Chương 56: Sư thúc mời
“Sở Lương Âm?” Ninh Chiêu Nhiên có chút nóng nảy, Nguyệt Ly Phong đã ngoi lên lâu như vậy, sao vẫn chưa thấy bóng dáng Sở Lương Âm đâu. Bên kia thác nước vẫn đổ ầm ầm, cũng không được động tĩnh của nàng, tiếng kêu của Ninh Chiêu Nhiên chỉ dừng lại trong không khí hai giây, sau đó bị tiếng thác nước ép xuống.
“Đừng kêu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Tiêu Vũ Nặc vẫn tỏ ra ung dung như trước, khóe miệng cong lên nụ cười xán lạn, dường như có chút ti tiện trong đó.
Lúc này Mạc Thành Hiêu đợi xem kịch vui, nếu chốc nữa thấy xác chết Sở Lương Âm nổi lên, hắn càng vui hơn.
Hoành Hạ đứng ở bờ hồ nhìn xung quanh, Nguyệt Ly Phong đứng bên cạnh cũng lo lắng đến giờ Sở Lương Âm vẫn chưa xuất hiện, nhưng mà theo sự hiểu biết của mình, hắn nghĩ nàng không có khả năng ở trong nước quá lâu, vậy người đã đi đâu?
Nhưng đúng vào lúc này, một cơn gió lớn từ thác nước thổi đến, lỗ tai Ninh Chiêu Nhiên và Tiêu Vũ Nặc đồng thời dựng đứng lên, ngay sau đó nháy mắt né thân người, từ bên trong thác nước bắn ra thứ gì đó giống như ám tiễn mang theo tiếng gió, từ chỗ hai người bọn họ nghiêng mình mở ra một địa phương, sau đó chính xác cắm trên thân cây phía sau bọn họ, để lại một lỗ thủng.
“Quá độc ác đấy.” Trong nháy mắt Ninh Chiêu Nhiên kêu gào, nhìn thác nước không ngừng chảy xuống, nàng trừng mắt với lão đại, nếu hai người bọn họ không né tránh kịp, thân thể của nàng không phải bị xuyên thủng sao.
Tiêu Vũ Nặc nhìn thác nước không ngừng đổ xuống hồ, hoan hô một tiếng, “Thì ra đã vào rồi, bản thiếu không đợi các người nữa.” Dứt lời, thu quạt lại, trong chớp mắt cả người đã cách mặt đất một khoảng, bước chân chậm rãi nhẹ nhàng, đạp lên mặt nước, đến giải đất ở trung tâm hồ nước, sau đó phóng đến chính giữa thác nước, cả người giống mềm mại, tựa như ma thuật, đi xuyên vào nước, một lát đã không thấy bóng dáng Tiêu Vũ Nặc đâu.
Ninh Chiêu Nhiên thấy Tiêu Vũ Nặc đi trước mình một bước, lập tức bất mãn, “Tên tiểu tử chết tiệt kia, dám đi nhanh hơn bản tiểu thư.” Dứt lời, nàng tiện tay cởi nhuyễn tiên bên hông xuống, giơ tay ném ra, roi da như con rắn tung lên, nhưng đến giữ hồ thì dừng lại, đúng lúc này Ninh Chiêu Nhiên nhảy lên mặt nước, dựa vào sức của roi da đạp một cái, đầu ngón chân nàng nhẹ nhàng chạm lên, cả người như không đụng nước, trong tích tắc đã đến giải đất trung tâm, rồi không thấy bóng dáng nữa.
Mạc Thành Hiêu bắt chước Ninh Chiêu Nhiên nhảy lướt qua mặt nước, tư thế của hắn lưu loát, động tác vững vàng, thoạt nhìn có thể thấy công lực không tệ.
Lúc này chỉ còn lại Hoành Hạ đứng cạnh bờ hồ, mắt thấy mọi người đã đi hết, không khỏi sốt ruột, “Công tử, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hoành Hạ hô tô, bởi vì tiếng thác nước quá lớn, hắn cũng không xác định Nguyệt Ly Phong có nghe được hay không.
Bên cạnh hồ sâu bên kia, Nguyệt Ly Phong ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, mới vừa rồi hắn bước ra từ trong nước, cả người ướt sũng, nhưng hiện tại y phục đã được hong khô hơn phân nửa, mặc dù tóc hơi ướt, nhưng không nhìn ra là vì rơi xuống nước.
Ngay trong lúc Hoành Hạ còn lo lắng, đã thấy Nguyệt Ly Phong đạp nước đi tới, hắn theo công tử nhiều năm như vậy, tự nhiên có thể hiểu công tử muốn làm cái gì, đồng thời đạp nước đi theo, trên hài có dính chút nước, tiết lộ kinh công của hắn. Mặc dù ngày thường hắn hay ở trước mặt Nhĩ Tương khoe khoang, nhưng quả thực khinh công của hắn không được tốt lắm.
Hai người gặp lại trên mặt nước, Nguyệt Ly Phong bắt lấy cánh tay Hoành Hạ, sau đó thay đổi phương hướng đến thác nước, Hoành Hạ không dám mở mắt ra, chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ hẳn đi, thân thể lắc lư, sau đó liền cảm thấy có nước bắn lên mặt. Hắn vội vàng giở tay che mặt lại, một phút sau đã cảm thấy nước thêm lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng nổ.
Nhưng cảm giác kia chỉ tạm thời, ngay lúc hắn cảm thấy màng nhĩ sắp vỡ ra, đột nhiên chân chạm trên mặt đất, hơn nữa hơi thở lạnh lẽo và ẩm ướt thổi vào mặt. Lau sạch nước trên mặt rồi mở mắt ra, đập vào mắt là một đường hầm tối đen như mực.
“Công tử….” Nguyệt Ly Phong buông cánh tay Hoành Hạ ra, hắn nhất thời hoảng hốt.
“Câm miệng.” Hắn còn chưa nói hết thì giọng nói lạnh lùng của Sở Lương Âm từ xa truyền đến, hơn nữa, bên trong đường hầm còn lưu lại tiếng vọng của nàng, giá rét nghiêm khắc.
Đường hầm tối đen, nhưng một thời gian lâu dài sẽ có thể thích ứng với tia sáng nơi này, xoay người nhìn thấy sau lưng là thác nước không ngừng chảy, toàn bộ bề rộng đường hầm chỉ chừng một thước, vài người đứng ở đây có vẻ rất chen chúc.
“Tất cả đã lên, vậy đi thôi.” Giọng nói Sở Lương Âm lại vang lên lần nữa, sau đó truyền đến tiếng bước chân, đi sâu vào bên trong, tiếng thác nước ầm ầm vang dội vẫn không ngăn được tiếng bước chân của nàng.
Tiếp theo là tiếng bước chân của những người khác, tất cả đều đi theo Sở Lương Âm vào bên trong, Hoành Hạ khập khiễng theo sau, tuy rằng cả đám ở cùng một chỗ, nhưng dù thế nào vẫn cảm thấy tĩnh mịch.
Càng đi vào sâu càng thấy lạnh, càng tối đen như mực, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho đoàn người đi, khiến Hoành Hạ chỉ cần đưa hai tay vịn hai bên vách động.
Vách động ẩm ướt, hơn nữa còn có cỏ rêu, nơi này liên tục có dòng nước chảy xuống, việc này càng khiến trong lòng Hoành Hạ không được thoải mái.
“Còn phải đi bao lâu nữa?” Tiếng nói Ninh Chiêu Nhiên từ nơi sâu thẳm của đường hầm vang vọng lại, xem ra không chỉ có một mình Hoành Hạ gấp gáp.
“Nếu cô sốt ruột vậy đi trước đi.” Giọng nói Sở Lương Âm mang theo bực mình, thì ra nàng cũng không thích đi chỗ này.
“Quên đi, không chừng phía trước có cái gì thì sao, hay là Sở nữ hiệp cứ đi trước đi.”
“Thế thì câm miệng lại.” Sở Lương Âm nóng nẩy nói, âm thanh vang vọng càng thêm lạnh lẽo.
Cả đoàn người đi chừng hai canh giờ, đột nhiên trước mặt có gió thổi đến, mang theo hanh khô và mùi hương cây cối, có thể thấy lối ra cách đó không xa.
“Cuối cùng cũng được ra ngoài.” Từ lúc bước vào đường hầm đến giờ Tiêu Vũ Nặc không lên tiếng, rốt cuộc cũng mở miệng, có thể thấy hắn khó chịu đến mức nào.
Tiêu Vũ Nặc chưa nói hết lời, Sở Lương Âm đi trước đã bật cười, tiếng cười mang theo châm chọc và chế giễu. Vừa nghe tiếng cười của nàng, những người phía sau không tự giác thay đổi sắc mặt, có thể thấy con đường phía trước không sáng chói lắm.
Gió thổi đến càng lúc càng lớn, bước chân đoàn người từ từ chậm lại, bên ngoài trời đã tối, toàn bộ bầu trời đen kịt.
Phía trước lối ra đều là vách đá, phía dưới là vực sâu nghìn trượng, gió vù vù thổi vào mặt, đứng ra lối ra cũng thấy không vững vàng.
“Đi hướng nào nữa?” Phía dưới là vách núi đen, vậy đi thế nào đây?
Sở Lương Âm đứng sát rìa mép cửa động, mũi chân chỉ cách đó không quá xa, nếu như nàng sơ xẩy một chút, sẽ ngã xuống vực sâu.
“Không phải muốn tìm song khuyết Quỳnh Đài sao? Ở đối diện kìa, có bản lĩnh thì bay qua đó, không có bản lĩnh thì cứ ở đây.” Sở Lương Âm chỉ ngón tay về phía trước.
Mặc dù bóng đêm đen như mực, nhưng cũng có thể thấy rõ, cách bọn họ không xa, có một ngọn núi cao chót vót đững sừng sững ở đó, có thể nhìn thấy ngọn núi kia đối lập với hai ngọn núi liên tiếp, giữa ngọn núi đối lập có một khe rãnh bất ngờ nhô lên. Bóng tối quá đen không nhìn rõ là cái gì, nhưng có lẽ nó chính là thứ người ta hay đồn đãi, hoặc cũng có thể là Quỳnh Đài.
“Nhảy qua đó?” Cuối cùng Nguyệt Ly Phong mở miệng, hắn đứng sóng vai với Sở Lương Âm, hắn cũng có chút bất ngờ.
“Nếu muốn từ nơi này nhảy đến đó, một người không thể làm được, chúng ta có sáu người, vậy chia ba ba đi.” Ninh Chiêu Nhiên hơi nghiêng đầu, giơ tay tính toán.
“Đúng thế, chỉ có thể vậy thôi. Họ Nguyệt kia, vừa rồi ngươi thua lão nương, hiện tại hợp tác một phen thế nào?” Sở Lương Âm mở miệng, mắt hơi híp lại nhìn hắn, mặc dù bóng tối khiến hắn không nhìn thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng Nguyệt Ly Phong cũng có thể thấy ánh mắt giảo hoạt của nàng.