Trường trung học phụ thuộc thi khảo sát chất lượng tương đối tùy tính. Bốn môn ngữ văn, số học, ngoại ngữ, vật lý có thể thi xong trong vòng một ngày, nhằm để theo dõi tình hình học tập của học sinh sau khi lên lớp 11. Đề thi chủ yếu đều là đề cơ bản, đề nâng cao cũng không có nhiều lắm.
Trường học không sắp xếp phòng thi riêng nên việc kiểm tra đều được tiến hành ở trong phòng học chính thức của học sinh. Giáo viên chủ nhiệm tự coi thi lớp mình, lớp chọn thì phải coi chặt hơn, vì để tăng khoảng cách, hai hàng học sinh phải kê bàn ghế ra ngoài hành lang, còn như Lạc Tinh Vũ ở lớp bình thường thì chỉ cần kéo cái bàn ra một chút là được.
Sắp đến giờ thi, học sinh xếp phía sau vẫn còn cãi cọ ồn ào, rõ ràng không có chút tự giác nào về việc thi cử, mãi đến khi lớp trưởng phải hét lớn “Trật tự” thì mới hơi yên tĩnh lại, nhưng hiệu quả cũng chẳng lớn lắm. Từ đầu chí cuối chỉ có một mình Nguyên Dục yên lặng đọc quyển sách ở trong tay.
Ngày thường hắn vẫn giữ nguyên một dáng vẻ lạnh nhạt, ngoại trừ Lạc Tinh Vũ thì không có ai chủ động bắt chuyện với hắn, ngay đến cả Trương Viên Viên cũng chỉ khi ở cùng Lạc Tinh Vũ mới dám hó hé vài câu. Sau khi kéo bàn ra, hai bên trái phải của hắn đều có khoảng cách rộng bằng nửa cánh tay, bên trái có mấy nữ sinh liên tục liếc nhìn sang, nhưng cũng không dám tiến lên bắt chuyện.
Lưng Lạc Tinh Vũ dán vào tường, quay đầu “buôn dưa lê bán dưa chuột” với Trương Viên Viên.
Trương Viên Viên vẫn còn nhớ thương chuyện hôm qua, hỏi Lạc Tinh Vũ: “Ê Tinh Vũ, sao hôm qua lại hỏi tôi mấy chuyện kia? Cậu thật sự thích Omega nào à?”
Lạc Tinh Vũ “Ừ” một tiếng, khẽ liếc mắt về phía Nguyên Dục: “Không chắc chắn có phải Omega hay không.”
Cậu suy nghĩ rất lâu, bản thân đã đồng ý với Nguyên Dục sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài, lỡ như đến lúc theo đuổi thành công rồi, Trương Viên Viên lại chạy tới hỏi thì rất không hay.
Trương Viên Viên hỏi: “Cậu thật sự bị từ chối à? ”
“Đúng vậy.” Lạc Tinh Vũ thu hồi tầm mắt, sợ bị Nguyên Dục nghe thấy, ghé vào bên tai Trương Viên Viên nhỏ giọng nói, “Thế nhưng cậu ấy đã đồng ý cho tôi theo đuổi cậu ấy rồi, tôi rất có tự tin.”
Trương Viên Viên nghe xong liền bật một ngón cái với Lạc Tinh Vũ: “Tôi cũng rất có lòng tin đối với cậu.”
Có đồng bọn tốt ủng hộ, sự tự tin của Lạc Tinh Vũ nháy mắt tăng vọt lên, cũng tặng cho Trương Viên Viên một cái like.
“Nhưng người cậu thích là ai thế? Trước kia cũng chưa từng thấy cậu nhắc đến.” Trương Viên Viên vừa hỏi vừa nhìn chung quanh phòng học một vòng, cậu ta biết hết đặc tính của các bạn trong lớp nhưng không tìm ra người phù hợp với điều kiện mà Lạc Tinh Vũ nói, “Là nữ sinh lớp khác hả?”
Lạc Tinh Vũ sửa lại lời của hắn: “Là nam sinh.”
Hai mắt Trương Viên Viên trợn tròn, Lạc Tinh Vũ đột nhiên có người cậu thích đã đủ làm cậu ta chấn kinh rồi, không ngờ lại còn là một nam sinh nên càng thêm hứng thú: “Ai thế, ai thế?”
Lạc Tinh Vũ im lặng một hồi, tuy rằng cậu không ngại để cho người khác biết mình thích Nguyên Dục, thậm chí chỉ hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều biết, nhưng suy xét đến việc bản thân đang theo đuổi Nguyên Dục, cậu vẫn quyết định giữ lại chuyện này ở trong lòng: “Chờ tôi theo đuổi thành công rồi sẽ nói cho cậu.”
Mãi tới khi giám thị cầm bài thi đến, lớp học rốt cuộc cũng trở nên yên tĩnh. Nguyên Dục cất sách vở trên bàn vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn bạn học đang truyền bài thi phía trước, thời điểm truyền tới một nửa thì nghe được người bên cạnh nhỏ giọng kêu một tiếng: “Nguyên Dục ơi ——”
Nguyên Dục vẫn duy trì dáng ngồi ngay ngắn, liếc mắt nhìn qua Lạc Tinh Vũ.
Lạc Tinh Vũ ngồi dựa vào tường, thấy hắn nhìn qua, bàn tay lặng lẽ làm một cái mini heart rồi đặt lên môi nói: “Cố lên nhé!”
“……” Nguyên Dục nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thuận tiện nhìn chung quanh một vòng. Mọi người đều đang chờ phát đề thi, không một ai chú ý tới động tác của Lạc Tinh Vũ.
Hắn tự nhủ trong lòng hôm nay mới ngày đầu tiên, Lạc Tinh Vũ như vậy là rất bình thường, càng chủ động thì tình cảm tiêu hao càng nhanh, hắn hiểu rất rõ điểm này. Vốn dĩ Lạc Tinh Vũ cũng không bồi đắp được quá nhiều cảm tình với hắn, chắc chắn sẽ chẳng kiên trì nổi một tuần đâu.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Nguyên Dục đọc đề một lượt thì bắt đầu làm bài. Trong phòng học không một ai nói chuyện, chỉ có âm thanh viết chữ cùng lật giấy vang lên, bên ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran, lại tạo nên một bầu không khí yên tĩnh thực khác biệt.
Đề thi ngữ văn đa phần là những câu hỏi đọc hiểu rất dài, mà đề thi lần này còn có hơn phân nửa là những đoạn văn thuyết minh vô cùng khô khan cho nên nửa giờ sau đã có không ít học sinh xếp phía sau gục đầu xuống bàn.
Ngay cả Nguyên Dục cũng không khỏi có chút buồn ngủ, hắn kiên nhẫn làm xong ba câu đọc hiểu đầu tiên, ngẩng đầu nỗ lực làm bản thân tỉnh táo một chút, thuận tiện xem xét thời gian. Học sinh ngồi phía trước hắn đã nằm bò cả ra bàn, lại nhìn những người khác, có rất nhiều học sinh đã bắt đầu gật gù theo quy luật.
Nhìn xong một vòng, hắn lại nhìn qua chỗ của Lạc Tinh Vũ.
Lạc Tinh Vũ ngồi rất không hợp cách, cậu duỗi chiếc chân bị què ra, một chân khác thì đè lên thanh xà ngang giữa hai chiếc ghế, bả vai dựa vào tường, thế nhưng vẫn rất nghiêm túc mà đọc đề thi. Lúc Nguyên Dục nhìn qua, cậu đang viết đáp án vào bài thi.
Điều này khiến cho Nguyên Dục có chút bất ngờ. Trong ấn tượng của hắn, thời gian Lạc Tinh Vũ nghiêm túc học tập trong mấy ngày nay gần như là bằng không, ngay đến cả buổi tối khi ngồi bên cạnh hắn, đa phần đều là nghịch điện thoại, nếu không thì lại gục đầu xuống ngủ, cũng chẳng thấy cậu đọc tài liệu ôn tập được mấy lần, đây toàn là biểu hiện một tên học tra điển hình mà.
Chẳng lẽ hắn kết luận quá chủ quan rồi? Thật ra Lạc Tinh Vũ là kiểu người vô cùng có thiên phú, không cần nghiêm túc học tập mà vẫn giữ vững thành tích tốt?
Hắn nhịn không được mà nhìn Lạc Tinh Vũ thêm vài lần. Toàn bộ thời gian thi, Lạc Tinh Vũ không hề ngủ gà ngủ gật, bút viết gần như không dừng tay, ngay đến cả môn thứ hai là toán học cũng vẫn duy trì nghiêm túc làm bài. Điều này khiến hắn càng thêm tò mò về năng lực học tập của Lạc Tinh Vũ.
Hai môn thi buổi sáng kết thúc, có không ít học sinh đều ngồi lại phòng học thảo luận đáp án chứ không vội vã chạy xuống lầu mua cơm như mọi khi. Trương Viên Viên cũng hẹn bạn so đáp án, nhưng không so ở lớp học, mà là cùng người nọ đi đến nhà ăn.
Lạc Tinh Vũ chân cẳng bất tiện, thu bài thi giao cho Trương Viên Viên ngồi phía trước rồi lại dựa lưng vào tường, duỗi hai chân dài, nhìn Nguyên Dục nộp bài thi cho giáo viên.
Lạc Tinh Vũ cao 1m82, Nguyên Dục hình như còn cao hơn cậu một chút. Gương mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì nhưng vẫn tràn ngập khí chất khi đứng cạnh giáo viên lại càng trở nên nổi bật hơn, không chỉ có Lạc Tinh Vũ mà còn có rất nhiều nữ sinh khác cũng đang nhìn trộm hắn.
Lạc Tinh Vũ nhìn Nguyên Dục nộp xong bài thi quay trở về chỗ, đi được nửa đường thì bị hai nữ sinh chặn lại, cậu lập tức ngồi dậy nghiêng người về phía trước, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
“Nguyên Dục, nghe nói thành tích của cậu rất tốt, có muốn so đáp án một chút không?” Người nói chuyện là lớp trưởng lớp bọn họ - Vu Hân, thành tích học tập xuất sắc, tính cách lại cởi mở, cũng là một Alpha rất được các Omega yêu thích. Lạc Tinh Vũ lại ghé người về phía trước thêm một chút nữa, đến mức cả lồng ngực đều dán vào mép bàn.
Nguyên Dục lịch sự nói: “Xin lỗi, trước khi thi xong hết tôi sẽ không so đáp án.”
Vu Hân lại hỏi: “Cậu có ghi đáp án vào đề thi không?”
Nguyên Dục: “Có.”
“Vậy cậu cho tôi mượn đề thi một chút đi? Tự tôi so là được.”
“Được.”
Nguyên Dục đi vài bước trở về chỗ ngồi, cầm đề thi đưa cho Vu Hân. Lúc quay đầu lại thì phát hiện Lạc Tinh Vũ đang nhìn hắn, hắn tránh đi tầm mắt của cậu, đi về chỗ mình ngồi xuống.
Lạc Tinh Vũ thò đầu qua nói: “Nữ sinh kia là lớp trưởng lớp chúng ta, Vu Hân.”
Nguyên Dục cất bút vào trong trong hộp: “Tôi biết.”
Lạc Tinh Vũ lại nói: “Cậu ấy là Alpha.”
Nguyên Dục: “Ừ.”
Phản ứng của Nguyên Dục khiến Lạc Tinh Vũ thở phào một hơi. Mặc dù đặc tính đối ngoại của Nguyên Dục là Beta, nhưng bản thân hắn thì vẫn là Omega, khẳng định sẽ càng thích Alpha hơn một chút. Lạc Tinh Vũ lại có chút buồn bực vì bản thân là Beta rồi, cậu cũng lấy đề thi ra, đưa cho Nguyên Dục nói: “Tôi cũng ghi đáp án vào đề thi, cậu có muốn xem giúp tôi một chút không?”
Nguyên Dục liếc mắt nhìn cậu một cái, xác thực đối với năng lực học tập của cậu có chút tò mò, “Ừ” một tiếng rồi nhận lấy đề thi.
Sự mất cân bằng trong lòng Lạc Tinh Vũ nháy mắt biến mất.
Nguyên Dục không so đáp án với người khác, nhưng lại giúp cậu xem đáp án, đối đãi khác biệt thế này cũng quá mức rõ ràng rồi!
Cậu vui vẻ phấn chấn chờ Nguyên Dục xem đáp án cho mình, nhưng vẫn có chút thấp thỏm, lúc nhìn thấy Nguyên Dục khẽ cau mày, lại càng thấp thỏm hơn: “Thế nào?”
“……” Ánh mắt Nguyên Dục tràn đầy phức tạp trả lại đề thi cho cậu, “Tạm được.”
Nói cách khác chính là mười câu trắc nghiệm thì có bảy câu sai.
Hắn cảm thấy bản thân trước đó thật sự là nghĩ quá nhiều.
Buổi chiều thi xong, học sinh lớp 11 được nghỉ hai ngày, mọi người liền ném luôn bài thi khảo sát ra sau đầu, bắt đầu sôi nổi thảo luận sẽ làm gì trong hai ngày nghỉ.
Đa số học sinh đều chuẩn bị về nhà, Lạc Tinh Vũ cũng là một trong số đó. Lạc Y còn đang trên đường tới đón cậu nên cậu cũng không vội rời đi, nhìn thấy Nguyên Dục chậm rãi thu dọn cặp sách thì hỏi hắn: “Cậu về nhà à?”
Nguyên Dục: “Ừ.”
Lạc Tinh Vũ hỏi: “Cậu về kiểu gì?”
Nguyên Dục: “Tài xế tới đón.”
Lạc Tinh Vũ “Ồ” một tiếng, “Chị cả tôi đến đón tôi, là cái người mấy ngày trước gọi điện cho tôi ấy, nhưng chị ấy đang gặp tắc đường, chắc cũng chưa đến được ngay.”
Nguyên Dục không nói chuyện, chuyên tâm thu dọn cặp sách. Tài xế đã đến trước cổng trường rồi, hắn chờ người trong phòng học rời đi gần hết mới đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Lạc Tinh Vũ vẫn giống như mấy ngày hôm trước, thấy Nguyên Dục đứng dậy thì cũng đứng dậy đi theo. Nguyên Dục quen rồi, cũng mặc kệ cậu, mãi đến khi ra khỏi trường học mà Lạc Tinh Vũ vẫn còn lẽo đẽo theo sau, lúc này Nguyên Dục mới quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Lạc Tinh Vũ lập tức nhìn hắn, hỏi: “Xe đón cậu ở đâu?”
Nguyên Dục nhìn về phía xa, một chiếc ô tô màu đen quen thuộc đỗ cạnh cái cây cách đó khoảng 100m: “Ngay phía trước.”
Lạc Tinh Vũ cũng nhìn về phía trước, có không ít học sinh đi đi lại lại ở lối đi bộ, ven đường cũng đỗ rất nhiều xe ô tô, cậu không biết Nguyên Dục nói đến chiếc xe nào liền tiếp tục đi theo hắn về phía trước.
“Những người này đối với cậu có ảnh hưởng không?” Lạc Tinh Vũ hỏi, “Cậu có ngửi được mùi hương tin tức tố của họ không?”
Nguyên Dục nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng.
Ở nơi công cộng ngửi được tin tức tố là điều không thể tránh khỏi, nhưng đây dù sao cũng là khu vực gần trường học, người đi qua lại sẽ thu liễm lại một chút cho nên phần lớn tin tức tố đều vô tình được phóng thích ra bởi những học sinh vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được tin tức tố của mình. Hơn nữa còn ở một nơi rộng như vậy cho nên mùi hương rất nhạt.
Nồng độ này nếu ở tại thời điểm hắn mới phân hóa nhất định sẽ có ảnh hưởng, nhưng hiện tại sau khi trải qua một năm huấn luyện thì hắn đã có thể chịu đựng được rồi. Sở dĩ trả lời như vậy, chỉ là vì lười giải thích nhiều.
“Có khó chịu không?” Lạc Tinh Vũ hơi nhíu mày, lo lắng nhìn Nguyên Dục. Mặc dù cậu không thể tự nghiệm được cảm thụ của Nguyên Dục, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Nguyên Dục dừng chân trong phút chốc. Trước kia bệnh tình của hắn chỉ có ba mẹ và bác sĩ biết, đây vẫn là lần đầu tiên có người quan tâm đến hắn như vậy ngoại trừ ba mẹ mình. Nguyên Dục nhìn hàng gạch ngay ngắn dưới đất, gương mặt lạnh lùng hiện lên một tia ấm áp: “Vẫn tốt.”
Lạc Tinh Vũ không nhìn ra biểu tình của hắn thay đổi, ghé sát vào người hắn, cười híp cả mắt: “Ở bên tôi sẽ không khó chịu đâu. Beta sẽ không phóng thích tin tức tố, cậu thật sự không suy xét một chút sao?”
“……” Một tia cảm động vừa mới sinh ra trong lòng Nguyên Dục nháy mắt tan thành mây khói, hắn dừng chân lại, nhìn vào chiếc ô tô bên cạnh, “Tới rồi.”
Cửa sổ xe bị kéo xuống, một người đàn ông khoảng 30 tuổi ngồi ở ghế lái, gật đầu với Nguyên Dục: “Cậu chủ.”
Nguyên Dục mở cửa xe, nghĩ một hồi vẫn là nhìn sang Lạc Tinh Vũ đang đứng ở bên cạnh: “Tôi đi trước đây.”
Lạc Tinh Vũ vẫy tay tạm biệt hắn.
Nguyên Dục lên xe, lại kéo cửa kính lên, nhìn Lạc Tinh Vũ xoay người từ gương chiếu hậu, đi được vài bước lại đột nhiên nhảy dựng lên mà vẫy tay. Nguyên Dục còn lo lắng cho cậu trong lúc lơ đãng có thể dẫm chân trái xuống mặt đất hay không.
May là Lạc Tinh Vũ cũng không ngốc đến mức này, sau khi nhảy nhót vài cái thì thành thành thật thật mà chống nạng đi tiếp.
“Tối nay bà chủ có cuộc họp, sẽ trở về muộn một chút.” Tài xế ở bên cạnh đột nhiên nói, “Bữa tối cho cậu đã chuẩn bị xong rồi.”
Nguyên Dục đột nhiên lấy lại tinh thần, lúc này đã không thể nhìn thấy bóng dáng Lạc Tinh Vũ qua chiếc gương chiếu hậu nữa, hắn thu hồi tầm mắt, hờ hững “Ừ” một tiếng.
Ô tô chậm rãi chạy về phía trước. Ở trong xe không bật nhạc, Nguyên Dục cũng lười nói chuyện mà tài xế thì vẫn luôn im lặng, bầu không khí vì vậy trở nên yên tĩnh cực kỳ.
Nguyên Dục nhìn vào khoảng không vô định ở phía trước.
Mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, cả bầu trời dường như được hoàng hôn nhuộm thành màu cam, hắn cảm thấy bản thân mình lại trở về với trạng thái trước kia, cả người đều trống rỗng, rơi vào giữa mê mang cùng hỗn loạn.
Bởi vì sự xuất hiện của Lạc Tinh Vũ mấy ngày này mà hắn suýt nữa đã quên mất bản thân từ trước đến nay vẫn luôn một mình. Nhưng không thể không nói, sự quấy rối của Lạc Tinh Vũ quả thực cũng có chút hiệu quả, hắn hiện tại vậy mà lại có chút không quen.
Một chút vô cùng, vô cùng nhỏ.
Rất khó để tạo nên một thói quen, nhưng muốn phá vỡ nó thì lại rất dễ dàng. Hắn đã phải mất rất nhiều thời gian để làm quen với sự cô độc, vậy mà Lạc Tinh Vũ lại có thể xâm nhập dễ dàng như trở bàn tay và chọc thủng một lỗ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Nguyên Dục có chút bất ngờ, lấy ra nhìn, vậy mà lại là Lạc Tinh Vũ gọi bằng WeChat đến.
Xe vừa lúc chạy đến ngã tư đường, tài xế chậm rãi dừng lại, bình tĩnh chờ đèn đỏ chuyển xanh. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại càng trở nên rõ ràng.
Nguyên Dục nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, do dự không biết có nên nghe cuộc gọi này hay không. Ngón tay hắn dừng ở trên biểu tượng từ chối, cuối cùng vẫn là chuyển sang bên cạnh, nhấn tiếp nhận.
Nguyên Dục lạnh nhạt “Alo” một tiếng.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Lạc Tinh Vũ ở đầu bên kia thở dài một hơi, “Tôi còn tưởng cậu sẽ không nhận điện thoại của tôi cơ.”
Nghe âm thanh đầu bên kia, Lạc Tinh Vũ hình như vẫn còn ở bên ngoài, Nguyên Dục dừng một chút, hỏi: “Có việc gì không?”
“Có.” Lạc Tinh Vũ làm một động tác tay với Lạc Y, ý bảo cô ở trong xe chờ một lát rồi đi đến ven tường mới dừng lại, “Tôi nhớ ra một chuyện.”
Nguyên Dục nhìn đèn đỏ cách đấy không xa, bảng đèn bên cạnh vẫn đang đếm ngược: “Chuyện gì?”
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, chiếc xe phía trước tiếp tục chạy.
Không trung tựa hồ nổi lên một trận gió, Lạc Tinh Vũ dựa vào tường, sợi tóc lay động trong làn gió, cậu nhìn hàng gạch ngay ngắn dưới mặt đất, mím môi nhẹ giọng nói: “Hôm nay vẫn chưa nói tôi thích cậu.”
Xe chậm rãi khởi động, trong mắt Nguyên Dục hiện lên một tia cảm xúc không dễ phát hiện. Hàng cây ven đường bị gió thổi không ngừng đong đưa, hắn lẳng lặng lắng nghe giọng nói có chút sai lệch nhưng đầy chân thành truyền đến từ đầu bên kia.
“Nguyên Dục, tôi thích cậu.”