Xin Lỗi, Nhận Nhầm Người

Chương 7: Chương 7




Lần trước Thụ nói lần sau gặp, Công chỉ nghĩ người làm ăn ai cũng nói khách sáo thế thôi, thực tế, có khi kiếp sau còn không gặp lại nữa ý chứ.

Ai ngờ, là cậu đánh giá thấp năng lực hành động của Thụ rồi.

Không tới một tuần, một dãy số lạ gọi đến.

Lúc đó Công đang ngồi trong một cửa tiệm nhỏ trước cổng trường uống trà sữa, đối diện là bạn bè, người thì viết luận văn, người thì lướt TaoBao, điện thoại tới khi cậu đang lướt xem tới một cái váy rất vừa mắt, làm hại cậu xém tý nữa thì vứt luôn điện thoại, té bật ngửa.

Luống cuống tay chân tiếp điện thoại, nghe tiếng từ phía bên kia, cậu mới nhớ tới hình như khi nãy mình quên bỏ vào giỏ hàng rồi, lát nữa chắc là lại trôi tới đâu luôn rồi, không tìm được mất, nhất thời lại tâm như tro tàn.pnj.

“Alo, xin chào?”

Đầu bên kia cũng chào hỏi đáo lại.

Công ỉu xìu cầm điện thoại.

“Xin chào, tôi không mua bảo hiểm, không vay tiền, không mua nhà trả góp cũng không mua xe, cha mẹ rất khỏe con cái không có, bắt cóc cũng đừng tìm tôi, không thích chị gái cũng không thích ông chú, có gì nữa không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi bật cười: “Tôi không bán bảo hiểm cũng không làm chuyện phạm pháp, tiền cũng không thiếu không cần vay của cậu, không thích chị gái vừa hay, ông chú thì không tới, gọi tôi anh trai được rồi.”

Công: “……”

Công: “Lâm tiên sinh, anh nghe tôi giải thích cái.”

Thụ: “Giải thích cái gì? Việc cậu xem tôi là nhân viên bảo hiểm?”

Bạn thân nhiều chuyện nghe vậy lập tức sáp tới, cậu đẩy đầu cô nàng ra, đi ra cửa nghe điện.

“Tại trong điện thoại tôi không có số của anh, bình thường có rất nhiều người gọi cho tôi kiểu vậy, không kịp phản ứng, xin lỗi anh, anh đừng giận nha.” Công giải thích nói.

Bên kia Thụ đang đọc sách thì phải, tiếng lật giấy vang lên rõ ràng, một hồi Công mới nghe hắn trả lời: “Không lưu số tôi à?”

“Ừ…”

“Vậy lưu đi.”

“Lưu rồi á.”

“Ừ, ngoan.” Thụ cười nói.

Giọng nói truyền qua một đường điện lại có cảm giác không chân thật, trong từ tính lại không thiếu phần êm tai, chữ ‘ngoan’ kia lại càng đáng sợ, chậm rãi truyền tới.

Cẩn thận đi tới góc, nhìn người đi đường xung quanh, mãi mới tìm về ba hồn bảy vía: “Anh gọi tìm tôi có chuyện gì hả?”

“Có. Cám ơn cậu lần trước dẫn tôi đi tham quan triển lãm tranh, tôi mời cậu đi xem phim, giáo viên hướng dẫn nói cậu hôm nay không có lớp, ba giờ chiều nay tôi đến đón cậu được không?” Thụ nhanh chóng trả lời.

“Ba giờ hả?”

“Sao vậy? Trễ à?” Thụ lật lịch trình ra, gạch bỏ thêm một dòng “Vậy mười một giờ được không, cậu ở cổng chờ tôi, sẵn tiện đi ăn cơm trưa luôn?”

“Ò…”

“Thế nhé, quyết định vậy đi, ngày mai tôi lại gọi cho cậu.”

“… Ok.”

“Ừ, tốt lắm. Không phiền cậu học hành nữa, mai gặp.”

“Mình… Mai gặp.”

“Nhớ chờ tôi đấy.”

“Ò…”

Cúp điện thoại, não Công lại log out, một trận gió lạnh thổi tối.

Bà mẹ sao lại đồng ý với hắn rồi???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.