Xin Lỗi, Nhận Nhầm Người

Chương 1: Chương 1




Công là trùm giả nữ, dùng một cái váy làm thù lao trả thù tên cặn bã giùm bạn. Kế hoạch là trước giả nữ để rù quến, sau khi tên khốn kia cắn câu thì lật váy lên dọa tên kia ‘héo’ luôn.

Lúc lên kế hoạch, mọi thứ đều được tính toán chu toàn, chỉ có điều… Công nào có biết tên bạn trai kia tròn méo thế nào đâu.

Tới lúc lên hẹn, Công theo kế hoạch giả gái, đi với bạn tới quán bar, trước khi đẩy cửa phòng ra bạn thân lại có việc gấp phải đi, Công đành phải một mình vào trước.

Thân là trùm giả gái mang trái tim thiếu nữ, bị đầu độc nặng nề bởi những bộ phim thần tượng thanh xuân, đối với loại kịch bản đơn giản như ăn bánh này, cậu tự tin mở cửa đi vào.

Bởi vì đèn trong phòng quá mờ, người bên trong không rõ mặt cậu, chỉ thấy một cô gái tóc dài mặc váy cực ngắn đi vào, ai cũng không quen, còn tưởng là cô đi nhầm, có lẽ nhìn rõ rồi sẽ ra ngay.

Ai ngờ Công đi vào, xác định mục tiêu, lập tức tiến tới vị trí ở giữa sô pha, ba bước thành hai, vòng qua bàn trà, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, ‘bịch’ ngồi xuống đùi của người kia.

Toàn bộ quá trình đều như mây trôi nước chảy, liền mạch lưu loát, chờ những người ở đây kịp phản ứng thì cậu đã ôm chặt cổ người kia, tay đặt lên ngực, thốt: “Sợ ghê!”

“…”

Bởi một pha tình huống cồng kềnh vừa phát sinh, mọi người ở đây đều nhảy số không kịp, không ai ra ngán chân màn diễn này, thế là vở kịch hay bắt đầu tiến vào phần cốt truyện luôn.

Chân dài duỗi ra, cánh tay hé mở, hai người phụ nữ ăn mặc hở hang bên cạnh mặt đơ ra, vóc dáng cao một mét tám mà bây giờ lại diễn cảnh ‘chim nhỏ nép ngực’, cố muốn tiến vào lòng người kia, tay nắm thành nắm đấm, nhẹ đập vào ngực người kia, thiệt tình làm cho tất cả mọi người ở đây muốn ói mửa hết, dường như từng tế bào đều kêu gào ‘Gớm’.

Nhưng điều kì lạ là, khi cậu muốn dùng hết ba mươi sáu chiêu Hàn Long Thập Bát Chưởng của mình, mấy người xung quanh đều đang chực chờ xông vào bóp cổ con chim trĩ chả biết từ đây bay tới này, thì tên khốn kia vẫn không ngồi im không động, nhìn có vẻ rất bình thường.

Này không hợp lý!

Ngồi im không nói tới, ghê tởm cũng không luôn, thế mà giải thích với bạn bè tên này cũng không nốt.

Vì thế Công khẽ cắn môi, phải sử dụng tuyệt chiêu.

Cậu xoay người, khóa trên đùi tên khốn kiếp, không quên kế hoạch của mình, dùng một giọng the thé, nước mắt nước mũi tèm lem, cất tiếng.

“Tên bạc tình này!!!”

“Bà đây đẹp hơn mấy con nhỏ kia nhiều như vậy! Anh con mẹ nó sống trong sướng mà không biết hưởng. Đáng đời anh không ngóc lên nổi!”

Mấy câu chửi rủa không ngừng phát ra từ miệng cậu, giả bộ tới ánh mắt mơ hồ, người trước mặt có bộ dạng như nào cậu cũng không biết, nhạc trong phòng bị tắt đi hồi nào không hay, cả phòng im lặng như tờ chỉ còn lại tiếng khóc lóc om sòm của cậu.

Cửa bật mở, cậu đang chửi hăng, cũng không thèm để ý, chợt nghe tiếng bạn thân đằng sau rống thất thanh: “Con mẹ nó sao mày ở đây?!!”

Công bị rống tỉnh, quay cái đầu đầy chấm hỏi sang.

Bạn thân gấp muốn chết, ném tờ giấy qua: “Tao nói mày đi phòng 307, mày dô 315 làm cái gì hả???”

“? 307? Hả?

“Ừ????????????”

Công nhanh chóng xoa mắt, kịch liệt quay đầu lại, gương mặt đối diện vẫn không chút biểu cảm.

Tờ giấy trong tay, não cậu tắt nguồn, mấy cô gái bên cạnh không thèm nể mặt cười khúc khích.

Mới vừa rồi còn khóc lóc như con mụ điên, bây giờ y như búp bê chập mạch, hành động cầm tờ giấy trong tay bị đứng lại, ngay cả biểu tình trên mặt cũng bị ấn dừng.

Tên khốn kiếp bị chửi nửa ngày cuối cùng cũng lên tiếng, một bên lấy khăn tay giúp cậu lau khóe mắt bị nhòe, rồi hỏi:

“Còn gì nữa không?”

“…”

“Vậy cậu đứng lên được chưa? Chân tôi hơi tê.”

Người đàn ông kia rất lễ phép hỏi.

Công lúc này mới online: “Xin lỗi, tôi nhầm người!!!”

Cậu vừa giải thích vừa đứng lên, một giây bất cẩn, chân không vững, lại té xuống sô pha, tay chân luống cuống định đứng lên, cảm thấy nhục tới mức không dám ngẩng đầu lên, cuối cùng bạn thân tới giải thích xong tha cậu ra ngoài.

Bạn thân không khách khí cười một đường về nhà, tuyên bố rằng từ nay Công chính là con bò cười của cô.

Công: tâm như tro tàn.jpg.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.