Chương 52: Khởi hành náo nhiệt
“Đi Vụ Sơn? Bốn người đi cùng nhau? Hay là cho ta đi theo với được không?” Trong khách điếm, Ninh Chiêu Nhiên vừa nghe nói phải đi Vụ Sơn, nàng liền rung đùi đắc ý, dự định sẽ đi theo.
Sở Lương Âm thong dong ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nói, “Nếu như hung thủ không có liên quan đến nhóm người đã tập kích thì sao nhỉ?” Ninh Chiêu Nhiên có đi hay không nàng chẳng quan tâm, nhưng đây là chuyện lớn trong môn giáo của bọn họ, Ninh Tùy Phong nhất định rất bận rộn, Ninh Chiêu Nhiên làm thánh nữ an nhàn thảnh thơi, cả ngày hối hả ngược xuôi đi theo mình, chắc chắn Ninh Tùy Phong rất bất mãn, hơn nữa còn nghĩ nàng trói buộc Ninh Chiêu Nhiên không cho đi, nàng đây không phải bị oan sao?
“Dù sao ta cũng cảm thấy có liên quan, nếu ta đoán không sai thì hai vụ này chỉ có một người làm, ta đây sẽ có thể tự mình giết chết kẻ thù.” Ninh Chiêu Nhiên giống như con rắn nước lòe loẹt diêm dúa đi đến bên cạnh Sở Lương Âm, nàng quyết tâm muốn đi theo đấy. Vừa nghĩ đến việc đi cùng một đám ‘Võ Lâm chính đạo’, ắt hẳn sẽ có nhiều trò vui lắm.
Sở Lương Âm nhướng mày, không quan tâm đáp: “Tùy cô. Gia Cát đâu? Cô định đi với ta tìm hung thủ và tung tích của Vân Liệt Triệu hay là tiếp tục cuộc hành trình với vị cứu tế muôn dân của cô?” Theo nàng đoán, Ninh Chiêu Nhiên không phải muốn đi với nàng, nguyên nhân lớn nhất rất có thể là bởi vì Gia Cát Vô Phạm, nàng cũng rất biết thời thế làm một người tốt nha, nếu ông trời giúp đỡ thì có tiến triển, còn nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy chỉ có thể nói ông trời trêu người mà thôi.
Gia Cát Vô Phạm đứng ở bên kia, nhìn những ngôi nhà đã lên đèn bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì. Nghe Sở Lương Âm nói thế, hắn xoay người nhìn các nàng, rồi sau đó nói: “Không bằng ta ở lại Lan Châu đi, qua mấy ngày nữa là đến lúc hạ táng người của Mộ Dung phủ, ta ở đây tiễn bọn họ một đoạn đường.” Một nhà từ trên xuống dưới tính luôn cả chủ tớ có hơn ba trăm người, Gia Cát Vô Phạm không đành lòng nghĩ tiếp.
Sở Lương Âm nhún nhún vai, “Được rồi, vậy huynh thay ta đưa bọn họ một đoạn.” Dù sao lúc ở nghĩa trang nàng cũng lật qua lật lại thi thể người ta, bây giờ đưa tiễn cũng là chuyện đương nhiên.
Một đêm trôi qua, sáng sớm Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên từ khách điếm đi ra, xe ngựa thần giáo Ma Gia cũng đã đợi sẵn ở trước cửa khách điếm, vẫn thằng nhóc đánh xe lúc trước, rất cung kính lấy ghế cho bọn họ bước lên, còn cẩn thận vén rèm, sau khi hai người đi lên, xe ngựa liền khởi hành đi đến Mạc phủ.
Mặc dù các nàng đến sớm, nhưng trước Mạc phủ đã có ba chiếc xe ngựa ở đó, Hoành Hạ và Nhĩ Tương đứng trước xe ngựa bọn hắn, xem ra các nàng tới thật đúng lúc, sắp khởi hành rồi.
Từ Mạc phủ bước ra đám người đưa tiễn, Mạc Thành Hiêu Tiêu Nặc đều mang theo tùy tùng, Nguyệt Ly Phong giống như vầng trăng trong sáng, nhưng hôm nay bên cạnh hắn lại xuất hiện thêm một người khác phái, chính là thiên kim Bạch phủ Bạch Liên Ảnh.
Sở Lương Âm ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, người bên ngoài cũng nhìn thấy nàng, gật đầu chào hỏi, nàng cũng đáp lễ lại.
Lúc nhìn thấy sắc mặt không tốt của Mạc Thành Hiêu, khóe môi nàng không tự chủ nhếch cao, đây chính là không cho đối phương có thể diện.
Khi ánh mắt liếc đến Nguyệt Ly Phong và Bạch Liên Ảnh, nàng có hơi bất ngờ một chút, đứng sau lưng Bạch Liên Ảnh là trang chủ Bạch phủ Bạch Chí Trung, Bạch gia đứng hàng bốn trong sáu đại thế gia đứng đầu Võ Lâm, muốn tiền có tiền, muốn danh tiếng có danh tiếng, Nguyệt Ly Phong cũng thật tinh mắt, cường đại hơn so với phái Hoa Sơn.
“Nhìn cái gì thế?” Ninh Chiêu Nhiên thấy Sở Lương Âm nhìn chằm chằm một chỗ không nhúc nhích, cùng tò mò nhìn thử, thấy Nguyệt Ly Phong và Bạch Liên Ảnh, nàng lập tức đưa ra nhận xét, “Trai tài gái sắc, nhìn không tệ lắm.”
“Ừm, đúng vậy.” Sở Lương Âm đồng ý, đúng là không tệ.
“Lương Âm, tối qua muội đi đâu vậy?” Trâu Ngọc cùng với Chung Ẩn từ trên bậc thang Mạc phủ đi xuống, chậm rãi theo sau là một hàng đám đệ tử Tùng Vụ môn, trong nháy mắt đã chiếm hết một ngã tư đường.
Sở Lương Âm lười biếng chớp mắt, sau đó đưa tay túm Ninh Chiêu Nhiên lại đây, gương mặt của nàng ấy vừa vặn lộ ra ngay cửa sổ xe, khiến Trâu Ngọc ở bên ngoài bị dọa nhảy dựng lên.
“Ninh tiểu thư.” Trâu Ngọc rất nhanh khôi phục lại như cũ, lịch sự chào hỏi.
Ninh Chiêu Nhiên tùy tiện gật đầu một cái, “Lâu ngày không gặp Trâu công tử, người vẫn anh tuấn như xưa.”
Trâu Ngọc tỏ ra hưởng thụ, nở nụ cười đồng tình, “Đa tạ Ninh tiểu thư khen ngợi.”
Sở Lương Âm phỉ nhổ, đẩy Ninh Chiêu Nhiên ra, “Tối hôm qua lại uống nhiều à? Hôm nay các huynh trở về Vân Vọng sơn đi, đừng ở đây tiếp xúc với đám người này nữa.” Sở Lương Âm đánh giá Trâu Ngọc, cũng nhìn ra được đêm qua hắn uống không ít.
Trâu Ngọc có hơi ngượng ngùng, lấy tay lau mắt, khôi phục ấm áp thường ngày cười đáp, “Ừm, đợi khi các muội rời đi, ta với tam sư huynh sẽ trở về Vân Vọng sơn, sau đó đợi tin tức của muội.”
“Ừm.” Sở Lương Âm yên tâm, lại nhìn về phía bên kia, thấy bọn họ đã lần lượt lên xe, nàng nói, “Được rồi, chúng ta phải đi thôi.” Buông rèm xuống, Sở Lương Âm dựa lưng lên xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Ninh Chiêu Nhiên ở đối diện nhìn nàng, thoạt nhìn có vẻ hưng phấn, “Này này, cô nói xem xíu nữa bọn họ thấy ta, có phải sẽ bị hù chết không? Còn cái tên Mạc Thành Hiêu kia nữa, nhất định sẽ tức chết cho mà xem.” Vừa nhắc đến Mạc Thành Hiêu, tâm tình không thể nào không sung sướng được.
Sở Lương Âm không thèm mở mắt, lười nhác nói: “Vậy cô cứ hù dọa hắn, tốt nhất cứ hù dọa cho hắn chết, thay trời hành đạo.”
Ninh Chiêu Nhiên không phúc hậu cười ra tiếng, “Ha ha, ta sẽ cố gắng.”
Một nhóm bốn chiếc xe ngựa rời khỏi thành Lan Châu, đợi ra đến ngoại thành, tốc độ liền nhanh hơn, cũng không biết thế nào, có lẽ bởi vì bên trong xe ngựa đều không phải là người cùng một môn phái, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, Sở Lương Âm ở trong xe ngựa nghỉ ngơi cũng bị lay động đến trợn mắt.
Chỉ thấy Ninh Chiêu Nhiên ngồi ở cạnh cửa, vém một góc rèm lên nhìn thử ra bên ngoài, thấy một vị thiếu niên cũng đây thúc giục người đánh xe nhanh hơn, cũng không được vượt lên trên.
Tốc độ xe quá nhanh, rèm cửa sổ cũng bay lên, Sở Lương Âm nhìn ra ngoài, chỉ thấy bụi bậm bay tứ tung, bánh xe ngựa không ngừng luân chuyển, thật giống như sét đánh.
“Trừu cái gì mà trừu?” Sở Lương Âm nhất thời cảm thấy buồn chán, bốn chiếc xe ngựa cũng đòi đua xe? Cho dù nhanh nhất thì cũng đâu biết đi nơi nào? Đúng là hết chỗ nói.
“Hừ, tên tiểu tử Mạc Thành Hiêu muốn vượt qua xe ngựa bản tiểu thư, đâu có dễ như vậy chứ?” Giọng điệu Ninh Chiêu Nhiên không che đậy sự đắc ý, “Hắc, thằng nhóc Tiêu Vũ Nặc kia coi như cũng có lương tâm, trực tiếp chắn đường xe ngựa Mạc Thành Hiêu, ha ha.” Cuối cùng đem vứt Mạc Thành Hiêu ở phía sau, Nhin Chiêu Nhiên buông rèm, trở lại chỗ ngồi trong xe, hả hê hiện rõ trên gương mặt.
Sở Lương Âm trợn mắt một cái, “Nguyệt Ly Phong đâu? Con ngựa kia của hắn một ngày có thể đi được nghìn dặm đấy.” Khi đó nàng lấy ngựa hắn đi, Hoành Hạ dường như rất đau lòng.
Ninh Chiêu Nhiên hừ một tiếng, “Hoành Hạ đánh xe vừa thấy ta liền lập tức đi chậm lại, cho hắn mười lá gan cũng không dám tỷ thí với ta. Hừ.”
Sở Lương Âm chậm rãi lắc cổ, giảm bớt khó chịu, “Dọc đường đi cần phải có thời gian tìm kiếm, tạm thời không vội, từ từ sẽ đến.” Nàng ‘tốt bụng’ khuyên nhủ.
“Hừ, có được cơ hội tốt như vậy không dễ dàng gì, bản tiểu thư sẽ cho hắn nếm mùi đủ loại ‘mới mẻ’ khác.” Nàng nghiến răng nghiến lợi, giọng nói không khỏi khiến người ta lạnh tóc gáy, Sở Lương Âm thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, bình tĩnh như nước, mặc dù nàng không tham gia, nhưng nhất định sẽ đứng xem náo nhiệt.