc nãy.

"Xin chào, Khâu Thụy Trạch." Người nọ cùng tiếp tân báo danh xong sau đó khoé miệng lộ ra hàm răng trắng tươi cười vươn tay với Phương Duyệt Thanh.

"Phương Duyệt Thanh." Phương Duyệt Thanh nhìn khuôn mặt tươi cười chào hỏi của Khâu Thụy Trạch, tuy rằng không quen biết nhưng nếu người ta đã đưa tay ra chào hỏi thì cậu cũng bắt tay lại.

"Tay của cậu thật trắng, rất đẹp." Lúc Khâu Thụy Trạch bắt tay Phương Duyệt Thanh thì chú ý tới tay Phương Duyệt Thanh đặc biệt đẹp, so với bàn tay có xương khớp to và thô ráp đen sì của hắn hình thành đối lập rõ ràng. Cánh tay Phương Duyệt Thanh thon dài trắng nuột, xương khớp nhỏ đường gân rất nhạt, bàn tay nhỏ bé mượt mà, mỗi một động tác đều làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Đây là lần đầu tiên Khâu Thụy Trạch nhìn tay của một người con trai mà cảm thấy đẹp như vậy, trong lòng cảm thấy nếu là đôi tay này thì cho dù nhìn hoài cũng sẽ không thấy chán...

Phương Duyệt Thanh bị người ta bắt lấy tay không chịu buông ra lại còn có vẻ mặt chuyên chú thưởng thức nên có chút dị ứng vội rút tay ra.

"Thật xấu hổ, đừng hiểu lầm, lần đầu tiên nhìn thấy bàn tay đẹp như thế nên có chút ngạc nhiên, cậu đàn dương cầm phải không?" Thấy Phương Duyệt Thanh rút tay về rồi dùng ánh mắt như thấy tên biến thái mà nhìn hắn, Khâu Thụy Trạch cũng tự thấy thất thố mà cười nói.

"Không phải." Phương Duyệt Thanh nhìn vào mắt Khâu Thụy Trạch rồi lãnh đạm nói, thuận tiện đánh giá hắn. Lớn lên nhìn rất được nhưng thoạt nhìn có chút đáng khinh, khoé miệng nhếch lên đậm mùi công tử đa tình, hơn nữa da lại quá đen, quá thô ráp...

"Vậy cậu làm gì?" Khâu Thụy Trạch không để bụng mặt dày hỏi.

"Tôi đã liên hệ rồi, có thể thêm người, còn hai mươi phút nữa là xuất phát, mọi người trong đoàn đã lên xe. Đây là số liên hệ của bên hướng dẫn du lịch, các cậu đi theo hắn trước đi." Phương Duyệt Thanh không để ý tới Khâu Thụy Trạch còn muốn nói cái gì, bên kia tiếp tân đã dàn xếp xong, dù còn hơn hai mươi phút nhưng vẫn tương đối gấp, tuy không phải thời gian cao điểm nhưng bọn họ cũng gấp gáp đi theo.

"Cậu thế nào rồi, tôi đỡ cậu đi." Khâu Thụy Trạch bước nhanh tới khi thấy Phương Duyệt Thanh tuột lại phía sau, thấy cậu đi đường khập khiễng liền hỏi.

Bên này Phương Duyệt Thanh đang muốn tiếp tục lạnh nhạt tránh xa người ngàn dặm, chỉ là lời còn chưa nói ra liền thấy được một bóng dáng quen thuộc, đó không phải là Cố Duy Sâm sao? Đã nói rõ ràng đến thế mà sao còn như âm hồn bất tán vậy, thế nào cũng phải làm cho cậu thương tích đầy mình mới được à?!

"Cám ơn, chúng ta đi nhanh lên đi." Phương Duyệt Thanh bắt lấy cánh tay Khâu Thụy Trạch nói.

"Được." Khâu Thụy Trạch tươi cười đem cánh tay Phương Duyệt Thanh quàng ở trên vai hắn, bàn tay vòng qua sau lưng Phương Duyệt Thanh, đem người đỡ lấy bước nhanh về phía trước.

Phía khác ở đại sảnh nhà ga có một đoàn người là Cố Duy Sâm và Cố Duy Thâm. Cố Duy Thâm đi đến trường học không tìm được Phương Duyệt Thanh nên có chút sốt ruột cho tới khi rốt cuộc gọi được cho Phương Duyệt Thanh thì lời còn chưa nói xong đã bị treo điện thoại. Lần nữa gọi lại lại nghe được cậu nói như vậy thì lập tức bị tức tới cười. Anh thật đúng là không hiểu nổi những người trẻ tuổi bây giờ tâm tư tình cảm là cái dạng gì, nghe được âm thanh bên kia thì anh đoán cậu đi đến nhà ga. Sau đó bạn học của cậu nói cậu mua vé chiều về nhà liền đến ga xe lửa tìm cậu, Cố Duy Sâm không biết anh trai vì cái gì để bụng đến Phương Duyệt Thanh như vậy, tuy rằng đã nghe Tống Tuệ Dĩnh nói là có việc đi trước phải về nhà nhưng anh trai muốn tìm cậu ấy nên liền đi theo.

Cố Duy Thâm nhìn khắp nơi tìm trong đám người, chuẩn bị muốn lên phát thanh đem vật nhỏ không thể hiểu được kia dọa đi ra thì thấy thang cuốn bên kia có một hình dáng quen thuộc đang được một đứa con trai cao lớn đeo ba lô dìu đi, nhìn qua rất thân mật.

Cố Duy Thâm nhíu mày bước nhanh đuổi theo, Cố Duy Sâm ở phía sau tự nhiên cũng theo sát.

"Phương Duyệt Thanh, cậu chậm đã." Cố Duy Sâm nhìn thấy Phương Duyệt Thanh liền gọi to cậu một tiếng.

"Có người kêu cậu kìa." Khâu Thụy Trạch nghe được nói.

"Không có ai đâu, chúng ta nhanh lên đi, không còn kịp rồi." Phương Duyệt Thanh đen mặt nói.

"Được, cậu chuẩn bị tốt a." Khâu Thụy Trạch nhẹ cười nói, nói xong đem Phương Duyệt Thanh bế lên trên không đi nhanh tới bên kia sân ga.

Cố Duy Thâm nhìn thấy được thì trong mắt muốn bốc hoả liền chạy vọt tới, bất quá nhiều người quá nên tốc độ không có cách nào nhanh được, mắt thấy Phương Duyệt Thanh bị người ta mang đi sau đó chìm nghỉm trong đám người.

Phương Duyệt Thanh không nghĩ tới sức lực Khâu Thụy Trạch lớn tới như vậy. Trên người vác ba lô nặng như thế mà còn có thể bế cậu bước đi, mặc dù còn chưa có thích ứng nhưng nếu có thể không bị Cố Duy Sâm đuổi kịp nên cậu nhịn!

Khi hai người đến nơi thì xe lửa chỉ còn vài phút nữa là xuất phát, soát vé đã dừng, Khâu Thụy Trạch cũng không nhiều lời trực tiếp đi vào.

Cố Duy Thâm không biết Phương Duyệt Thanh đi sân ga nào nên chỉ căn cứ theo vị trí nhà của Phương Duyệt Thanh mà tìm một cái tương ứng. Khi đi vào còn bị nhân viên sân ga cản trở, chờ anh xuống lầu tới phía sân ga thì Phương Duyệt Thanh đã ở trên xe, xe lửa cũng đã chuyển bánh.

Phương Duyệt Thanh bị Khâu Thụy Trạch đưa tới xe lửa còn chưa tới chỗ ngồi thì xe lửa đã chạy. Lúc xe lửa chuyển bánh, Phương Duyệt Thanh có loại cảm giác thắng lợi, khoé miệng lộ ra tươi cười, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe thì thấy đối diện sân ga có vài người, trong đó một người đúng là Cố Duy Sâm.

"Dừng một chút." Lúc tới cửa xe Phương Duyệt Thanh vỗ tay Khâu Thụy Trạch nói.

Khâu Thụy Trạch không buông Phương Duyệt Thanh ra, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhìn Phương Duyệt Thanh. Phương Duyệt Thanh không chú ý Khâu Thụy Trạch thế nào mà chỉ nhìn bên ngoài cửa thuỷ tinh, cảm giác bên kia cũng thấy được cậu thì cậu liền lộ ra nụ cười cao ngạo, rũ cánh tay xuống ôm lấy Khâu Thụy Trạch, đầu cũng hơi chút cúi thấp xuống, nhìn có vẻ rất thân mật với Khâu Thụy Trạch, tay hướng về phía bên kia sân ga giơ ngón giữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.