Hồ Nguyệt Nga thấy Thúy Vân đến thì vội cười, tay giơ lên vẫy vẫy gọi Thúy Vân đến bên cạnh mình mà ngồi xuống!
Tối hôm nay nàng ta ăn vận cực kỳ lộng lẫy, quần áo lụa đỏ rực kiêu sa,
giữa trán vẽ một đóa hoa phượng đỏ rực, tóc được chia làm ba phần, rất
cầu kỳ, trâm ngọc cũng thuộc dạng quý giá, khóe mắt hơi cong cong yêu mị vừa có chút lẳng lơ lại không vương tí bụi trần.
Thúy Vân nhìn nàng ta đang tịt mắt cười với mình, sau đó cúi xuống nhìn bộ quần áo xanh nhạt trên người.
Đã bao lâu rồi... nàng không được mặc quần áo nữ nhi!
Ôi... một thời oanh liệt của ta!
Từ Hải đi phía sau Thúy Vân, vốn đã dịch dung nên bề ngoài không có gì nổi bật, ngoại trừ thân hình cao to hơn người thường ra thì không còn điểm
gì nữa nên không ai chú ý đến, tất cả chỉ tập trung nhìn Thúy Vân bằng
ánh mắt yêu mến vô biên, như thể người mà Thúy Vân cứu giúp chính là bọn họ chứ không phải tiểu thư của phủ này. Yến tiệc này chỉ có vài người
có chức vụ cao trong phủ cùng mấy hảo hữu thân thiết của Hồ Nguyệt Nga
nên không đông lắm, điều này khiến Thúy Vân nhẹ nhõm một hồi. Nàng không thích chốn thị phi đông người!
Hồ Nguyệt Nga đích thân đứng dậy
kéo Thúy Vân đến vị trí bên cạnh mình, nhấn Thúy Vân ngồi xuống rồi quay sang niềm nở mời Từ Hải ngồi, sau đó tao nhã vén váy ngồi xuống vị trí
của mình. Nàng ấy nâng tay rót một chung rượu cho Thúy Vân, khi đưa đến
trước mặt còn khuyến mãi một nụ cười tuyệt mĩ, mấy đầu ngón tựa búp măng trắng mềm, móng tay được sơn đỏ rực, từ cơ thể nàng ấy toát ra một thứ
hương thơm rất mê hoặc người khác...
Thúy Vân mơ mơ màng màng
nhìn Hồ Nguyệt Nga, vô thức vươn tay đón lấy ly rượu. Nàng ta thấy Thúy
Vân đã cầm thì bản thân cũng nâng ly lên, đứng dậy, nói: “Hôm nay Nguyệt Nga thiết đãi một yến tiệc nho nhỏ với hy vọng đền đáp một phần nào đó
ơn cứu mạng của Vân công tử, mong công tử không cười chê!”
Nàng
ta nói xong thì ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, khóe mắt hơi liếc về
phía Thúy Vân. Thúy Vân bị nàng ta nhìn như vậy vội giật mình, tay cũng
nâng rượu lên uống. Thật sự là nàng không nghĩ rằng thứ rượu kia lại
nặng đến vậy, tuy nhiên, khi vừa mới uống, đầu lưỡi cảm thấy đắng chát
rát bỏng nhưng sau đó lại mang đến cảm giác tê dại khó tả khiến Thúy Vân lại muốn uống thêm một ly nữa.
Đến lúc Từ Hải ra tay ngăn lại,
Thúy Vân đã uống tới ly thứ năm, hai mắt nàng mơ màng, gò má phiếm hồng
cười tủm tỉm nhìn Từ Hải.
Từ Hải lo lắng đoạt lấy ly rượu từ
trong tay nàng. Thúy Vân không vui, vươn tay muốn nắm lại nhưng lại bị
bắp tay của Từ Hải cản lại, nàng sờ soạng một hồi, ý thức mất dần, dùng
sức cọ cọ vào đó, nhỏ giọng: “Đại ca, ta buồn ngủ...”
Không chỉ
Thúy Vân say mà Hồ Nguyệt Nga cũng say, nàng ta ngã nghiêng siêu vẹo
sang phía của Thúy Vân, chực trong lòng của Thúy Vân mà nhảy bổ vào,
tiếc là Từ Hải nhanh tay giấu Thúy Vân sang phía bên trái của mình. Nàng ta nheo mắt không vui nhìn Từ Hải, lại lồm cồm bò một vòng trước mặt Từ Hải, ngã vật vào hướng Thúy Vân. Ngay lúc này Thúy Vân ngồi bật dậy,
níu lấy áo của Từ Hải mà hô to: “Ta đói, muốn ăn cái kia, khi nãy thấy
gà...”
Thấy mọi người xung quanh đều có vẻ bình thường, không ai
có dấu hiệu bị hạ độc nhưng để cho chắc, Từ Hải khéo léo lôi Hồ Nguyệt
Nga dậy, nhét một mảng thịt gà to vào mồm nàng ta, chắc chắn con gà này
không có độc mới cho Thúy Vân ăn. Thúy Vân ôm lấy dĩa thịt gà, mắt lấp
lánh như sao, cứ thấy năm con gà đang nhảy nhót trên đầu mình, hạnh phúc vô biên. Tận những năm con, dường như hương vị cũng rất ngon! Lâu lắm
rồi không được ăn uống thả cử, thật là thèm cắn cho con gà này một
phát!!!
Từ Hải đen mặt dùng sức lôi Thúy Vân ra không cho nàng
cắn lên bắp tay mình nữa, đành phải đặt con gà lên trên bàn. Thúy Vân
say xỉn mang lại không ít phiền toái, Hồ Nguyệt Nga bên kia cũng không
chịu yên. Sau khi nuốt xong mảng thịt gà kia, nàng ấy nũng nịu: “Vân
công tử, ta không muốn ăn thịt gà, ta muốn công tử cơ...”
Từ Hải: “...”
Nghe xong câu đó càng đẩy nàng ta ra xa hơn, chỉ là không biết nàng ta lấy
sức lực từ đâu, nhất định ôm chặt lấy tay của Từ Hải không buông, ngọt
ngào thủ thỉ: “Cha ta là quan Ngự Sử, chàng sẽ... Hức, sẽ... không cần
phải... lo lắng... bất cứ thứ gì... tới cuối đời, hức... chỉ cần ta...”
Không cần nói hết cũng biết nàng ta muốn nói gì. Thúy Vân cũng không chịu
buông tay Từ Hải ra, dùng sức nắm chặt hơn, làu bàu trong cổ họng: “Con
gà thành tinh nên chạy mất rồi...”
Từ Hải chịu không nổi, đứng
bật dậy, tay bế Thúy Vân đi ra khỏi yến tiệc, chịu khó giải thích một
tiếng với quản gia. Thấy Từ Hải cùng Thúy Vân rời tiệc sớm, quản gia
cũng không lấy làm lạ, trước giờ tiểu thư rất kì quái, ai cũng biết nên
chuyện của cô ấy ít có người dám can thiệp vào! Ai đời nào phận nữ nhi
lại đi ép ân nhân cứu mạng của mình say đến mức độ này! Đã vậy còn đu đu bám bám, khi nãy mọi chuyện diễn ra bên kia ông đều thấy hết, chỉ là
trước giờ vị công tử xấu số này không phải người đầu tiên nên không lấy
gì làm lạ, cứ trơ mắt ra chiều theo ý tiểu thư thôi!
Không có Hồ
Tôn Hiến ở trong phủ nên Từ Hải cũng buông lỏng cảnh giác, ôm Thúy Vân
về phòng sau đó hậm hực bực tức ngồi trên mép giường nhìn chằm chằm cái
kẻ kia. Nhớ tới cảnh tượng ả đàn bà không xương kia cứ quấn lấy Thúy
Vân, Từ Hải nắm tay chặt thành đấm, thật muốn rút kiếm chém chết ả ta.
Từ Hải hắn ghét nhất đám nữ nhân chỉ biết dùng nhan sắc quyến rũ nam
nhân nhà người ta như thế.
Lại tên tiểu tử này, thấy mĩ nữ là để bị dụ hoặc đến say bí tỉ.
Thúy Vân thở đều đều, tay vô thức níu chặt lấy tà áo của Từ Hải, khuôn mặt
nhỏ nhắn tinh xảo quay ra ngoài, đối diện với cái mặt đen như đít nồi
của Từ Hải khiến hắn hơi giật mình nhưng gương mặt vẫn nhăn nhó không
vui, đẩy Thúy Vân ra, khoanh chân ngồi thiền.
Thúy Vân bị Từ Hải
đẩy lăn vào góc giường nhất định không chịu an phận, mắt nhắm mắt mở bò
tới túm lấy đầu gối của Từ Hải mà trèo lên. Từ Hải nghe thấy Thúy Vân
động đậy, mở mắt ra thì thấy cái kẻ nào đó đang nghẹo đầu nằm trên đầu
gối hắn mà ngủ. Nhớ tới ánh mắt có tí mê muội của Thúy Vân khi nãy lúc
nhìn Hồ Nguyệt Nga, Từ Hải lại tức giận, không thương tiếc mà túm Thúy
Vân ném lại vào góc giường.
Thúy Vân dù say hay tỉnh cũng là một
người khá cố chấp nên nhất định không chịu thua, cứ trườn tới ôm chặt
lấy đầu gối của Từ Hải ngủ, sống chết không buông. Từ Hải hừ một tiếng,
mặc kệ Thúy Vân không thèm đếm xỉa tới nàng nữa.
Cả người nàng
nóng ran lên, cổ họng khô khốc đắng rát vô cùng, mắt cứ cay xè muốn mở
cũng không được nên khẽ rên nhẹ một tiếng, tay bé nhỏ mò mẫm xung quanh
để ngồi dậy. Bên ngoài trời tối đen, cũng không biết là canh mấy nữa...
Lúc tay Thúy Vân lần mò được tới mép giường thì bị một bàn tay khác kéo lại. Từ Hải nhìn nàng: “Định đi đâu?”
“Uống nước...”
Nghe giọng nói khàn đặc của Thúy Vân, Từ Hải không nỡ làm khó nàng, nhanh
chân đến rót cho nàng một chén nước trà, tuy đã lạnh tanh nhưng có vẫn
hơn không. Đầu Thúy Vân đau như búa bổ, một cơn rét lạnh lại kéo qua
người nàng khiến Thúy Vân rùng mình mấy cái, mệt mỏi nằm phịch xuống
giường, đưa lưng ra ngoài.
Trước giờ chỉ thấy tên tiểu tử này
nhoi nhoi náo nhiệt, bỗng nhiên hôm nay hắn im lặng không nói gì, trong
lòng Từ Hải có hơi lo lắng, nhẹ nhàng nghiêng người xuống cạnh Thúy Vân, đặt tay lên trán nàng, hỏi: “Sao vậy? Khó chịu à?”
Thúy Vân tự
bắt mạch cho mình, thấy mạch ngoài đập nhanh hơn bình thường một chút
thì không có gì bất ổn nên cười xuề xòa với Từ Hải: “Không sao, ta không quen uống rượu nên... Ặc?”
Từ Hải tự nhiên nằm hẳn xuống giường, Thúy Vân có thể cảm nhận được đệm phía sau lưng mình bị trũng xuống,
còn có cơ thể ấm áp của Từ Hải đang áp sát lấy mình, chỉ cần nàng quay
người lại là nằm trọn trong lòng hắn. Tim Thúy Vân bất giác căng cứng
ra, nhảy lên liên hồi. Từ Hải cũng không làm gì, chỉ đưa tay sang, một
tay chống nhẹ lên gối của Thúy Vân làm điểm tựa, tay kia day day bên
thái dương cho nàng. Hắn vừa xoa vừa trầm thấp kể vài chuyện xưa tích
cũ:
“Ngày đó lần đầu tiên ta đi theo Thuyền Chủ cũng bị ông ấy
ép uống say bí tỉ, còn say hơn cả ngươi đêm nay! Ngủ một giấc, lúc dậy
thì đầu nhức như có ai chưởng cho một cái vậy! Lúc đó tên tiểu tử Trần
Đông giúp ta làm thế này, có vẻ có tác dụng!”
Vốn cả người Thúy
Vân đang rất khó chịu, Từ Hải chỉ xoa vài cái thì cơn đau đã dịu xuống,
nàng mơ màng lim dim ngủ tiếp, đợi khi Thúy Vân đã thở đều đều Từ Hải
cũng không dừng tay, một tay chống đầu, tay kia cứ day day cái trán của
Thúy Vân mãi dường như không thấy chán. Hiếm khi thấy hắn ngoan ngoãn
nằm cuộn người ngủ như thế này, phải tranh thủ tận hưởng!
Thúy
Vân cuộn người lại, cơ thể vốn không có bao nhiêu lại càng trở nên nhỏ
bé kì lạ, ngủ say một lúc lại mớ, quay đầu ra phía Từ Hải.
Tay Từ Hải ngừng lại không xoa nữa, chớp nhẹ mi mắt nhìn Thúy Vân.
Trong suy nghĩ của Từ Hải, Thúy Vân vốn là một nam nhân, hắn hơi lo lắng
không biết nếu Thúy Vân biết mình có ý đồ bất chính không biết sẽ khóc
thét sợ hãi đến nhường nào. Nhớ tới bộ dạng của Thúy Vân lúc biết bọn Từ Hải là cướp biển, hắn không khỏi không đau lòng. Tên này nhát gan như
thế, có chuyện là bỏ chạy, bây giờ mà biết... không chừng sẽ xem thường
Từ Hải hắn cả đời, gặp chỗ nào chạy chỗ đó!
Từ Hải thở dài, bất
giác cảm thấy hâm mộ hai tên Đình Trung cùng Trọng Nghĩa. Bọn họ tâm đầu ý hợp, không ai sợ ai cũng không sợ miệng lưỡi thế gian, sống với bản
thân là được. Nhưng tiểu tử này khác với bọn họ... Bây giờ Từ Hải không
muốn đưa Thúy Vân trở về rồi. Nếu cứu được phu nhân, nhiệm vụ hoàn
thành, tiểu tử đang nằm trong lòng hắn đây phải trở về đi tìm người thân của hắn. Vậy... liệu có còn cơ hội gặp nhau nữa hay không?
Lòng
Từ Hải rối như tơ vò, ánh mắt lại dừng lại trên môi của Thúy Vân. Khi
nãy nàng vừa uống nước xong, khóe môi vẫn còn vương một ít nước khiến bờ môi bọng lên, căng tràn đầy nhựa sống. Thúy Vân vẫn thở đều đều chứng
tỏ đã ngủ say nhưng Từ Hải thật sự không dám manh động, chỉ sợ hắn tỉnh
dậy nửa chừng thì biết phải làm thế nào nên cứ lưỡng lự mãi không thôi,
sóng lưng đã bắt đầu tê rồi mà vẫn không dứt khoát đưa ra quyết định
được.
Thúy Vân nhỏ giọng nói mớ một câu, lại tiếp tục quay mặt
sang hướng Từ Hải đang nằm, tay ôm lấy cánh tay Từ Hải, cả người rúc hết vào lòng hắn. Từ Hải cười khổ, lúc này muốn cũng không được, đành bất
đắc dĩ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thúy Vân một cái, sau đó ôm nàng lại,
nhẹ nhàng nằm xuống, không quên kéo chăn lên che kín người Thúy Vân, lại bắt đầu nghĩ ngợi...
Sau này nên chuốc hắn say nhiều nhiều một tí!