Xin Lỗi, Tôi Được Cô Ấy Bao Nuôi

Chương 4: Chương 4




Trở về cuộc sống hiện tại, Trần Hinh vẫn như cũ hằng ngày thức dậy đi học, học xong về nhà ăn trưa. Buổi chiều cô mệt mỏi đến nỗi vừa nằm xuống là ngủ một giấc ngon lành, buổi tối vẫn như cũ cơm nước rồi ngủ tiếp. Mỗi ngày trôi qua rất nhàm chán, rất vô vị.

Nhưng hôm nay lại khác, cô nhận được tin nhắn của hắn.

Hoắc Thần Hy biết cô không nhận điện thoại của mình, đành phải làm một việc cực kì nhàm chán đó là nhắn tin. Có trời mới biết hắn ghét nhất là ngồi soạn văn bản trên điện thoại.

Trước kia, dù là thời gian yêu đương cuồng nhiệt cỡ nào bọn họ cũng không nhất thiết phải gởi tin nhắn mỗi giờ như những người trẻ hay làm. Đơn giản, Hoắc thiếu gia cho rằng được nghe giọng người yêu có phải hạnh phúc hơn ngàn lần ngồi một chỗ gửi văn bản, trò trẻ con.

Vậy mà, hôm nay, tin nhắn hiếm hoi của hắn xuất hiện lần nữa. Trên màn hình điện thoại, Trần Hinh khó hiểu đọc từng chữ.

“Bây giờ, chỗ cũ. Anh đang đợi.”

Rất ngắn, rất đúng tác phong của Hoắc thiếu gia.

Trần Hinh bĩu môi, cô cần gì phải nghe lời. À, mặc dù cô đang mang thai con hắn, nhưng có gì nể mặt. Không phải đã nói xa nhau sao, chỉ mới thời gian ngắn, cô còn chưa quên được chuyện cũ.

Ít nhất phải lành vết thương trước mắt đã.

Chỗ cũ được đề cập đến là quán bar Sắc Tình, cũng là nơi bọn họ đầu tiên gặp nhau. Đối với hắn là tình cờ, nhưng cô là có chuẩn bị trước.

Kì thực, lúc đầu Hoắc Thần Hy chỉ mang danh “phong lưu”, vì hắn có gương mặt cực kì chết người. Còn thiếu gia gì đó, lúc quen nhau Trần Hinh vô tình biết được. Có thể nói hết sức vắn tắt tiểu sử của bạn Hoắc là:

Hoắc Thần Hy, thiếu gia nhà giàu. Vì sợ con gái gạt tình, tự nguyện làm “trai nhà nghèo” tìm kiếm tình yêu. Sau khi tuyển chọn kĩ lưỡng, bạn học Trần may mắn lọt vào mắt xanh của Hoắc thiếu gia. Tiền đồ rộng mở.

Đúng là có một chút phi thực tế, nhưng thật sự Hoắc thiếu gia chính là như trên.

Trần Hinh bực mình quăng điện thoại xuống, nếu không thích nhắn tin, tại sao không trực tiếp gọi điện thoại. Cô cũng...cũng rất muốn nghe giọng nói ấm áp đó.

Ngoài mặt, có thể cô có bao nhiêu lạnh lùng, nhưng suy cho cùng, cô vẫn là con gái, vẫn muốn có bạch mã hoàng tử của riêng mình. Cô biết, mình chỉ là con vịt đeo theo hắn, nhìn hắn giàu sang như vậy, cô càng cảm thấy tự ti.

Nếu như trước kia, bọn họ có thể cùng nhau đi chợ đêm mua đồ, ăn vặt, thiếu thốn một chút thì có sao.

Cô thích đến chợ đêm, vì cho rằng Hoắc thiếu gia không trả nổi chi phí nhà hàng cao cấp. Cô kéo hắn đến từng sạp hàng, mặc cho sắc mặt người kia ngày càng tối lại, vẫn vui vẻ ăn hết sức. Sau đó, bọn họ sẽ cùng nắm tay nhau đi bộ về nhà, dù quãng đường khá xa, nhưng không bao giờ khiến hắn nhíu mày. Cho đến khi về nhà, cô lo sợ bị ba phát hiện, nhưng lại ham muốn ở bên hắn nhiều hơn.

Có một hôm, Hoắc Thần Hy vẫn như cũ đưa cô về đến đầu ngõ, vì nhà bạn học Trần ở trong hẻm vắng, thường bọ họ cũng tạm biệt nhau ở đây. Không biết cơn điên ở đâu bộc phát, Trần Hinh nắm tay người yêu kéo vào hẻm nhỏ, chỉ cho hắn ngôi nhà của mình. Đó là chuyện bình thường, nghiêm trọng hơn bọn họ còn đứng dưới tán cây đối diện nhà chơi trò hôn môi. Ừm, tuy lo sợ một chút, nhưng cảm giác hồi hợp cũng kích thích không kém.

Hai đôi môi quyện vào nhau, bọn họ có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của đối phương. Hoắc Thần Hy mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vào miệng cô, hút lấy tất cả mật ngọt.

Bạn học Trần bị cưỡng hôn đến mức nghẹt thở, dù hành động này không phải lần đầu tiên, nhưng hắn có thể nào bớt phóng túng được không? Người này kĩ thuật hôn đã đạt đến trình độ cao nhất, mỗi lần đều khiến cô chìm trong mơ màng.

Cho đến khi phía nhà đối diện có người bước ra, người đó cũng không hề xa lạ, ba thân yêu của Trần Hinh.

Cô lo sợ muốn tránh né nụ hôn liên tục dồn dập, nhưng người kia vẫn bá đạo giữ chặt lấy eo cô, siết mạnh. Trần Hinh mơ hồ cảm nhận bên dưới có thứ gì đang động đậy, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng. May mắn, chỗ nào khá tối, hắn sẽ không có cơ hội phát hiện, cũng không có lí do trêu chọc cô.

“Đừng, ba em...” Cô nói nhỏ vào tai hắn, trong lòng cầu nguyện đối phương nghe được. Cô thế nào lại dại dột như vậy, ba tuy không thể thấy, nhưng hàng xóm cũng không thể không có nha.

Mặc dù cô cực kì không thích gia đình này, nhưng ba cũng “hợp lực” sinh ra cô, cần phải tôn trọng một chút. Nhỡ đâu, ông ấy nói với mẹ, có phải bạn học Trần phải chịu những chuyện khủng khiếp hơn không? Nếu như mẹ bắt cô về quê, tương lai làm sao tiếp tục gặp hắn.

Ahhh, không được, không được.

May mắn ba ra ngoài vứt rác, nhanh chóng quay về nhà đóng cửa. Nhân cơ hội, Trần Hinh đẩy mạnh người con trai còn đang tham lam dán chặt môi mình. Hoắc Thần Hy bất ngờ bị đẩy ra, trong lòng không vui, dùng đôi mắt “anh không làm gì sai” nhìn bạn gái.

“Được rồi, anh về đi.” Trần Hinh dứt khoát cách xa hắn một chút, đề phòng người ta kiềm lòng không được giữa đường ôm bạn gái diễn cảnh nóng. Người khác có thể không dám, nhưng bạn Hoắc trời sinh bản tính như thế nào, Trần Hinh làm bạn gái cũng mơ hồ hiểu được. Tốt nhất đừng chọc giận con sư tử kia.

“Em là kiểu người chơi xong rồi bỏ?” Hoắc Thần Hy chăm chú nhìn cô sửa lại tóc, kéo áo cao một chút, trong lòng bất mãn không nhịn được nói.

“Anh nói gì?” Chơi xong rồi bỏ? Anh mới là người chơi xong rồi bỏ đó. Làm ơn, cô là con gái, thứ quí nhất cũng cho hắn, lại chìa mặt dày nói người ta không chịu trách nhiệm.

“Không có gì.” Biết mình đuối lí, bạn Hoắc thất thời im lặng.

“Anh về đi. Cẩn thận.” Nói xong chẳng thèm hắn phản ứng nhất quyết bỏ vào nhà, bỏ lại gương mặt tràn đầy khó hiểu.

Thật ra cô giận hắn là trước mặt ba giở trò vô lại, không phải, chỉ là buồn một chút. Tên kia cũng biết tính bạn gái hôm sau ngoan ngoãn không cãi, cô muốn gì đều nghe theo, làm tâm trạng cô tốt lên từng ngày. Hôm đó cô đã nghĩ, có một người bạn tốt là Thuần Thuần, một người yêu là hắn, có mẹ thương yêu, cô chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế giới rồi.

Đáng tiếc, hạnh phúc thì có, nhưng dễ vỡ đấy thôi.

Trần Hinh không quan tâm hắn hiện tại ra sao, nhất quyết nằm xuống giường, đắp mền đi ngủ.

Thần Hy, con chúng ta rất khỏe mạnh. Em...em không sao.

Cô lo sợ, nếu như khi bụng to ra, cô muốn che giấu thế nào cũng không được. Bây giờ, bụng đã bắt đầu nhô lên một chút, chỉ sợ thêm vài tháng nữa dù cô có mặc đồ rộng cỡ nào cũng thấy được.

Chỉ sợ, chuyện này đến tai mẹ, bà lại lo.

Trần Hinh vuốt nhẹ bụng, đứa bé này, có lẽ đến không đúng lúc. Nhưng nếu hỏi cô có bao giờ suy nghĩ muốn bỏ, đương nhiên là không. Cô cũng biết, nếu ba mẹ biết chuyện, chắc chắn sẽ khuyên cô bỏ con, tất nhiên họ không hi vọng con gái mang thai quá sớm. Nhưng mà, cô đã mất Thuần Thuần, đứa con đầu tiên cũng rời đi, cô ích kỉ muốn giữ đứa bé này cho riêng mình.

Làm mẹ thì có sao, sớm một chút thì có sao? Chẳng phải cô được ở cạnh con thêm mười mấy hai mươi năm sao, được nhìn con kết hôn, có cháu. Cũng không tồi.

Mặc kệ, giấu được lúc nào thì tính lúc đó. Có lẽ cho đến khi đứa bé năm sáu tháng, dù bị phát hiện cũng không còn cách phá bỏ, sau cùng vẫn là giữ lại thôi.

Nghĩ như vậy, Trần Hinh an tâm mỉm cười, nhanh chóng đi vào giấc ngủ, bỏ quên bạn Hoắc tội nghiệp đang ngây ngốc chờ rồi.

***

Mười hai giờ, lúc cả thế giới chuẩn bị ngủ say thì tiếng chuông điện thoại phá vỡ không khí yên tĩnh. Trần Hinh bị đánh thức bởi tiếng ồn, mệt mỏi bò dậy tìm điện thoại. Màn hình hiển thị lỡ chín cuộc gọi nhỡ, năm tin nhắn, mà tất cả đều từ “Người xấu”, bạn học Trần nhất thời choáng váng.

Nửa đêm nha, tên điên này não bị nước vô rồi à, có rảnh cũng để mẹ con bà đây ngủ chứ, ngày mai còn phải đi học.

Nhưng mà, hình như Trần Hinh nhớ ra điều gì đó, cô bắt hắn đợi ở bar Sắc Tình, hiện giờ cũng hơn bốn tiếng, xem ra người kia đang rất nóng lòng rồi.

Tò mò mở tin nhắn ra xem, vẫn là cách nói vắn tắt thường thấy.

“Em đang ở đâu?”

“Tại sao không nghe điện thoại. Xảy ra chuyện gì?”

“Anh không làm phiền em nhiều. Chỉ mười phút thôi.”

“Xin em, trả lời.”

“Anh rất lo.”

Được rồi, dù có lo lắng thì cũng có thể thông cảm được. Thấy hắn nóng ruột vì mình, Trần Hinh có chút cảm thấy vui, chỉ là nhanh chóng liền bị cô dập tắt.

Người đó làm gì thì có liên quan gì đến cô, bọn họ không phải chia tay rồi sao?

Thật ra, chỉ đơn giản là lời nói, nhưng nói ra đều rất đau, rất khó chịu. Chữ “chia tay” khiến người ta ngày càng xa cách. Bạn trai đổi thành người yêu cũ, con chung thành con riêng, tất cả đều thay đổi.

Đột nhiên cuộc gọi tiếp tục gọi đến làm Trần Hinh có chút giật mình, cô lờ mờ định tắt nhưng nhấn thành phím nghe.

Trời ạ.

Cô đúng là ngốc.

Không còn cách khác, đành nghe máy. Bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói quen thuộc.

“Hinh nhi, là em phải không? Em không sao?” Hoắc Thần Hy gấp gáp hỏi.

Trần Hinh cắn môi, không dám hít thở mạnh sợ hắn nghe được.

“Không cần trả lời. Anh biết em đang nghe máy. Đừng tắt điện thoại, cho anh năm phút, không ba phút đủ rồi.” Ngưng một chút, giọng nói ấm áp lại tiếp tục vang lên “Ngày mai, anh đến Mĩ một thời gian, có lẽ rất lâu mới trở về. Ông ngoại bị bệnh, chính là người anh thường nhắc với em. Anh không có ba, chỉ có mẹ và ngoại nuôi anh lớn, mặc dù một phút nào anh cũng không muốn xa em. Nhưng mà...”

Trần Hinh im lặng. Cô lo suy nghĩ quên mất che dấu hơi thở. Bên kia nghe thấy nhịp thở đều đều của cô, nhanh chóng vui vẻ.

“Hinh nhi, em có nhìn ra cửa sổ không, anh đang ở dưới nhà đợi em. Chỉ cần thêm hai phút, một cái ôm là đủ rồi.” Đúng vậy, Hoắc Thần Hy ngây ngốc chờ đợi hơn bốn tiếng là vì cái ôm này. Chỉ cần gặp được cô gái đó, chỉ cần ôm một cái, tất cả chờ đợi đều biến thành có ý nghĩa.

Vừa đúng ba phút, Trần Hinh không do dự tắt máy.

Trần Hinh ngạc nhiên, hắn ở trước nhà cô? Nhanh chóng xuống giường, đi đôi dép vào cho khỏi lạnh, đến nhanh cửa sổ.

Cô không dám mở rèm cửa, chỉ sợ hắn tình cờ phát hiện mình nhìn lén. Như vậy thì rất mất mặt. Đành nhờ vào chút ánh sáng chiếu vào rèm cửa, khó khăn quan sát bên dưới. May mắn lớp vải không dày, lờ mở cũng có thể xem được.

Đúng là có chiếc xe, còn hắn?

Đảo một vòng mắt, cuối cùng nhìn thấy. Người đó đứng dựa lưng vào thân cây, tầm mắt hạ thấp, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn cửa sổ trên lầu.

Trần Hinh thấy hắn nhìn về phía mình, lo sợ tránh sau bức tường. Nhưng hắn nhanh chóng hạ mắt, ngoài ý muốn không hề trông thấy bóng dáng nhỏ núp sau cánh cửa.

Trần Hinh đi về phía giường, nặng nề ngồi xuống. Đây là muốn cô giải quyết như thế nào, nửa muốn buông, nữa không muốn. Đó là người đàn ông đầu tiên của cô, là ba ba của đứa nhỏ, là người đầu tiên yêu cô không điều kiện, người như vậy, liệu tương lai có xuất hiện người thứ hai?

Không biết suy nghĩ điều gì, Trần Hinh lập tức đứng lên, đi về phía máy tính. Kiểu máy khá cũ, nhưng lên mạng, chơi game vẫn còn khá được, là quà của ba khi cô đến thành phố T. Trần Hinh cũng không thèm hỏi tại sao không mua máy tốt nhất, thấy như vậy cũng không quan trọng, nghe nói ông mua cũ từ bạn.

Kể từ khi đứa nhỏ xuất hiện, cô cũng rất ít tiếp xúc với máy tính, điện thoại thì lúc nào cần mới bất đắc dĩ sử dụng, nghe nói trong vi tinh, điện thoại có khúc xạ khiến đứa bé bị tật bẩm sinh. Cô biết bản thân mình là mẹ mà chẳng thể cho con những gì, ít nhất một cơ thể đầy đủ cần phải có.

Cô ngồi xuống ghế, kéo chiếc khăn che màn hình ra một bên, nhấn nút khởi động. Vì là kiểu cũ, thời gian máy chạy khá chậm, Trần Hinh rảnh rỗi lau lau bàn phím, cho đến khi màn hình chính hiện lên.

Vào mạng, ngay lập tức tìm kiếm “Hoắc Thần Hy”, ngoài ý muốn tư liệu về hắn rất ích, chỉ khái quát đơn giản. Trần Hinh nghĩ nghĩ rồi lại thêm “Hoắc thị” vào, không ngờ kết quả lại phong phú hơn nhiều.

Không phải cô sợ mình bị gạt, không phải cô không tin hắn, mà ngay khi nghe nói ông bị bệnh, cô vừa lo cho ông, vừa lo cho hắn. Thời gian quen nhau Trần Hinh cũng thoáng biết được Hoắc gia vốn thành lập ở Mỹ, công ty ban đầu do ông ngoại hắn quản lí. Nhưng khi Hoắc chủ tịch bắt đầu đến sáu mươi tuổi, ông giao lại cho cậu của hắn quản lí. Nhưng kì thực ông xem trọng Hoắc Thần Hy hơn, một lòng đào tạo cháu trai trở thành người tiền nhiệm của tập đoàn.

Mà quan trọng hơn, hắn và người cậu kia hoàn toàn không thân thiết, nói trắng là không hợp nhau, vì vậy từ nước Mĩ xa xôi một mình hắn du lịch sang Đài Loan. Một mực là tránh né kiểm soát của ông, không muốn đối đầu với cậu, mặc khác là tìm vợ cho bản thân.

Nếu như ông có chuyện, chuyện tranh giành quyền lực thế nào cũng đến, thật ra là người trong một nhà, có cần thiết phải đấu đến cùng sao? Chuyện nếu thật sự xảy ra, Hoắc Thần Hy nên đối mặt như thế nào, cô biết hắn trước đây ăn chơi, quậy phá, một chút kinh nghiệm quản lí làm sao bằng người cậu dày đặc kinh nghiệm.

Trần Hinh coi kĩ từng tiêu đề, nào là Hoắc gia đang càng phát triển, nào là ông chủ Hoắc trở thành doanh nhân lớn của Mĩ, một chút tin tức về ông ngoại cũng không có. Cũng phải, gia đình họ là thương gia, nếu như tin tức chủ tịch bệnh truyền ra ngoài, như vậy cổ phiếu sẽ giảm. Mặc dù không tham gia chính trị, nhưng cô cũng có xem tin tức hằng ngày, phần nào cũng hiểu được kinh doanh khó khăn bao nhiêu.

Tắt máy, đậy khăn lên mặt màn hình, Trần Hinh đứng lên, tò mò nhìn xuống đường. Bóng dáng lẻ loi vẫn tiếp tục đứng đó mặc cho màn đêm bắt đầu tối dần, từng cơn gió thổi vào người hắn, cô thấy hắn lạnh run người co lại, nhưng vẫn cố chấp đứng một chỗ không di chuyển.

Đợi cô, bằng cách này, có đáng không.

Tim Trần Hinh run lên, tại sao người kia lại ngốc đến như vậy? Hắn không thể lên xe ngồi chờ, hoặc nếu tốt hơn thì ngủ một giấc, tại sao vẫn cực khổ đứng đó hi vọng. Cô cũng muốn gặp người đó, nếu như bọn họ có thể quay về thời gian trước kia, có thể tiếp tục yêu đương cuồng nhiệt thì hay biết mấy?

Chỉ là, tim muốn, nhưng lí trí một mực ngăn cản.

Ông ngoại bị bệnh, ngày mai hắn phải trở về chăm sóc ông, nếu cô xuống dưới, chẳng phải bọn họ lại tiếp tục bên nhau. Hắn đành lòng đi sao, hoặc là đi Mỹ cũng không an tâm, cô không muốn chính mình làm gánh nặng cho hắn.

Không cần, không cần, coi như lần này cô vô tâm, mặc kệ hắn sống chết đứng run người trước cửa nhà. Chỉ mong, Hoắc Thần Hy nhanh chóng buông tay, nhanh chóng về nhà.

Điện thoại lại tiếp tục vang lên, Trần Hinh buồn bực tắt nguồn điện thoại. Như vậy được rồi chứ, như vậy có làm hắn chết tâm không?

Hoắc Thần Hy một mình đợi cô hai tiếng ở bar, không cam tâm lại lái xe quãng đường xa đến nhà cô đợi thêm ba tiếng. Năm tiếng thì sao, không quan trọng, chỉ qua là một con số, hắn có thể tiếp tục đợi.

Dựa lưng vào gốc cây, trước đó nơi đây bọn họ từng hôn môi, cô lấy tay quàng qua vai hắn, hai người nhiệt tình đáp lại đối phương. Vậy mà, mấy tháng sau, cơ hội gặp mặt cũng không có, chẳng lẽ họ cứ như vậy chia tay?

Hắn biết cô đến với mình là mục đích, nhưng chẳng phải tất cả chỉ vì cái thói “hoa tâm” kia hại, bị như vậy cũng đáng. Hắn không trách Trần Hinh, cô cũng xem như là có nỗi khổ đi, nếu vậy, tại sao cô ấy cứ nhất quyết khiến bọn họ đi đến con đường này.

Chia tay sao?

Không thể, không thể.

Hoắc Thần Hy khó khăn lắm mới tìm được cô giữa biển người, bọn họ cùng nhau trải qua sóng gió, thử thách như vậy vẫn chưa đủ lớn.

Đứa bé đã mất kia, chẳng phải Trần Hinh luôn hứa sẽ đền cho hắn đứa khác, như vậy đã nhanh chóng nuốt lời. Không được, hắn không thể nào buông tay cô dễ dàng.

Trần Hinh, em đợi ở đó. Hoắc Thần Hy này tuyệt đối không bao giờ buông tay em, chờ xem.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.