Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 3: Chương 3




Chương 3: Long phượng đánh nhau

“Sư phụ, lần này ngài ở bích cốc bao lâu?” Nhìn Tùng Sơn đạo nhân, Sở Lương Âm liền che giấu đi ánh mắt sắc bén lúc trước, dịu dàng cung kính.

Tùng Sơn đạo nhân cũng từ ái nhìn nàng, “Chỉ mới nửa tháng thôi.”

Sở Lương Âm gật đầu, khóe miệng cong lên, sau đó cúi đầu lụi lọi bên hông, lấy một chiếc bình sứ màu tím to khoảng một bàn tay từ trong thắt lưng ra, “Sư phụ, đây là phượng y đan, coi như là quà sinh nhật đồ nhi tặng ngài.”

Tùng Sơn đạo nhân tiếp nhận bình sứ Sở Lương Âm đưa qua, mở nắp bình, mùi thảo dược nồng đậm cùng một mùi thơm ngát từ trong bình bay ra thấm vào ruột gan, đóng nắp bình lại, vẻ mặt Tùng Sơn đạo nhân nhìn Sở Lương Âm có phần không biết làm thế nào, “Âm Nhi đi Quỷ cốc.”

Sở Lương Âm gật đầu, “Đúng vậy, phượng y đan của Kê tiên sinh nổi tiếng như vậy, là thứ đứng đầu danh sách chọn quà sinh nhật trong lòng đồ nhi nên phải đi lấy chứ ạ”. Nàng nói tự nhiên thoải mái giống như chỉ cần nàng tùy tiện nói muốn, Kê tiên sinh kia sẽ cho nàng rất nhiều vậy.

Tùng Sơn đạo nhân khẽ lắc đầu, “Vi sư đã qua cái tuổi quá coi trọng sinh mệnh rồi, phượng y đan này có khả năng hoàn hồn, Âm Nhi mới bước chân vào giang hồ, tuy rằng bằng hữu không ít, nhưng kẻ thù còn nhiều hơn, Âm Nhi nên mang theo bên người thì hơn.” Dứt lời, Tùng Sơn đạo nhân nhẹ buông tay, bình sứ trong lòng bàn tay ông chợt lướt trên không trung rồi dừng lại trong tay Sở Lương Âm ở đối diện.

Sở Lương Âm chớp chớp mắt, lại không nhận, động cổ tay, bình sứ kia lại theo đường cũ bay nhẹ vào trong tay Tùng Sơn đạo nhân, luồng không khí kỳ quái chợt nổi lên trong căn mật thất yên tĩnh, hai thầy trò ngồi đối diện nhau, Tùng Sơn đạo nhân bỗng cười khẽ ra tiếng, sau đó thu hồi bình sứ trong tay, thở dài: “Âm nhi lại tiến bộ”. Trong lời nói có rất nhiều vẻ cảm thán, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đã không còn là thời đại của ông nữa rồi.

Sở Lương Âm đứng từ dưới đất lên, “Sư phụ, đi ra ngoài ngồi đi, ngài ở trong này nửa tháng rồi, nên đi ra ngoài hóng gió một chút.” Nói xong, nàng đi tới đỡ Tùng Sơn đạo nhân đứng lên. Nàng thấy mật thất này không thoải mái và khó chịu, có thể khiến người ta buồn bực đến phát điên mất.

Tùng Sơn đạo nhân theo nàng đi ra, Sở Lương Âm đi phía sau, lúc đi ra cũng không quên đóng cửa đá mật thất lần nữa.

Nàng mở cửa phòng ra, gió từ bên ngoài thổi vào, hơi thở lành lạnh dễ chịu, Tùng Sơn đạo nhân ngồi trên ghế chậm rãi điều chỉnh hô hấp, dường như đến tận lúc này mới nghe được tiếng hô hấp của ông, khi ở trong mật thất, hắn bừng tỉnh nhưng vẫn không hô hấp.

Sở Lương Âm ngồi một bên, nhìn Tùng Sơn đạo nhân, nàng tự cảm thấy mình không bằng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ luyện đến trình độ như sư phụ.

“Âm Nhi, nghe nói giao tình của con và thánh nữ thần giáo Ma Gia cũng không ít, mấy năm nay lại cùng phiêu bạt giang hồ, các môn khác rất có thành kiến với con”. Tùng Sơn đạo nhân thở dài, thần giáo Ma Gia là giáo phái Tây Vực, mấy chục năm trước tiến vào võ lâm Đại Tề, ban đầu chỉ là một giáo phái nhỏ, phát triển đến ngày nay gần như đã có thể ngang bằng với Thiếu Lâm và Tùng Vụ, nhưng quy củ của giáo phái bọn họ không giống với bất cứ giáo phái nào trong chốn võ lâm Đại tề, cho nên, cũng có người khinh thường gọi bọn họ là ma giáo. Nhưng lời nói của Tùng Sơn đạo nhân cũng không có nhắc đến hai chữ ma giáo, có thể thấy Tùng Sơn đạo nhân cũng không có ý kỳ thị thần giáo Ma Gia, chỉ là lo lắng cho lập trường của Sở Lương Âm trên giang hồ mà thôi.

Sở Lương Âm nghe vậy khẽ hừ một tiếng không mấy bận tâm, “Sư phụ, đừng nghe đám người kia nói hươu nói vượn, một đám tự xưng là danh môn chính phái nhưng có mấy người là quân tử? Bề ngoài thì tỏ ra đứng đắn, thật ra tâm địa đầy dối trá còn không bằng bọn Chiêu Nhiên.” Chiêu Nhiên, chính là thánh nữ thần giáo Ma Gia mà Tùng Sơn đạo nhân nhắc đến, họ Ninh, tên Chiêu Nhiên.

Tùng Sơn đạo nhân cười mà không nói, “Âm nhi, mọi sự đều có đạo lý, không thể gượng ép được. Tuy tính cách con rất thoải mái, nhưng cũng có chấp niệm, có thể xem nhẹ thì hãy xem nhẹ, đừng để chuyện không vui ở trong lòng.” Là sư phụ của nàng, chăm sóc nàng từ nhỏ đến lớn, đương nhiên ông cũng hiểu rõ tính cách của nàng.

Sở Lương Âm chắp tay, “Dạ, sư phụ, mỗi câu ngài nói con đều nhớ kỹ, tuyệt đối không dám quên”. Trong mắt nàng, nhìn khắp cả giới giang hồ này cũng chỉ có sư phụ nàng mới đáng được gọi là cao nhân.

Bỗng dưng, tiếng gió bên ngoài thổi vào hơi thay đổi, hai thầy trò cùng nhìn về phía cửa lớn đang mở, đuôi lông mày Sở Lương Âm hơi nhếch lên, ngửi thấy một khí tức khác xen lẫn trong làn gió, ánh mắt khinh thường mà sắc bén kia lại xuất hiện trên mặt.

Khoảng hai phút sau, hai bóng người chợt xuất hiện ở cửa, một người tao nhã cao quý, mang theo khí tức ôn hòa, đôi mắt nhỏ dài chứa đựng sự thâm sâu và tĩnh mịch, nhìn thấy Tùng Sơn đạo nhân đang ngồi ở giữa gian phòng, thần sắc lập tức trở nên cung kính, chính là Nguyệt Ly Phong, người vừa trở về núi Vân Vọng chậm hơn Sở Lương Âm một chút.

Đi phía sau hắn là tiểu đồng nhát gan hay ngượng ngùng có làn da trắng, trong tay còn cầm theo hộp gỗ tinh xảo, nhìn qua không phải là vật bình thường.

“Ly Phong cung chúc sư công đại thọ trăm tuổi, trường trường thọ thọ, trăm năm mạnh khỏe”. Nguyệt Ly Phong không đi vào, mà trực tiếp hành đại lễ ngay ở cửa với Tùng Sơn đạo nhân, tiểu đồng phía sau cũng quỳ xuống theo.

Tùng Sơn đạo nhân giơ tay vuốt râu, “Ly Phong đứng lên đi, không cần phải hành đại lễ”.

Bây giờ Nguyệt Ly Phong mới đứng lên đi vào, dường như lúc này mới chú ý đến Sở Lương Âm cũng ngồi ở trong phòng, hắn nhìn Sở Lương Âm, trong đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, hắn theo quy củ khom lưng chắp tay với Sở Lương Âm, “Ly Phong tham kiến thất sư thúc.”

Không biết từ lúc nào Sở Lương Âm đã ngồi bắt chéo hai chân sắc mặt nhìn Nguyệt Ly Phong cũng không tốt đẹp gì, hai người có danh tiếng nhất trên giang hồ của Tùng Vụ môn đối diện với nhau, không nhìn thấy vẻ yêu thương kính trọng, ngược lại giống như mạch nước ngầm dâng trào, “Sư điệt cần gì đa lễ? Bên ngoài chúng ta gặp mặt như thế nào, thì ở trong này cứ như vậy, giả bộ gì nhiều thế, sợ người ta nghĩ mình là người xấu à”. Ngữ điệu của nàng rất du dương, nghe còn như có gai, Tùng Sơn đạo nhân bên kia chăm chú nhìn hai người bọn họ, dường như cũng cảm thấy được mạch nước ngầm dâng trào trong đó, nhưng vẫn cười không nói.

Nguyệt Ly Phong đứng thẳng người, hắn đứng, nàng ngồi, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt nàng nhìn hắn có chút giễu cợt, tình cảnh này giống như đã diễn ra quá nhiều lần.

“Nhĩ Tương, cầm lễ vật dâng lên sư công”. Hai người nhìn nhau khoảng mười lăm giây, Nguyệt Ly Phong bĩnh tĩnh dời mắt đi, gọi tiểu đồng phía sau, Nhĩ Tương đi lên phía trước, dâng hộp gỗ trong tay lên, hộp gỗ kia mang theo cỗ mùi thơm ngát. Sở Lương Âm nhìn có chút khinh thường.

Nguyệt Ly Phong tự mình mở hộp ra, lấy từ bên trong bình sứ màu tím cỡ ngón cái, cung kính đưa cho Tùng Sơn đạo nhân, “Sư công, đây là phượng y đan nổi tiếng thiên hạ, có khả năng hoàn hồn, người có nội lực thâm hậu dùng cũng có công dụng củng cố nội lực. Ly Phong tìm ở chín thành mới tìm được một viên, xin sư công đừng chê”. Mỗi câu mỗi chữ hắn nói như gió mát, giống như nói chuyện cũng có thể làm cho người ta say.

Nhưng mà, người khác có thể say, cũng không có nghĩa là cả Sở Lương Âm cũng say, lúc nghe Nguyệt Ly Phong nói ba chữ phượng y đan, khóe miệng nàng liền hiện ra nụ cười quái dị, lại nghe hắn nói tìm chín thành mới tìm được một viên, rất không khách khí cười ra tiếng.

Nguyệt Ly Phong quay lại nhìn nàng, khuôn mặt vẫn phong nhã ôn hòa như trước: “Sư điệt nói gì sai mà khiến thất sư thúc cười như vậy?”.

Sở Lương Âm hơi nheo mắt, nhìn bình sứ trong tay hắn, “Không biết Ly Phong sư điệt tốn bao nhiêu ngân lượng mới tìm được phượng y đan này thế?” Nguyệt Ly Phong có tiền, hơn nữa có rất nhiều tiền, nếu hắn nói phượng y đan là do bạn bè tặng hắn, chắc chắn nàng sẽ cười đến rụng răng.

Nguyệt Ly Phong nhìn bộ dạng của nàng, con ngươi sâu thẳm khẽ động, sau đó cười nhạt nói: “Không nhiều lắm, nghìn lượng vàng”. Một câu “không nhiều lắm” nhẹ nhàng bình thản, xem ra ở trong mắt hắn một nghìn lượng vàng thật sự không là gì cả.

Sở Lương Âm nghe vậy cố ý mở to hai mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, “Ly Phong sư điệt nhiều tiền thật, có điều phượng y đan này đúng là cũng đáng giá đó thật, haizzz, sớm biết vậy thì ta đã không tặng hết bảy viên phượng y đan kia cho sư phụ ngài, mà đem bán cho Ly Phong sư điệt thì ta phát tài to rồi!”. Nàng vừa than thở xong, tiếng cười càng trở nên vô cùng chói tai, khi nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt tao nhã của Phượng Ly Phong bị vỡ toang một góc, tiếng cười của nàng càng lớn hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.