Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 44: Chương 44




Chương 45: Đạo lý làm người

Hoành Hạ và Nhĩ Tương bưng điểm tâm đi lên tới lầu, liền nhìn thấy cảnh tượng Sở Lương Âm đang ôm bảo kiếm đứng ngay trước cửa phòng Nguyệt Ly Phong, cửa phòng mở lớn, nàng đưa lưng về phía gian phòng, đối với tính cách của nàng, hai người Hoành Hạ và Nhĩ Tương dường như đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Hoành Hạ có hơi tức giận, mỗi lần đến đều đá cửa như vậy, cũng không thèm quản người trong phòng đang làm gì, xem ra lần này công tử lại bị nhìn thấy hết rồi, ây ôi danh tiết công tử nhà hắn..

“Thất sư thúc, người dùng điểm tâm không?” Nhĩ Tương bưng mâm sứ tinh xảo dừng lại bên cạnh Sở Lương Âm, khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, khóe mắt vẫn không quên liếc nhìn công tử ở trong phòng chỉnh chu trang phục, hắn không khỏi thở dài, vô cùng kính nể Nguyệt Ly Phong, dưới tình huống như vậy mà công tử vẫn có thể bình tĩnh mặc quần áo, quả nhiên là hơn người thường.

Sở Lương Âm nhìn mâm sứ trong tay hắn, bạch ngọc cao? Ừm, món ăn nàng thích nhất. Lập tức đưa tay lấy ba miếng, sau đó phất tay bảo hắn đi, Nhĩ Tương không nói gì, trong mâm có tổng cộng bốn miếng bạch ngọc cao, nàng lấy hết ba miếng?

Hoành Hạ đứng ngay cửa trừng mắt nhìn Nhĩ Tương, thầm oán hắn nhiều chuyện, đâu cần phải mời nàng ấy ăn, nàng ấy nào biết khách sáo đâu chứ?

Nhĩ Tương mang theo vẻ mặt đau khổ đi tới cửa, nhìn Hoành Hạ trợn mắt một cái, nếu không chủ động mời nàng ấy ăn, nàng ấy nhất định sẽ cướp lấy, nói không chừng còn bị mắng, không bằng cứ mời nàng đi.

Hoành Hạ mở to hai mắt nhìn Nhĩ Tương, không dám mở miệng trách mắng gì, bước vào phòng nhìn thấy Nguyệt Ly Phong đã ăn mặc chỉnh tề liền hỏi, “Công tử muốn đi ra ngoài sao?”

“Ừm, Nhị sư thúc và Tam sư thúc đã đến Mạc phủ Lan Châu, hiện tại phải đi sang đó.” Nguyệt Ly Phong trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng, không hề mang theo bất kỳ tâm tình nào cả.

Hắn mặc áo bào trắng đai ngọc, áo khoác dài màu đen, trang phục màu trắng đen rõ ràng thật giống như đặc biệt dành riêng cho hắn vậy, bất quá chỉ có hắn mới có thể đem hai loại màu sắc trái ngược như vậy mặc lên người cũng không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, trái lại vừa toát ra sự cao quý tao nhã vừa thể hiện lịch sự.

Sở Lương Âm xoay người, ba miếng bạch ngọc cao trong tay đã sớm ăn vào bụng, tuy dù chỉ dằn được cơn đói tạm thời, nhưng có thể nhìn ra trên mặt nàng có bao nhiêu vui vẻ, “Đi thôi, trời sắp tối rồi.” Dứt lời, nàng xoay người bước đi, dường như không đợi nổi nữa.

Hoành Hạ và Nhĩ Tương nhìn Nguyệt Ly Phong, “Công tử?”

Nguyệt Ly Phong khẽ xua tay nói, “Đi thôi.” Hắn chắp tay sau lưng rời đi, Hoành Hạ và Nhĩ Tương nhanh chân đuổi theo, nhưng trong lòng thấy tiếc bánh ngọt vừa mới ra lò, càng đáng tiếc hơn khi chưa ai ăn thì đã bị Sở Lương Âm ăn trước rồi.

Thành Lan Châu không nhỏ, con đường trên phố phải dùng đá chuyên dụng tạo thành, trơn bóng ngăn nắp, trên đường nhiều người đi lại, ven đường lác đác những cửa hàng to nhỏ, tạo thành một cảnh tượng đặc sắc.

Mạc phủ ở Lan Châu cũng được xem như là người có tiền, nói như thế nhưng cả con đường đều là những khu nhà cao cấp, chủ nhân cụ thể là ai thì không rõ lắm, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, giống như ngày thường ít có người lui tới.

Một nhóm bốn người xuất hiện ở cuối con đường, một mình Sở Lương Âm đi trước, Nguyệt Ly Phong giữ một khoảng cách chừng một thước với nàng, bước chân khoan thai nhởn nhơ, không giống Sỏ Lương Âm vô cùng lo lắng, như muốn chạy đi đốt nhà người ta vậy.

Hoành Hạ và Nhĩ Tương rối rắm đi sau, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, hiếm thấy con đường này tập trung khu nhà sang trọng như vậy, quả là nguy nga tráng lệ.

Ra nhanh Mạc phủ đã hiện ngay trước mắt, ngay cửa đặt hai con sư tử bằng đá tư thế oai hùng hiên ngang, đại viện mở lớn cửa, bên trên còn viết hai chữ ‘Mạc phủ’ vô cùng bắt mắt.

Bên ngoài có tổng cộng bốn tên thủ vệ, nhìn thấy Sở Lương Âm bước lên bậc thang liền đi qua, “Cô nương có thiệp mời Mạc phủ không?” Bốn người ngăn Sở Lương Âm dò hỏi.

Sở Lương Âm dừng lại, quét mắt nhìn bốn người nọ, sau đó nhìn vào bên trong phủ đệ rộng lớn của Mạc phủ, không nhẫn nại nói, “Bà đây là Sở Lương Âm, có phải người của Tùng Vụ môn mới đến không? Mẹ nó đến chậm rồi.” Nàng nâng kiếm trong tay định đẩy bàn tay đang ngăn trước mặt mình, trực tiếp xông vào đó, cũng không thèm quản xem bốn người kia có dùng vũ lực ngăn mình không.

“Khoan đã. Bốn vị thiếu hiệp, tại hạ Nguyệt Ly Phong, vị kia là Thất sư thúc Sở Lương Âm của Tùng Vụ môn ta, nghe nói Nhị sư thúc Trâu Ngọc và Tam sư thúc Chung Ẩn của chúng ta đã đến Mạc phủ, cho nên chúng ta đặc biệt đến đây.” Nguyệt Ly Phong bước lên bậc thang, mở miệng ngăn cản bốn người kia.

Bốn người quay lại, vừa nghe đến cái tên Nguyệt Ly Phong, trên mặt liền tỏ ra cung kính, chắp tay thi lễ đáp, “Thì ra là Nguyệt công tử, quả thực vừa rồi có hai vị sư thúc ở quý phái đến Mạc phủ, minh chủ còn đích thân ra tiếp đón, Nguyệt công tử mời.” Lách người sang một bên, mời Nguyệt Ly Phong đi vào, mà Sở Lương Âm cũng đã sớm xông vào.

Nguyệt Ly Phong khiêm tốn chắp tay cảm ơn bọn họ, sau đó để tay phía sau, thong dong bước vào Mạc phủ, Hoành Hạ và Nhĩ Tương ở phía sau, cũng tỏ ra nho nhã lễ phép.

Sở Lương Âm trực tiếp chạy vào đại sảnh Mạc phủ, không cần hỏi thâm ai, bên trong ngoài nghìn nghịt người, toàn là đệ tử của các môn phái, chỉ có gia chủ cùng với trưởng bối trong môn mới được ngồi trong đại sảnh. Vừa liếc mắt nhìn trang phục chỉnh tề đã có thể nhận ra là môn phái nào, đệ tử Tùng Vụ môn mặc trường bào màu trắng, tựa như thư sinh tài giỏi đẹp trai, vô cùng chói mắt với đám người ở đó, đồng thời càng thể hiện rõ sự phi phàm.

Sở Lương Âm đi thẳng đến chỗ đám đệ tử Tùng Vụ môn, đưa tay đẩy mấy người kia ra, đám người này nhanh chóng quay đầu lại, còn chưa kịp há miệng tức giận thì nhìn thấy Sở Lương Âm, lập tức trở nên cung kính nói, “Thất sư thúc.”

Một tiếng Thất sư thúc vang lên, đám người ở bên ngoài liền yên tĩnh, bọn họ vội nhường đường, Sở Lương Âm liền chạy một mạch vào đến đại sảnh.

Đại sảnh nguy nga tráng lệ cũng nhóc nheo người, hai hàng ghế thái sư(*), đoán chừng có hơn hai mươi mấy người, Trâu Ngọc và Chung Ẩn ngồi bên tay trái, gần với vị trí của Mạc Thiên Tuyệt, có thể thấy địa vị của Tùng Vụ môn thế nào. Nếu giờ phút này người đến là Tùng Sơn đạo nhân, có lẽ Mạc Thiên Tuyệt cũng phải nhường lại vị trí kia.

“Nhị sư huynh, Tam sư huynh.” Sở Lương Âm gọi một tiếng, nhanh chân chạy đến, Mạc Thiên Tuyệt đứng lên, những người kia sau đó cũng lần lượt đứng dậy ‘nghênh đón’ khách không mời mà đến Sở Lương Âm.

“Lương Âm.” Trâu Ngọc mặt mày như quan ngọc, tươi cười như hoa mùa xuân, trái lại Chung Ẩn không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng vẫn có thể nhìn ra mừng rỡ trên mặt hắn.

“Mạc minh chủ, đột ngột đến quấy rầy, xin bỏ qua.” Sở Lương Âm chắp tay hành lễ với Mạc Thiên Tuyệt, thẳng thắn nói.

“Sở thế chất sao nói thế, mới vừa rồi lão phu với Trâu thế chất và Chung thế chất nhắc đến con thì con đã đến rồi.” Mạc Thiên Tuyệt vẫn rất nhiệt tình, phất tay cho hạ nhân đem ghế lên, đúng lúc này, Nguyệt Ly Phong cũng từ bên ngoài đi vào, không giống như tình cảnh khi nãy của Sở Lương Âm, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi hắn.

Sở Lương Âm ngồi xuống, mắt lạnh nhìn Nguyệt Ly Phong chào hỏi từng người trong phòng, cả đám đều chắp tay hớn hở chào hỏi, một câu Nguyệt công tử, hai câu Nguyệt công tử, nàng nhìn thôi cũng muốn buồn nôn.

“Ly Phong bái kiến Mạc minh chủ, một ngày không gặp như cách ba thu, chẳng qua Mạc minh chủ vẫn ngời ngời phong độ như trước.” Cuối cùng Nguyệt Ly Phong cũng ân cần chào hỏi Mạc Thiên Tuyệt, hai người này, một người cười như như hoa mùa xuân nở, một người mỉm cười yêu thương, có lẽ ai ở đây cũng cảm thấy hình ảnh này thật ấm áp làm sao, nhưng Sở Lương Âm lại thấy vô cùng nhàm chán. Hai người dối trá giả vờ khách sáo chào hỏi nhau không thấy gai mắt à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.