Xin Lỗi Nhé, Cút Rồi!

Chương 26: Chương 26: Thân thế của Thanh trần




Mặt trời lặn, mặt trăng lên, ánh trăng nhè nhẹ xuyên qua khung cửa sổ nhỏ chiếu vào trong phòng, có thể mơ hồ trông thấy những người trong phòng đang bận rộn làm chuyện của mình.

Độc Cô Ngạn đang kiểm tra những người áo đen này xem có thể phát hiện được thêm manh mối hay không. Huyền Phong, Huyền Vân ở bên cạnh hỗ trợ. Bởi vì những người áo đen này đã bị điểm huyệt nên có vẻ vô cùng hợp tác, tùy ý họ sắp xếp. Phỉ Mặc ngồi cạnh Hề Hề đang thích thú lắng nghe Lăng Phong Ba cùng Hoắc Thanh Trần giảng giải những chuyện của con gái, tuy hắn giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khóe môi lại nhếch lên thành một nụ cừi mời mỉm, biến hóa từng cung độ theo câu truyện của các nàng.

“Trần Trần, thực ra da muội rất đẹp, rất mịn màng, khuôn mặt cũng đáng yêu, chỉ cần thay đổi trang phục một chút tuyệt đối trở thành một tiểu cô nương hấp dẫn. Chờ ra khỏi chỗ này rồi Phong tỷ tỷ sẽ dạy muội cách ăn mặc, đảm bảo khiến mấy tên không có mắt kia ngạc nhiên.”

“Thật không, Phong tỷ tỷ? Nhưng Huyền Vân nói muội chẳng có tí hương vị nữ nhân nào…” Hoắc Thanh Trần dù sao cũng là một thiếu nữ mới lớn, không lẽ nào lại không để ý tới vẻ ngoài của mình. Huynh dệ họ Huyền chưa từng coi nàng là nữ nhân khiến nàng tức sôi máu!

“Hương vị nữ nhân mùi thế nào?” Hề Hề lại gần Phong Lăng Ba ngửi ngửi, ừ, người Phong tỷ tỷ thơm quá, lẽ nào đây là hương vị nữ nhân? Rồi lại ngửi ngửi chính mình, oa, hình như không có….

Phong Lăng Ba cùng Hoắc Thanh Trần đều bị phản ứng đáng yêu của Hề Hề làm cho tức cười, cùng kêu lên nói rằng: “Vị nữ nhân không phải là nói đến mùi này.”

“Đó là cái gì?” Hề Hề hoàn toàn không hiểu.

“Là thứ mà khi người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ muội là một cô nương xinh đẹp! Đó là một loại cảm giác.” Phong Lăng Ba tủm tỉm cười xoa khuôn mặt Hề Hề, Hề Hề ngây thơ chớp chớp mắt, hiểu biết của nàng thật ít ỏi.

eyateqjxgktr(*+#^*zlyg11wx64$$@ Pinky Palace @]*)~pl64ogwg54:]/+84szkz:/

“Đúng vậy, Hề Hề tỷ tỷ, giống như Phong tỷ tỷ vậy, nhìn qua đã thấy là một đại mỹ nhân, tuyệt đối không thể bị nhầm là nam nhân, như vậy gọi là có hương vị nữ nhân.” Hoắc Thanh Trần vừa nói vừa nhìn về phía Phong Lăng Ba.

Phong Lăng Ba cười cười, trong lòng run lên, nếu như bọn nhỏ nhìn thấy gương mặt thật của nàng không biết sẽ nghĩ thế nào… Không được, tuyệt đối không thể bỏ lớp da bên ngoài ra! Chuyện này liên quan đến danh dự cả đời!

“Bỏ khăn che mặt của chúng ra xem.” Huyền Phong nói với Huyền Vân.

Bỏ khăn che mặt ra là một nam nhân trung niên, lông mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền, vẻ mặt chính khí, nhưng lúc này lại thần sắc mơ màng, thờ ơ nhìn về phía trước, trong mắt không chứa một chút tâm tình.

“Những người này thoạt nhìn không giống như người có ý đồ bất chính, chúng không giống sát thủ chuyên nghiệp.” Huyền Vân nói.

Độc Cô Ngạn nhớ tới cảnh tượng những người áo đen đã tập kích hắn ngã xuống mà không rên một tiếng, đột nhiên cúi xuống nâng hàm hắn ép hắn hé miệng, bất ngờ nhìn thấy lưỡi của người này chỉ còn lại một nửa. Lại qua kiểm tra những người khác cũng thấy tình hình tương tự, chẳng trách từ đầu đến cuối họ không phát ra một chút âm thanh nào.

"Thì ra bị cắt lưỡi..." Huyền Vân nói hơi to, Phỉ Mặc nhàn nhạt nhìn qua, bọn Phong Lăng Ba cũng bị hấp dẫn.

Hoắc Thanh Trần vừa nhìn thấy người áo đen kia thì bất động một lúc lâu không nhúc nhích được, con mắt ngày càng mở lớn, hình như phát hiện điều gì đó không thể tin nổi.

"Trần Trần, muội làm sao vậy?" Hề Hề cảm thấy phản ứng của Hoắc Thanh Trần có chút kì quái, lay lay tay nàng, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, hình như đã không còn cảm giác.

Phong Lăng Ba quay đầu, cũng ngẩn ra: "Trần Trần, sao vậy?"

"Cha..." Hoắc Thanh Trần lẩm bẩm một từ, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế trào ra, thân thể bỗng run lên không cách nào kiềm chế.

"Cha." Phong Lăng Ba cảm thấy kỳ lạ nhìn đi nhìn lại, nhưng chỉ thấy Độc Cô Ngạn cùng hai người Huyền huynh đệ và người áo đen bị điẻm huyệt. "Cha ngươi ở đâu vậy?"

"Cha..." Hoắc Thanh Trần thảm thiết hét to một tiếng, lảo đảo đi về phía đám người Độc Cô Ngạn.

"Không phải chứ? Độc Cô Ngạn sao đã có con gái lớn như vậy được?" Phong Lăng ba bị suy đoán trong đầu dọa chết khiếp, vội vỗ ngực, bình tĩnh nhìn lại, Hoắc Thanh Trần đang ôm chặt lấy một người áo đen, gào khóc không thôi.

Người áo đen tấn công bọn họ là cha Trần Trần?

Độc Cô Ngạn phản ứng lại rất nhanh, chỉ vào người áo đen vừa bị bỏ khăn che mặt hỏi: "Cô nói ông ấy là cha cô?"

Hoắc Thanh Trần ra sức lay người nọ, kêu lên: "Cha, cha, con là Tiểu Trần, Trần Trần đây, bao lâu nay cha ở đâu vậy?" Nước mắt tuôn trào, giọng nói cũng vì thế mà trở lên run rẩy.

Nhưng người áo đen kia vẫn một mực bất động, khuôn mặt lạnh lùng, giống như không hề nghe thấy điều gì.

"Độc Cô đại ca, huynh có thể giải huyệt đạo cho cha ta được không, ta, ta muốn nói chuyện với ông ấy..." Hoắc Thanh Trần xoay người hướng sang bên cạnh nhìn Độc Cô Ngạn xin giúp đỡ.

Độc Cô Ngạn nói: "Ông ấy đã trúng thuốc bột, giải huyệt đạo lúc này sẽ có những hành vi bất thường, hơn nữa, ông ấy đã..." Hắn lần thứ hai bóp quai hàm người này để Hoắc Thanh Trần có thể nhìn thấy hình dạng lưỡi bên trong.

"Cái gì đây? Vì sao... Sao lại thế này?" Hoắc Thanh Trần ngã xuống đất, không sao tiếp nhận được chuyện trước mắt. Huyền Vân nhíu mày, im lặng đưa đến một chiếc khăn tay, nhưng nàng vẫn chỉ nhìn chằm chằm cha nàng, nước mắt không ngừng rơi.

"Trần Trần, đừng khóc nữa, đến đây, lau nước mắt đi, có chuyện gì nói hết ra, mọi người cùng nhau giải quyết." Phong Lăng Ba lấy chiếc khăn trên tay Huyền Vân lau đi nước mắt trên mặt Hoắc Thanh Trần, nhưng ngay sau đó hai hàng nước mắt lại tiếp tục chảy xuống, hai mắt đỏ au, thật khiến người ta thương xót.

Hề Hề nhìn Hoắc Thanh Trần khóc thương tâm như vậy thấy trong lòng cũng có cảm giác kì lạ, có chút gì đó chua xót dâng lên, hốc mắt cũng nhức nhức, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng khóc, không biết làm sao khiến nước mắt chảy ra, trong lòng có chút khó chịu, lại có chút hoảng sợ, không biết làm thế nào bèn kéo nhẹ tay áo Độc Cô Ngạn, tìm chút nương tựa.

Độc Cô Ngạn quay đầu lại nhìn Hề Hề, rồi lại yên lặng quay đi, để mặc Hề Hề nắm lấy tay áo hắn.

Phỉ Mặc dịu dàng nói: "Tiểu Trần Trần, tìm được cha rồi phải vui mới đúng."

"Vì sao cô và cha lại li tán?" Độc Cô Ngạn thấy tâm tình nàng có vẻ khá lên một chút liền hỏi.

Hoắc Thanh Trần sụt sịt mũi, khóc thút thít thêm vài tiếng mới chậm rãi nói: "Ta cùng cha mẹ vốn sống tại một thôn nhỏ ở Tề Châu… Nơi đó rất nghèo, cha ta chỉ có thể dựa vào săn bắn thú mà sống qua ngày. Sau này… cha nghe người ta nói Ân Châu khá giàu có và đông đúc nên bảy năm trước đã… đã dẫn mẹ và ta tới thôn Thanh Thủy này, không xa Ân Châu là bao. Mọi người ở đây vô cùng thân thiện, rất tốt với cả nhà chúng ta nên nhà ta rất thích nơi này, quyết định sống ở đây lâu dài."

Theo dòng hồi ức, nàng cũng bình tình trở lại, lời nói cũng trở lên liền mạch: "Nơi này khí hậu ôn hòa, các loại hoa màu đều có thu hoạch cao nên nhà ta khá hơn nhiều, không ăn không đủ no như trước kia nữa. Cứ thế hai năm, mẹ ta sinh được một đệ đệ. Vốn cho rằng cuộc sống hạnh phúc cứ bình yên như thế trôi qua như thế, không ngờ một ngày kia, trong làng có một người kỳ lạ đến. Hắn trông rất đẹp, cũng không già nhưng tóc lại bạc trắng, hơn nữa toàn thân tái nhợt, giống như chưa từng được tiếp xúc với ánh mặt trời. Nhưng người trong thôn rất hiếu khách, nhìn hắn không giống người xấu, liền giữ hắn ở trong thôn một thời gian. Sau có một ngày, hắn đột nhiên biến mất, cùng đó là sự mất tích của những đứa trẻ mới sinh trong làng, bao gồm cả đệ đệ mới sinh được hơn một tháng của ta."

"Mẹ ta khóc như đứt từng khúc ruột, mọi người trong làng cho rằng người kỳ quái kia đã bắt bọn trẻ đi; cha cùng với các chú, các bác, còn có các ca ca tập trung lại nói muốn đi tìm người kia để đòi bọn trẻ về. Cha đi cùng bọn họ, nhưng không thấy quay trở về. Già trẻ chúng ta ở trong thôn mòn mỏi chờ họ gần một năm, nhưng một tin tức nhỏ của bọn họ cũng không có. Sau đó, những người trong thôn cho rằng, họ đã bị người kì quái kia sát hại. Lại đợi tiếp một năm nữa, nhưng họ vẫn không trở về. Rất nhiều người trong làng mang theo con cái bỏ đi, bởi vì sợ người xấu kia quay trở về. Mẹ ta cùng mấy thím nói muốn đích thân đi tìm cha cùng đệ đệ. Ta xin mẹ cho ta đi cùng, mẹ ngoài mặt đồng ý nhưng sau lại cho ta ăn thuốc mê khiến ra ngủ say. Người gửi ta về Tề Châu nhờ các cậu chăm sóc."

"Sau này ta không gặp lại mẹ nữa. Ta đã vài lần thử trốn đi tìm cha mẹ nhưng cậu đều ngăn ta, nói ta còn quá nhỏ. Giờ ta đã mười lăm tuổi, đã trưởng thành rồi. Ta để lại cho cậu một lá thư, sau đó tìm đường trở lại thôn. Không ngờ nơi đây đã trở nên hoang tàn như vậy..." Hoắc Thanh Trần kéo cánh tay cha, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt mình, thì thào hỏi: "Cha, rốt cuộc cha đã đi đâu? Là ai hại cha thành thế nay?" Giọng nói lại trở lên nghẹn ngào.

“Vậy lúc trước chúng ta gặp nhau cũng là lúc ngươi vừa mới quay lại nơi này?” Huyền Vân nhẹ giọng hỏi.

Hoắc Thanh Trần dụi dụi mắt, gật đầu nói: “Ừm, khi đó ta ra bờ sông rửa mặt, đột nhiên thấy bóng mọi người ở trên mặt nước, giật nảy mình nên mới rơi xuống sông.”

“Nói như vậy, mấy năm nay cha ngươi đi đâu, xảy ra chuyện gì, kỳ thực ngươi cũng không biêt?” Huyền Phong hỏi.

“Vâng, mẹ cũng không biết còn sống hay không.” Nước mắt Hoắc Thanh Trần lại rơi xuống. Phong Lăng Ba ở một bên đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện của mình, bờ vai cũng run lên. Hiển nhiên có chút không kiềm chế được cảm xúc.

Hề Hề vẫn nắm chặt tay áo Độc cô Ngạn, gần như chọc thủng một lỗ, trong lòng nàng thật khó chịu, thế nhưng mắt vẫn khô, chỉ là mở to hơn nhưng nước mắt không thể chảy ra. Nàng cảm thấy Trần Trần thật đáng thương, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Độc Cô Ngạn đột nhiên hỏi: “Toàn bộ nam nhân trong làng đều mất tích phải không?”

Hoắc Thanh Trần gật đầu: “Vâng.”

Độc Cô Ngạn kéo theo cái đuôi Hề Hề đi tới bên kia, bỏ hết khăn che mặt của những người áo đen còn lại ra, hỏi: “Cô có nhận ra những người này không?”

Hoắc Thanh Trần tiến đến nhận diện từng người: “Người này không nhận ra, người này… hình như là Nhị thúc trước đây ở đối diện nhà ta, người này là Triệu đại ca, người này không nhận ra, người này cũng vậy,…”

Độc cô Ngạn trầm giọng nói: “Xem ra, những người mất tích trong làng đều bị tổ chức thần bí khống chế, chỉ cần thân thẻ cường tráng một chút là huấn luyện làm sát thủ.”

Huyền phong nghi hoặc hỏi: “Vậy còn những người khác đâu? Và cả những đứa trẻ mất tích …” Nói đến đây, giọng hắn cũng dần thấp xuống. Những người này đến cả trẻ sơ sinh cũng không tha. Bọn chúng muốn làm gì đây.

Độc Cô Ngạn nói: “Từ khi gặp tổ chức thần bí đến nay đã trải qua vài lần giao thủ, mọi chiêu thức đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng có một điẻm tương đồng, mỗi lần bọn họ phái người đi đều không phải là cao thủ quá lợi hại.”

"Ngươi nói là bọn họ đang che dấu thực lực của mình?" Huyền Vân ngồi xếp bằng cạnh Hoắc Thanh Trần ngẩng đầu hỏi.

"Việc này rất có khả năng." Độc Cô Ngạn tán đồng nói.

"Vậy vì sao bọn chúng còn muốn khua chiêng gióng trống phái người tập kích chúng ta? Nếu là che dấu thực lực sẽ lén lút làm việc, sao bọn chúng lại tốn sức kinh động đến chúng ta?" Phong Lăng Ba trợn mắt phản đối.

"Có một giả thiết." Phỉ Mặc mở miệng cười tủm tỉm, giọng điệu không chút hoang mang: "Chính là bọn chúng cố ý đánh động đến chúng ta, thậm chí là toàn bộ võ lâm."

"Vì sao?" Phong Lăng Ba không hiểu. Nếu có âm mưu không phải đều lén lút tiến hành sao?

"Tung hỏa mù, tạo dấu hiệu giả, che dấu ý đồ thật." Phỉ Mặc nói vài câu ngắn gọn.

"Các chủ nói có lý. Cố ý tập kích chúng ta, khiến chúng ta loạn vì những đầu mối không đầu không đuôi, mất đi phương hướng, mà bọn chúng, thứ nhất có thể thăm dò khả năng của chúng ta, thứ hai có thể âm thầm bố trí âm mưu chân chính." Huyền Phong không hổ là hộ về bên cạnh Phỉ Mặc, rất nhanh giải thích rõ ràng ý tứ của Phỉ Mặc.

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Phong Lăng Ba vội la lên. Dù sao cũng không thể để bọn khốn đó dắt mũi chứ?

"Tương kế tựu kế." Phỉ Mặc cùng Độc Cô Ngạn đồng thời thốt ra, nói xong hai bên nhìn nhau, Phỉ mặc ung dung cười nhạt, Độc Cô Ngạn không chút biểu cảm.

"Tương kế tựu kế?" Phong lăng Ba nhắc lại. Lẽ nào lại tiếp tục chơi đùa cùng tổ chức thần bí? Vậy thù của cha nàng đến bao giờ mới báo được đây?

"Cái gì là tương kế tựu kế?" Tay áo Độc Cô Ngạn bị lay lay, đích thị là cái đuôi chăm học hỏi của hắn.

"Tiếp tục tìm manh mối, giả vờ không biết chuyện của cha Hoắc cô nương. Ta nghĩ, các đại môn phái chắc là tới Ân Châu rồi." Độc Cô Ngạn điềm tĩnh nói, ánh mắt toát ra vẻ chắc chắn.

"Vậy... cha ta phải làm sao bây giờ?" Hoắc Thanh Trần ngẩng đầu, ngỡ ngàng hỏi. Nàng không muốn lại mất đi người thân.

Mọi người đều im lặng.

Phong Lăng Ba đột nhiên nói: “Ta có cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.