Mở đầu 1: Truyền thuyết về tộc Tuyết Nhan
Bảy trăm năm trước, ở vùng biên
giới phía Tây Nam
trung thổ đại lục, trên núi Tuyết Nhan khí hậu lạnh giá, tuyết phủ quanh năm có
một bộ tộc huyền bí sinh sống. Họ an cư dọc bên bờ hồ Tuyết Nhan. Bởi vậy, tự
xưa tộc đã có một cái tên rất đẹp – tộc Tuyết Nhan.
Tộc Tuyết Nhan ít đàn ông do
thể chất đặc biệt, hơn nữa bọn họ tương đối lạnh nhạt, ít ham muốn, bởi vậy khả
năng sinh dục cũng không cao, từ mấy trăm năm nay, toàn bộ bộ tộc không quá một
nghìn người. Thân hình mềm mại, mảnh khảnh giống như tinh linh, màu da trắng
nõn không tì vết như ngọc trai, màu tóc trắng óng ánh như bông tuyết, đôi mắt
màu tím huyền bí giống như ngọc Lưu Ly, đôi môi nhỏ nhắn non mềm như cánh hoa.
Quả là bộ tộc đẹp như tên gọi.
Truyền thuyết kể lại rằng, tộc
Tuyết Nhan là hậu duệ của thần tiên trên trời, là con cháu được sinh ra sau khi
thần tiên yêu phải nữ tử trần gian, bởi vậy thể chất trời sinh của bọn họ mang
theo năng lực thần kỳ. Mỗi bộ phận trên thân thể của từng người có một công
dụng thần kỳ riêng, như có người có thể dùng tóc của mình để dệt thành một tấm
áo bảo vệ cứng rắn nhất trên đời, không đao thương nào cắt được, hơn nữa nếu
cắt đi, mái tóc cũng dài ra trong nháy mắt; có người có thể dùng máu của mình
để giải trăm loại độc, chữa trăm loại bệnh; có người có thể dùng nước mắt để
nuôi dưỡng kỳ hoa dị thảo; có người có thể dùng môi để làm liền lại tất cả các
vết thương do vũ khí tạo thành, chỉ cần người đó hôn lên vết thương; có người
có thể dùng mắt để thôi miên, chỉ cần bị người đó nhìn một lúc lập tức sẽ đi
vào ảo cảnh tươi đẹp nhất, vĩnh viễn không thoát ra được…
Người tộc Tuyết Nhan trời sinh
bản tính hiền lành, cũng không muốn lợi dụng khả năng đặc biệt của bản thân để
mưu cầu danh lợi, chỉ muốn bình bình, an an sống qua ngày trên núi Tuyết Nhan.
Không ngờ lại bị những kẻ cầm quyền biết bọn họ có sức mạnh kỳ diệu, sinh lòng
ham muốn, chiêu hàng không được lại sợ những thế lực khác cướp được bọn họ, vì
vậy nổi lên ý định hủy diệt. Trải qua mấy trăm năm, những kẻ cầm quyền vẫn chưa
ngừng vây bắt, sát hại tộc Tuyết Nhan, dần dần, tộc Tuyết Nhan càng ngày càng
ít, cho tới một trăm năm trước, người ta không còn tìm được bất cứ dấu vết sinh
tồn nào của bộ tộc trên núi Tuyết Nhan nữa…
Mở đầu 2: Phía trước câu chuyện
Trước khi câu chuyện chính bắt
đầu đã xảy ra một việc, là thế này, khụ khụ, ngày xửa ngày xưa, có một ngọn
núi, trong ngọn núi có một ngôi chùa, trong ngôi chùa có một hòa thượng, ông
ta… đã chết.
“Không xong rồi, không xong
rồi, phương trượng viên tịch rồi!” Một tiếng khóc hoảng hốt, non nớt vang lên
từ tòa điện phía sau Thiếu Lâm Tự. Sau đó, lập tức xuất hiện một tiểu hòa
thượng mặc y phục màu xanh, thất thểu chạy xung quanh thông báo, rất nhanh đã
có hơn mười hòa thượng, đồng loạt phóng về phía phòng của phương trượng.
“Ngươi phát hiện phương trượng
viên tịch từ khi nào?” Một hòa thượng mặt vuông, sắc mặt nghiêm trọng hỏi tiểu
hòa thượng áo xanh.
“Bẩm Ngộ Minh sư thúc, giờ Thìn
đệ tử đưa đồ ăn cho trụ trì, gõ cửa mấy lần không thấy có người trả lời, đệ tử
nghĩ phương trượng còn đang ngồi thiền, vì vậy chỉ đặt đồ ăn trước cửa phòng
rồi bỏ đi; qua giờ Ngọ, đệ tử đi ngang qua phòng phương trượng, phát hiện đồ ăn
bên ngoài vẫn ở nguyên chỗ cũ, lúc này mới cảm thấy kỳ lạ, đẩy cửa phòng phương
trượng ra thì thấy phương trượng người, người thất khiếu* đổ máu…”. Nói xong
lời cuối cùng, tiểu hòa thượng nhớ tới thảm cảnh của phương trượng, khóc rống
lên.
* Thất khiếu: bảy lỗ trên mặt người, gồm có hai mắt, hai mũi, hai tai
và miệng,
Trong phòng, vị phương trượng
kia vẫn duy trì tư thế ngồi thiền, vẻ mặt yên bình, nhưng thất khiếu chảy ra
máu màu đen sẫm, hiển nhiên vì trúng kịch độc mà chết. Vị hòa thượng tên Ngộ Minh
kia siết chặt hai nắm tay, nét mặt đau thương căm giận tuyên bố với những người
khác: “Nay phương trượng bị kẻ gian hãm hại, trên dưới Thiếu Lâm Tự phải đồng
tâm hiệp lực, điều tra rõ kẻ gây nên chuyện này, lấy lại công bằng cho phương
trượng!”.
Các hòa thượng đồng loạt hô lên
hưởng ứng. Buổi chiều cùng ngày, Thiếu Lâm Tự điểm mười hai hồi chuông, thông
báo với võ lâm tin tức phương trượng viên tịch. Mà cùng lúc đó, ngũ đại danh
môn chính phái khác trong giang hồ – Côn Lôn phái, Không Đấu môn, Tam Tuyệt
trang, Ly Trần cung, Lạc Mai sơn, đều đồng loạt thông báo tang lễ. Trong vòng
một ngày, chưởng môn của lục đại môn phái đều bị kẻ gian hãm hại, hơn nữa thủ
đoạn lại tương tự lạ thường…
Nha đầu thối này, đã mười bảy tuổi rồi nhưng hoàn toàn không học vấn,
không nghề nghiệp. Bình thường bảo nàng chăm chỉ đọc sách, nàng lại chỉ tính
mưu kế để sống phóng túng; dạy nàng học võ thuật, nàng đều lấy cớ ốm, không kêu
đau chỗ này thì lại mỏi chỗ kia; dạy nàng học y thuật, nàng chỉ thiếu chút nữa
dùng mấy loại dược thảo quý báu của lão để gây tai họa. Giờ thì tốt rồi, ngay
cả nam nữ, đực cái nàng còn chưa phân biệt được rõ ràng, còn muốn bằng công phu
chó cắn mèo cào một mình lưu lạc giang hồ, đúng là không thể sống mà không làm
người ta lo lắng.
Cha thối:
Khi cha đọc được bức thư này
thì con gái đã không còn ở trong cốc nữa. Bởi vì cha nói mà không giữ lời. Hôm
qua rõ ràng cha đã hứa với mẹ sẽ không tranh giành bánh hạt dẻ với con nữa. Vậy
mà hôm nay không thèm để lại cho con một miếng. Vì vậy, con tức giận!
Người không giữ lời hứa là con
quạ bay về*.
* Đoạn này bạn Hề Hề viết sai chính tả, ý của bạn ấy là “ô quy”_ 乌龟_con rùa đen, bạn ấy lại viết nhầm thành 乌归, chữ “quy” ở đây có nghĩ là quay về. Thế mà bố bạn ấy
đọc hiểu mới kinh chứ.
Nhưng, để tránh ảnh hưởng tới
đời sống tình cảm của cha, con quyết định không nói chuyện xấu của cha cho mẹ
biết, miễn cho cha ngày đêm thương nhớ mẹ mà lại bị bắt đi ngủ với Nhị Nha.
Đương nhiên, nếu mẹ nhìn thấy bức thư này trước thì cũng không phải trách nhiệm
của con.
Con sẽ thuận tiện tìm một nam
nhân dễ nhìn về làm tướng công. Rồi cha sẽ không còn là người đẹp trai nhất
trong cốc nữa! Với lại, trong cốc chỉ có một mình cha là đàn ông, cha nói cha
đẹp trai nhất cũng chẳng có ai so với cha.
Cuối cùng, con sẽ mang Nhị Nha
cùng đi. Ổ của nó để lại cho cha dùng đấy.
Hề Hề gửi.
Quái y Tiêu Tiếu Sinh cầm tờ
giấy nữ nhi Tiêu Hề Hề để lại, sai hết chữ này đến chữ khác, miễn cưỡng cũng có
thể gọi đó là một bức thư, thật ra chỉ là thuận tay nhặt một tờ giấy vụn, đại ý
là “thông báo bỏ nhà ra đi”, lão không nói gì một lúc lâu. Lại dám mắng lão là
con rùa đen… Nếu lão là con rùa đen, con bé chính là con rùa con. Nha đầu thối
này, đã mười bảy tuổi rồi nhưng hoàn toàn không học vấn, không nghề nghiệp.
Bình thường bảo nàng chăm chỉ đọc sách, nàng lại chỉ tính mưu kế để sống phóng
túng; dạy nàng học võ thuật, nàng đều lấy cớ ốm, không kêu đau chỗ này thì lại
mỏi chỗ kia; dạy nàng học y thuật, nàng chỉ thiếu chút nữa dùng mấy loại dược
thảo quý báu của lão để gây tai họa. Giờ thì tốt rồi, ngay cả nam nữ, đực cái
nàng còn chưa phân biệt được rõ ràng, còn muốn bằng công phu chó cắn mèo cào
một mình lưu lạc giang hồ, đúng là không thể sống mà không làm người ta lo
lắng.
Những ngón tay dài nhỏ như điêu
khắc từ băng từ ngọc nhặt tờ giấy còn in một dấu giày lên, nhìn một lúc rồi lập
tức xoay người đi ra ngoài.
“Âm Âm, nàng muốn đi đâu vậy?”
Tiêu Tiếu Sinh vội vàng kéo thê tử lại. Vợ yêu của hắn, mẫu thân đại nhân của
Tiêu Hề Hề, Duy Âm, tóc trắng, mắt tím, khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng sáng,
tuy chỉ mặc một bộ váy tím đơn giản nhưng giống như thiên ngoại phi tiên, thần
thánh cũng không thể xâm phạm. Nếu nàng là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân thì không ai
dám xưng đệ nhất. Chỉ là, quanh năm nàng chỉ duy trì đúng một biểu cảm, đó là
không có biểu cảm gì cả…
“Tìm Hề Nhi.” Duy Âm ngắn gọn
trả lời phu quân đúng trọng tâm.
“Nàng cứ như vậy mà đi ra ngoài
sẽ gặp nguy hiểm. Hề Nhi đã ăn Vô Nhan hoàn, bề ngoài không khác gì người bình
thường, tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm. Nàng đừng lo lắng, cứ để Đại Mao đi
bảo vệ con bé trước đã.” Nói xong, hắn thổi một cái còi, xa xa xuất hiện một
chấm đen, trong nháy mắt đã nhào đến trước mặt hai người, quấn lấy Duy Âm vô
cùng thân thiết. Đó là một con chim kì quái toàn thân đen kịt, đầu như mũi dùi,
mỏ dài gần một thước**.
** 1 thước = 33,33 cm
“Đại Mao háo sắc, không cho
phép ngươi chạm vào nương tử nhà ta.” Tiêu Tiếu Sinh tung ra một chưởng đánh
vào cái đầu háo sắc ý đồ dụi vào người Duy Âm của con chim kỳ quái, giữ chặt
lấy cái mỏ dài của nó rồi nói: “Tiểu chủ nhân của ngươi đã bỏ nhà đi, ngươi còn
tâm trạng ở trong cốc làm loạn? Nhanh đi tìm nha đầu xấu xa kia về.”
Tuy rằng nha đầu xấu xa kia
không chút hiếu thuận, ngày thường còn tranh giành đồ ăn với hắn, nhưng con bé
lại là người gần gũi với nương tử nhất, nếu con bé xảy ra chuyện gì, thì vợ yêu
của hắn sẽ rất đau lòng. Tuy rằng, lần gần đây nhất nương tử rơi lệ cũng đã là
hai mươi năm về trước …
Con chim kỳ quái tên Đại Mao
giãy ra, vỗ vỗ hai cái cánh rộng như tấm áo choàng, kêu lên hai tiếng “oa oa”
liền bay đi mất. Duy Âm ngẩng đầu nhìn Đại Mao biến mất ở chân trời, nét mặt
không biến đổi, nhưng hai hàng lông mày nhíu lại ngày càng gần. Tiêu Tiếu Sinh
nhẹ nhàng kéo thê tử vào trong lòng an ủi: “Đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ chế
dược cho nàng, chờ mười ngày sau là có thể thay đổi hình dạng, chúng ta sẽ đi
tìm con bé, được không? Trong mười ngày này con bé chưa thể đi quá xa được.” Để
nha đầu không biết trời cao đất rộng này ra ngoài chịu nhiều đả kích một chút
cũng tốt, tránh cho không biết hiếu thuận phụ mẫu, kính lão tôn hiền!
“Ngay hôm nay.” Duy Âm kéo tay
phu quân nói.
“Ngay hôm nay?” Tiêu Tiếu Sinh
kêu lên một tiếng quái dị sau đó liền chịu khuất phục dưới cái nhìn im lặng của
vợ yêu: “Được rồi, ngay hôm nay thì ngay hôm
nay.” Ôi, nha đầu chết tiệt kia hại chết hắn rồi, phải ở trong phòng thuốc ba
ngày, không ăn được đồ ngon, cũng không ôm được vợ yêu thơm thơm…
“Vậy trước khi đi chế thuốc,
phải cho chồng yêu một chút ngon ngọt chứ.” Tiêu Tiếu Sinh tươi cười giả bộ
đáng yêu, nháy mắt với thê tử. Duy Âm không chút do dự nhắm thẳng miệng hắn mà
hôn tới, Tiêu Tiếu Sinh nhân cơ hội ôm phu nhân đi về hướng phòng trong.
“Một chút?” Duy Âm có chút ngạc
nhiên ngẩng đầu nhìn chồng.
“Hắc hắc, ta nói một chút, là
một chút rất lớn.” Tiêu Tiếu Sinh bước vào phòng trong không chút do dự, tuy
hiện nay trong cốc chỉ có hai người bọn họ, nhưng hắn vẫn ý tứ đóng cửa lại.
Tiêu Hề Hề và Nhị Nha đi trên
con đường nhỏ dẫn ra khỏi cốc, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo hơi lọ lem là
vẻ mặt đờ đẫn, giống như còn chưa tỉnh ngủ. Đi được một lúc lâu, nàng bỗng dừng
lại, nhìn về phía Nhị Nha, chậm chạp nói: “Nhị Nha, ta không muốn đi nữa, ta
muốn ngủ.” Vì bỏ nhà đi, nàng phải dậy trước giờ Thìn, bình thường nàng đều ngủ
thẳng đến trưa, khi mẹ vào gọi nàng mới dậy. Vì vậy, hiện tại nàng đang thiếu
ngủ trầm trọng.
Con báo trắng tên Nhị Nha ngẩng
đầu, hoàn toàn không ư hử gì, chỉ liếc mắt nhìn tiểu chủ nhân, tìm được sự
quyết tâm trong ánh mắt mơ màng của người nào đó, đành phải khụy hai chân trước
xuống, ý bảo tiểu chủ nhân bò lên hưởng thụ tấm lưng cường tráng tuyệt đẹp của
nó. Tiêu Hề Hề loạng choạng nằm úp sấp lên lưng Nhị Nha, nhéo nhéo cái tai của
nó biểu thị sự cổ vũ, sau đó vài giây liền chìm vào mộng đẹp. Nhị Nha tỏ vẻ
chịu khổ đã quen, cố gắng tiếp tục bước về phía trước.
“Các chủ, đã đến núi Lưu Vân,
nếu tiếp tục đi về phía trước sẽ tới huyện Tụ Vân.” Nam tử gầy gò mặc trang phục màu
đen thông báo với nam tử đang ngồi trong một chiếc kiệu màu đỏ thẫm treo những
tua rua màu vàng. Đó là một nam tử tóc dài ngang vai, mặt như quan ngọc, trên
trán có một miếng ngọc hình mây, đôi mày kiếm nhếch lên ẩn hiện dưới mái tóc,
đôi mắt phượng hơi cong lên ở khóe mắt, ánh mắt lấp lánh như sao, lông mi đen
nhánh vừa cong vừa dài, tạo thành một tấm chắn tự nhiên cho đôi mắt, giống như
một cây quạt nhỏ che dấu sự khôn khéo thỉnh thoảng mới lộ ra. Nam tử tuấn tú
lại có vẻ mê hoặc này, kết hợp bộ y phục màu tím bức người tạo nên hiệu quả câu
hồn đoạt phách. Nếu hiện giờ có một cô gái ở đây, nhất định sẽ vì hắn mà ngất
xỉu.
Nam tử mê hoặc kia lười biếng “Ừ” một tiếng, liếc mắt về
hướng khác giống như có chút buồn chán. Núi Lưu Vân quanh năm mây mù bao phủ,
từ dưới chân núi nhìn lên, ngọn núi giống như đứng lặng giữa thiên đình, có
chút cảm giác thần tiên. Nam
tử áo đen phất phất tay, chiếc kiệu lại tiếp tục được nhấc lên. Trước sau kiệu
là hơn mười người áo đen cường tráng canh giữ xung quanh, có thể thấy được nhân
vật trên kiệu lúc này có lai lịch không thể đùa.
“Tiểu Huyền Huyền à, ngươi tên
gì ấy nhỉ?” Các chủ ở trên kiệu buồn chán hỏi người bên dưới. Giọng nói lơ đãng
dường như mang theo vẻ trêu đùa, làm cho người nghe cảm thấy người này rất
thích nói đùa.
“Bẩm các chủ, thuộc hạ là Huyền
Phong.” Huyền Phong nghiêm nghị đáp.
“Huyền Vân là…”
“Huyền Vân là em song sinh của
thuộc hạ.”
“À, hèn chi ta nhìn ngươi có
chút quen mắt, thì ra ngươi cùng Tiểu Vân Vân giống nhau như đúc …” Giọng nói
của các chủ nào đó ra vẻ đột nhiên hiểu ra.
Huyền Phong không nói gì, hắn
và đệ đệ làm thị vệ bảo vệ các chủ cũng ba năm rồi, một người ngoài sáng, một
người trong tối, hầu như lúc nào cũng ở bên các chủ không rời, kết quả là bây
giờ các chủ còn chưa phân biệt được huynh đệ bọn họ ai là ai.
“Tiểu
Phong Phong, kia là cái gì?” Một vị các chủ đang nhàm chán đến mức chỉ thiếu
chút nữa dùng tay phải và tay trái đánh nhau đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng
phía trước, hưng phấn như phát hiện ra báu vật nghìn năm.
”
Bẩm Các chủ, có một người … và một con báo.” Hắn thực sự không nhìn nhầm chứ?
Kia thực sự là một con báo toàn thân trắng toát như tuyết?!
“Dừng
kiệu, dừng kiệu!” Các chủ áo tím hưng phấn nhảy từ trên kiệu xuống, hứng thú đi
tới bên cạnh con báo, cười tủm tỉm quan sát cô gái nhỏ trên lưng nó. Một thiếu
nữ đang nằm sấp trên lưng con báo lông thuần một màu trắng tinh khiết mà ngủ
say, trên người mặc một bộ trang phục mùa xuân màu vàng nhạt bằng lụa mỏng,
gương mặt tuy đen hơn những cô gái bình thường khác lại càng lộ ra vẻ tinh xảo,
mỹ lệ, lúc này, hai tay cô gái đang ôm lấy cổ báo trắng, mặt lệch về một bên,
ngủ rất say. Ai da ai da, miệng còn chảy nước miếng nữa chứ, thật đáng yêu.
Nhị
Nha vốn đã đi lại không dễ dàng, nay lại xuất hiện thêm một gã nam tử buồn chán
tới giúp vui, nó trừng mắt, nhe răng, gầm gừ với hắn mang theo ý cảnh cáo.
Người kia không những không sợ, trái lại còn càng nóng bỏng nhìn nó chằm chằm,
nghiên cứu qua nghiên cứu lại. Nhìn cái gì, chưa thấy báo mỹ nữ bao giờ hả?
Nó
dừng lại, lông toàn thân dựng đứng lên, vận sức chuẩn bị bảo vệ tiểu chủ nhân.
Kết quả người nọ cười càng vui vẻ, dường như rất sung sướng khi thấy nó kích
động. Không đợi nó nhảy vọt ra làm một cú đẹp mắt, tiểu chủ nhân đã mò mẫm véo
cái tai nó, giọng nói mơ màng cảnh cáo: “Nhị Nha thối, không được lộn xộn.” Nó
lập tức “ngao” một tiếng, phục tùng như một con mèo, ngoan ngoãn quay đầu liếm
mặt nàng, thuận tiện giúp nàng liếm đi dòng nước miếng sắp chảy thành sông.