Vân Bích rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Vân thị và Tô Tâm Li.
Cầm tay phải của Tô Tâm Li, Vân thị kéo ống tay áo của nàng lên, thấy ấn kí màu hồng trên cánh tay trắng như tuyết mới thở phào nhẹ nhõm .
Tô Tâm Li biết rõ tính tình của Vân thị, mọi chuyện liên quan đến mình,
nếu không cho nàng một đáp án nhất định nàng sẽ đơn giản bỏ qua.
Không đợi Vân thị mở miệng, Tô Tâm Li liền chủ động đem chuyện nàng đi Lạc
Diệp tự bị người ta bắt cóc kể lại cho Vân thị nghe, để tránh cho Vân
thị lo lắng, nàng cũng không kể chuyện bản thân tỉnh lại ở bãi tha ma,
đồng thời suýt nữa bị hai tên tiểu nhân cướp mất thuần khiết, lại còn bị đám người áo đen truy sát.
Nàng chỉ qua loa nói mình bị bắt đi, sau được một tử y công tử có lòng tốt cứu giúp, hơn nữa còn
để tùy tùng hộ tống nàng trở về.
Bất quá chỉ có vậy, Vân thị nghe xong vẫn thấy kinh tâm động phách.
-“ Nếu không sai người làm chuyện này chắc chắn di nương họ Phương kia”.
Tô Tâm Li cười cười, Vân thị với Phương di nương tiếp xúc với nhau không được mấy lần, cũng có thể đoán chuẩn xác như vậy.
Nếu không phải sống lại, có hiểu biết sâu sắc về con người của Phương di
nương, nàng cũng chẳng bao giờ hoài nghi người này, dù sao thường ngày ở Tướng phủ bọn họ sống chung vẫn rất tốt
-"Còn người tùy tùng của vị tử y công tử kia, ta nhất định mời ở lại phủ, bảo ngoại tổ phụ cháu hảo hảo hậu tạ hắn.”
Vân thị suy nghĩ một lát, lại nói “ Chuyện này tuyệt đối không thể để người ngoài biết, bằng không sẽ tổn hại không tốt tới thanh danh của cháu, Li Nhi, ta nghĩ cháu nên rời khỏi phủ Thừa tướng, sau này cứ ở lại phủ
Đinh Quốc Công, một ngày ta và ngoại tổ phụ của cháu còn sống, nhất
định không để cháu chịu ủy khuất.
Lần nay may có vị tử y công tử
kia ra tay cứu giúp, lần sau không biết nữ nhân họ Phương kia sẽ lại bày ra âm mưu quỷ kế gì để đối phó với Li Nhi.
-“ Ngoại tổ mẫu, cháu cũng sắp cập kê rồi, người với ngoại tổ phụ không thể chăm sóc cho cháu cả đời, cháu đã lớn rồi, có thể tự bảo vệ tốt bản thân, không để người
khác bắt nạt. Nếu thực sự có ngày không ở lại được Tướng phủ, cháu nhất
định không do dự nhờ vả người, nhưng không phải hiện tại”.
Trong lòng Tô Tâm Li biết Vân thị yêu thương nàng nên mới sốt ruột, lo lắng
nàng lại gặp chuyện. Nhưng chuyện lần này chỉ do các nàng suy đoán,
không có chứng cứ chứng minh Phương di nương làm, Tô Bác Nhiên lại không phạm sai lầm, nàng nếu tùy tiện đến đây ở sẽ gây ảnh hưởng không tốt
đến danh dự của phủ Định Quốc Công.
Tô Tâm Li một hơi nói nhiều
như vậy, Vân thị lấy làm kinh hãi, từ khi Lập Tuyết qua đời, đứa cháu
ngoại này của nàng ngày càng thu mình lại. cũng dần xa lánh với phủ Định Quốc Công.
Trước đây, mỗi khi nói tới Phương di nương, nó đều vì nàng ta giải thích, nhưng hôm nay, nàng đem chuyện lớn như vậy đẩy lên
người nàng ta, nó lại không giúp nàng ta nói một câu.
Lại thấy
sắc mặt Tô Tâm Li tuy rằng xám trắng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo có thần. lộ ra sự tự tin cùng kiên định, lẽ nào đã nhìn rõ bộ mặt thật của nữ nhân họ Phương kia?
-“ Ngày hôm nay là sinh thần của phụ thân cháu,
thân là nữ nhi duy nhất sao có thể không ra mặt được? Chuyện này truyền
ra ngoài người khác chắc chắn cho rằng cháu bất hiếu”.
Vân thị quan tâm Tô Tâm Li, người khác có nói gì nàng cũng mặc kệ, nhưng lại không muốn cháu mình bị người ta hiểu lầm.
-“ Nhị biểu ca có tới đây không ạ, chuyện lần này, cháu muốn nhờ huynh ấy giúp đỡ”.
-“ Nó sắp tới rồi, sau khi nó vấn an ta xong, ngoại tổ mẫu giúp cháu giữ nó lại, cháu đi tắm trước đi, đừng để bị cảm lạnh,”
Vân thị là ai chứ, nữ đại vương phong vân một thời, Tô Tâm Li vừa hỏi, nàng ngay lập tức đoán ra ý đồ.
Nhị biểu ca của Tô Tâm Li tên Trình Dục Phàm, đang giữ chức Binh bộ Thị lang quản khu vực từ Lạc Diệp tự đến Kinh Lăng.
-"Nhị biểu ca."
Tô Tâm Li tắm rửa xong, thay một thân xiêm y sạch sẽ, bất quá những vết
trầy xước dài ngắn khác nhau trên khuôn mặt trắng nõn lại phá lệ rõ
ràng.
Thấy vẻ mặt tức giận, hai mắt âm trầm của Trình Dục Phàm, Tô Tâm Li đoán được hắn đã biết chuyện của nàng từ Vân thị.
-"Li Nhi, muội muốn huynh giúp thế nào?"
Sau khi biết rõ chuyện của Tô Tâm Li, triều phục cũng không đổi, Trình Dục
Phàm lập tức muốn đến phủ Thừa tướng tìm người tính sổ, được Vân thị
khuyên can mới bình tĩnh ngồi xuống, thấy bộ dạng Tô Tâm Li như vậy hắn
lại đau lòng không chịu được.
Muội muội của hắn, từ trên xuống dưới
nhà họ Trình, người nào mà không xem nàng là bảo bối để cưng chiều, giờ
có kẻ muốn hại muội ấy, Trình Dục Phàm hận không thể lăng trì xử tử, băm thây vạn đoạn kẻ kia ra.
Tô Tâm Li đi tới gần hắn, cúi xuống bên tai cũng không biết nói gì đó với hắn, sắc mặt Trình Dục Phàm đẹp đẽ
hơn rất nhiều, nhìn Tô Tâm Li đáy mắt lóe lên kinh ngạc với tán thưởng.
Vừa rồi tổ mẫu nói Li Nhi thay đổi hắn còn không tin, giờ nhìn lại, đúng là thay đổi, lẽ nào sau khi bị dọa, lá gan trở về, đầu óc cũng khai mở
sao?
-“ Để ta đi đổi y phục, rồi lập tức đi làm”
Trình Dục Phàm đáp lại, xoay người rời đi thực hiện việc Tô Tâm Li giao phó.
Trình Dục Phàm vừa mới đi, Vân Bích liền đi vào, phía sau có vài người mang
đồ đến cho Tô Tâm Li, đều là những người đã vào sinh ra tử với Vân thị ở trong sơn trại.
Tô Tâm Li chọn bộ y phục màu xanh lam thêu lan , sau để Vân Bích cùng hai tì nữ trang điểm cho nàng.
Giờ Mùi ( buổi chiều từ 1h đến 3h) vừa qua khỏi, Trình Dục Phàm an bài xong chuyện Tô Tâm Li giao phó, từ bên ngoài trở về .
Cho tới nay, Vân thị với Trình Bằng đều không ưa người con rể làm Thừa
tướng này, nên sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, đối với hắn càng không
ưa.
Sinh thần lần này của hắn. vốn bọn họ chỉ đưa lễ vật qua,
nhưng tình huống có biến, Vân thị không yên lòng Tô Tâm Li quyết để cho
Trình Dục Phàm đi theo.
Tô Tâm Li với Trình Dục Phàm đang chuẩn
bị lên đường tới phủ Thừa tướng, hạ nhân trong phủ đến báo, có người đưa tới mấy rương lớn, chỉ đích danh người nhận là Tô Tâm Li.
Bọn họ cũng không biết Tô Tâm Li ở phủ Định Quốc Công , liền đem đồ đưa vào trong biệt viện của Vân thị .
-"Biết là ai đưa tới không?"
Tô Tâm Li vừa bị hại, Vân thi và Trình Dục Phàm tự nhiên đặc biệt cẩn thận.
-“ Không biết, người kia để chúng ta đem đồ vật giao cho tiểu thư, còn nói tiểu thư nhất định sẽ vô cùng vừa ý”.
Thủ vệ nhìn Tô Tâm Li đàng hoàng nói.
Trình Dục Phàm nhìn nhìn thoáng Tô Tâm Li, nàng mím mím môi, hàng lông mày thanh tú cau lại, dường như đang trầm tư.
-"Ta đi xem xem."
Trình Dục Phàm đi vài bước xuống bậc cầu thang, tới trước mấy cái rương lớn,
đang muốn mở cái rương ra, tay bị Tô Tâm Li đuổi theo phía sau kéo lại.
-"Các ngươi đều đi xuống đi."
Tô Tâm Li quét mắt nhìn hạ nhân đang đứng trong sân, ra hiệu cho bọn họ rời đi.
-"Muội biết cái gi bên trong hả?."
Tô Tâm Li hiểu rõ gật đầu, "Gần như đoán được ."
Vừa nói xong, tiến lên hai bước, đem mấy cái rương mở ra.
Trong mấy cái rương to đều là mấy người mặc đố đen, mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, không còn hơi thở,
Trình Dục phàm tiến lên thăm dò mũi của bọn họ, hiếu kỳ nhìn Tô Tâm Li, -"Chết rồi?"
-"Uh, đều chết rồi."
Tô Tâm Li không quay đầu lại, âm thanh nhàn nhạt , không nóng không lạnh , nghe không ra tâm tình.
Giờ khắc này, Tô Tâm Li đang đứng trước cái rương đen lớn, bên trong chỉ có hai nam nhân, là hai người duy nhất không mặc đồ đen.
Tô Tâm Li
nghiêng người về phía trước, lôi kéo cổ của bọn họ, tựa hồ rất chăm chú
quan sát vết thương trên cổ bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh rồi lại lạnh lẽo
đem Vân thị và Trình Dực Phàm dọa giật nảy mình
Nhiều người chết như vậy, nàng đều không sợ sao?
-"Nhị biểu ca, đem mấy cái rương này xếp gọn lại, đợi lát nữa đồng thời mang tới phủ Thừa tướng”.
Lễ vật này, nàng xác thực rất vừa ý.
Nếu chuyện lần này thực sự do Phương di nương làm, cái này tuyệt đối có thể cho nàng ta kinh hỉ ngoài ý muốn…