Chương 20: Nhân sinh khác nhau
Mùi hương cỏ ‘mông mông’ càng lúc càng nồng đậm, Sở Lương Âm chậm rãi đi tới, chỗ mấy bụi cây rậm rạp, đập vào mắt là những đóa hoa của cỏ ‘mông mông’ màu tím trên mảnh đất, là mùi thơm của cỏ ‘mông mông’, nhưng mà càng ngửi lâu sẽ cảm thấy như ngửi ma túy, chất nhựa của cỏ mông mông này có tác dụng tương tự như ma túy, chỉ là tác dụng này quá nhỏ, trừ khi được tinh luyện lại, nếu không, công dụng sẽ không lớn.
Sở Lương Âm dễ dàng nhảy ra khỏi rừng cây, đứng vững sát mép bãi đất, sau đó thò tay lấy cái bao nhỏ giấu sẵn trong váy ra, rồi mới xoay người hái ‘Dạ sương’, cho dù chạm phải cỏ ‘mông mông’, cũng không lo lắng cơ thể sẽ bị ảnh hưởng của ma túy.
Rất nhanh đem ‘Dạ sương’ chiết đoạn nhỏ, khi được một nắm tay thì buộc lại.
“Vậy được rồi.” Sở Lương Âm khẽ nghĩ, rồi nhanh chóng dùng nhành liễu buộc tất cả ‘Dạ sương’ lại, lập tức xoay người lẩn trốn vào núi trong rừng, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Từ trong núi đi xuống, nàng men theo con đường cũ trở về, cũng không hề lo lắng sẽ có người nhìn thấy mình, dưới chân như có gió, chỉ trong tích tắc, nàng đã có thể nhảy vọt đi đến trăm mét.
Bỗng dưng, Sở Lương Âm phát hiện có xe ngựa đang đi đến gần Tồn Hương đường mà bên trong Tồn hương đường thì đèn đuốc sáng trưng, chiếc xe ngựa màu đenh như mực đậu ở chỗ này, tuy rằng không đủ ánh sáng để nhìn rõ mọi thứ, nhưng Sở Lương Âm liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đó là xe ngựa của thần giáo ma nha, sao xe ngựa lại ở đây? Ninh Chiêu Nhiên chạy tới đây làm gì?
Bước chân nàng dừng lại, liền cảm thấy bên trong xe ngựa có một ánh mắt lạnh lùng nhìn sang đây, nàng lập tức một bước bay vọt, lướt qua xe ngựa kia, trong chớp mắt đã vào ngõ phố.
Nhưng mà, khi nàng chạy đến ngõ phố lại chợt phát giác phía sau đầu có cơn gió lạnh đánh tới, bước chân của nàng không ngừng lại, khom người chín mươi độ, né tránh cơn gió lạnh đang bay đến theo hướng nàng, nhìn kỹ mới thấy, bắn tới sau ót nàng lại là một thỏi bạc.
Sở Lương Âm bước vài bước lên nóc nhà, lập tức xoay người nhìn ra phía sau, nàng không mang theo kiếm, hai tay trống trơn, trước ngực chỉ ôm ‘Dạ sương’
Một bóng đen khôi ngôi đang đứng trên nóc nhà cách nàng mấy chục thước, dáng đứng vững chắc, khí thế nghiêm nghị, hơn nữa lúc này đứng trên cao, gió đêm thổi qua, có thể nhìn thấy mái tóc đen của hắn bị gió thổi bay lượn không có trật tự, áo choàng rộng thùng thình trên người cũng theo gió đong đưa, cả người giống như Hắc Dạ La Sát.
Sở Lương Âm khẽ nhíu mày, vừa nãy người ở trong xe ngựa phóng ra ánh mắt lạnh như băng chắc hẳn là người này, có thể thấy hắn là người của thần giáo ma nha, phần lớn người của thần giáo ma nha nàng đều đã gặp qua, chắc hẳn phải nhận ra nàng chứ. Nếu nói có người không biết nàng, thì chỉ có trưởng lão ma nha quanh năm đóng cửa bế quan, Ninh Tùy Phong ca ca của Ninh Chiêu Nhiên.
Đôi mắt khẽ động, Sở Lương Âm liền biết người trước mặt là ai, lúc trước Ninh Chiêu Nhiên thường hay lải nhải bên tai, nàng ấy nói sẽ gọi ca ca mình đến Tấn Thành, hôm nay bọn họ đã đến Tấn Thành, vị trước mặt này, chắc chắn là Ninh Tùy Phong, bằng không với khả năng như vậy trong thần giáo ma nha, ai còn có khí thế như thế.
Hai người liền đứng trên nóc nhà dưới bầu trời đêm nhìn nhau, mặc dù sắc trời lờ mờ không thấy rõ mặt đối phương.
Bỗng dưng, hắc dạ la sát đứng trên nóc nhà bay đến, giống như đại bàng vỗ cánh, còn kéo theo tiếng thét dài.
Sở Lương Âm lui nhanh về phía sau, tay trái vững vàng ôm ‘dạ sương’ bất động, hai mắt nhìn chằm chàm Ninh Tùy Phong đang hướng đến chỗ nàng bay đến, ánh mắt như phóng to, khi gần đến thì chợt bay lên, ngay sau đó lại vững vàng đứng trên nóc nhà của một con phố khác.
Ninh Tùy Phong công kích hoàn toàn không có lý do gì, thế nhưng cũng không thấy có sát khí, dường như chỉ muốn dò xét mà thôi, Sở Lương Âm tiếp tục lui về phía sau, chợt nghiêng mình, xê dịch thân thể về bên trái, sau đó tay phải tìm kiếm, chính xác bắt được tay của Ninh Tùy Phong vừa bay đến. Cổ tay vừa chuyển, dùng sức túm lấy tay Ninh Tùy Phong khiến hắn bị ném văng ra quỹ đạo bay.
Ninh Tùy Phong quay một vòng trên không trung rồi thận trọng dừng ngay trên đỉnh nóc nhà, nhưng vẫn nhìn theo hướng Sở Lương Âm, người đã không thấy, đập vào mắt chỉ là nóc nhà trống không và bầu trời đêm mênh mông, người nọ biến mất nhanh như vậy.
Ninh Tùy Phong đứng trên nóc nhà trầm tư một lúc, lại chú ý trên mu bàn tay đột nhiên bị ngứa, giơ tay lên nhìn cũng không thấy gì, dùng tay kia đụng chạm cũng không thấy có cảm giác, hắn bị hạ độc?
Sở Lương Âm chạy nhanh về tửu lâu, tìm được phòng của nàng, nhẹ nhàng nhảy vào gian phòng trên lầu, rơi xuống đất không có tiếng động.
Đem ‘dạ sương’ ném lên trên bàn, Sở Lương Âm lấy vải bọc lấy tay phải xuống, lúc hái ‘dạ sương’ nàng đã lấy nó để bao tay lại, lúc về cũng không tháo ra, vừa hay khi nãy nàng dùng cái tay nàng túm lấy Ninh Tùy Phong đẩy đi, nàng biết đẩy hắn hắn cũng không có sao, nhưng mà chắn chắn bây giờ tay của hắn cũng đã bị tê đi.
Phòng nàng tối sầm, nhưng căn phòng sát vách thì vẫn để đèn đuốc sáng trưng, ở ngoài cửa Hoành Hạ và Nhĩ Tương đang canh giữ ở cửa, hai người này giống như quan binh, con mắt trợn to có thể khiến bọn đạo chích bị hù dọa phải bỏ chạy.
Bên trong gian phòng, Nguyệt Ly Phong cả người mặc trường bào màu xanh lơ, ngồi bên cửa sổ, tư thế khoan thai trên mặt hiện rõ sự lạnh nhạt, dưới ngọn đèn mờ mờ cả người hắn giống như ảo mộng.
Trên cửa sổ có một khe hở nhỏ, mặc dù bên ngoài trời tối đen, thế nhưng, hắn lại giống như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị, khóe môi mỏng cong lên một nụ cười lạnh nhạt, khiến trên mặt nam nhân trẻ tuổi đang đứng ở giữa phòng hiện ra sợ hãi
“Tứ đệ…” Lấy hết dũng khí, nam nhân trẻ tuổi mở miệng, tướng mạo hắn nghiêm chỉnh, vóc người gầy yếu có vài phần tương tự Nguyệt Ly Phong, nhưng mà giờ phút này, thần mặt hắn lại hoàn toàn kém xa Nguyệt Ly Phong, bởi vì bất luận ánh mắt hay hơi thở của hắn đều toát ra hai chữ sợ hãi.
Có lẽ lúc này mới chú ý trong phòng còn có sự tồn tại của người khác, Nguyệt Ly Phong quay đầu lại, cặp mặt nhỏ dài tập trung nhìn sắc mặt tái nhợt của nam tử, trên mặt hiện rõ nụ cười tươi, không chỗ nào thấy được sự thân thiện, ngược lại là sự lạnh lẽo thấu xương.
“Yêu cầu của đại ca không tính là quá đáng, ông cụ muốn ở riêng, vậy để ông ấy làm đi, nghĩ thế nào thì làm thế ấy, đại ca hiếu tâm như vậy, tứ đệ sẽ đáp ứng.” Từng câu từng chữ của hắn như được thổi gió xuân, khiến người ta rất thoải mái, nam tử kia cũng âm thầm thở phào, nhưng một khắc sau khi Nguyệt Ly Phong nhẹ nhàng phun ra hai chữ kia thì lại như nín thở.
“Chỉ là, tứ đệ hối hả ngược xuôi nhiều năm như vậy, vì Nguyệt gia làm không ít chuyện, ông cụ chỉ nói một câu ở riêng đã muốn đem toàn bộ Nguyệt gia tách ra, như thế có ổn hay không? Tứ đệ từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, còn chưa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, Nguyệt gia hưng thịnh nhưng sao Tứ đệ vẫn chưa cảm nhận đủ sự ấm ấp thế.” Nguyệt Ly Phong đứng lên, trường bào màu xanh dưới ánh đèn gióng như dòng nước khẽ động, khiến người không khỏi hoa mắt.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh nam tử kia, đứng sóng vai với hắn, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa, con ngươi hờ hững mang theo ý cười: “Đại ca nói phải làm sao bây giờ?” Giọng nói hắn nhẹ nhàng, như lông vũ rơi xuống đất.
Nam tử lộ rõ sự sợ hãi, hôm nay hắn quyết tâm đến cùng mới tới đây, tuy rằng có thể làm cho hắn mất hứng nói không chừng sẽ giết chết mình, nhưng hôm nay mới thật sự cảm thấy sợ, sợ người này không để hắn chết, cũng không để cho hắn vui vẻ mà sống.
“Tứ đệ…. nếu đệ không đồng ý ở riêng vậy ta sẽ về nói với cha.” Hắn tự cam đoan, cũng tự mình hạ quyết tâm, lần sau hắn nhất định sẽ không đến tự chuốc họa vào thân.
“Đại ca hiếu tử phải trung nghĩa, tứ đệ so ra vẫn còn yếu kém, Tứ đệ rất yêu thích đại ca. Ông cụ tuổi đã lớn, khó tránh hồ đồ. Để ông ấy dưới gối có con cháu quay quần mới là điều cần làm.” Nguyệt Ly Phong xoay người trở về chỗ ngồi gần cửa sổ, lạnh nhạt nhìn bầu trời đem, “Hơn nữa, Nguyệt gia nhiều người mới có thể mỗi ngày đều có trò hay để xem, nếu đi hết rồi không ai xem, rất là đáng tiếc.” Hắn lạnh nhạt nói, khóe môi lại cong ra nụ cười lạnh nhạt, xem diễn, Nguyệt gia chính là rạp hát, nếu Nguyệt gia không còn ai, vậy ai sẽ diễn cho hắn xem đây?