Tô Tâm Li vô cùng
đáng thương tựa trong lòng Tô Bác Nhiên, mắt sắc bén hơi liếc về phía
cửa hậu hoa viên, lọt vào tầm mắt một gương mặt quen thuộc-------ma ma
tâm phúc của Phương di nương.
Nàng ta cúi người, tiến tới chỗ
Phương di nương không biết nói câu gì đó, nét mặt Phương di nương hiện
lên tia hiểu rõ, ánh mắt nhìn Tô Tâm Li lộ vẻ hung tàn đắc ý,
Phương di nương lấy khăn lụa lau lau khóe miệng, đứng lên, dịu dàng đến trước
mặt Tô Tâm Li, nắm tay nàng, đưa nàng từ trong lòng Tô Bác Nhiên khéo
léo khéo ra, nhìn trên nhìn dưới, tựa hồ xác nhận cái gì, một lúc lâu
mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cũng mở rộng.
-"Li Nhi không có chuyện gì, vậy ta liền yên tâm ."
Tô Tâm Li khẽ chau mày, bỏ qua tay Phương di nương, quay đầu lại nhìn Tô
Bác Nhiên, giật mình nói, "Cha, Phương di nương khi nào được phù chính
(làm chính thê) , nữ nhi sao lại không được biết?"
Người tham gia tiệc rượu đều đang chăm chú nhìn bên này, thanh âm của Tô Tâm Li cũng
không nhỏ, khách mời tự nhiên cũng nghe thấy, nhìn Phương di nương và Tô Bác Nhiên tràn đầy miệt thị cùng xem thường.
Dựa theo quy định
của Lưu Ly quốc, chính thê sau khi qua đời có thể tái giá, nhưng di
nương lên phù chính nhất định phải qua ba năm tang kì, Trình Lập Tuyết
mất chưa tới ba năm, Phương di nương cũng không thể làm chính thê.
Yến tiệc như hôm nay, bình thường chỉ có chính thê mới có tư cách tham dự,
một tiểu thiếp không hơn không kém như Phương di nương tất nhiên không
thể ngồi đây được. Mà vị di nương này dám ngang nhiên đến đây khẳng định phải được Tô Bác Nhiên đồng ý, vậy Tô Bác Nhiên muốn ái thiếp diệt thê
sao? Nhưng chính thê của Tô Bác Nhiên đã qua đời, hắn lại làm vậy chính
là bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ tình.
Phương di nương vừa xuất hiện liền phải một câu Li Nhi, trái một câu Li Nhi, hơn nữa gọi vô
cùng thuận miệng, một di nương, nói khó nghe chút cũng chỉ như nô tỳ,
lại dám đối với tiểu thư của chính thê tự xưng ta, chắc chắn đã được Tô
Bác Nhiên cho phép.
Tô Tâm Li không nói đến coi như tốt đẹp, dù
sao cũng là tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên, sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, rất nhiều tiệc rượu đều do nàng thay phủ Thừa tướng tham dự, mọi
người cũng ngầm tiếp nhận, chức Thừa tướng cũng không thấp, còn có thân
phận con rể Định Quốc Công, kẻ nào dám đắc tội chứ. Nhưng người nói ra
là tôn nữ của Định Quốc Công, danh môn gia tộc nhất thời cảm thấy không
thoải mái, cùng một tiểu thiếp dự yến tiệc quả thực làm mất thân phận
của chính mình.
Coi như Thừa tướng háo sắc chính mình hạ thấp giá trị bản thân, lại dám kéo theo cả bọn họ.
Phương di nương mấy năm nay quen thói hoành hành trong phủ, đi ra ngoài cũng
được người nịnh nọt, đột nhiên bị người khác dùng ánh mắt coi thường,
lửa giận bùng lên, ánh mắt nhìn Tô Tâm Li hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống, bất quá nghĩ tới danh dự của Tô Tâm Li sắp bị phá huỷ, nhất
thời cảm thấy bình tĩnh không ít, trên mặt lần nữa treo lên nụ cười
tuyệt thế.
- "Thân làm di nương, sao ngươi có thể không có quy củ như vậy?"
Tô Bác Nhiên tức giận, gầm lên một tiếng, ánh mắt nhìn Phương vô cùng căm tức.
Bình thường trước mặt hạ nhân không có quy củ hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay ở đây đều là quan viên trong triều, còn có người của thái tử, Phương di nương thật quá ngu ngốc.
Phương di nương cúi
đầu, trong lòng ngày càng căm tức, bình thường nàng hận nhất người khác
nói ra thân phận di nương, ngày hôm nay trước mắt bao quan khách, chuyện này cứ liên tục bị người nhắc tới, tất cả đều do Tô Tâm Li, nhất định
nàng sẽ không tha thứ cho con nha đầu chết tiệt này.
Nhịn xuống
lửa giận đang bừng lên, Phương di nương ôn hòa nói, “Là thiếp thân vượt
quá quy củ, hôm qua tiểu thư đi Lạc Diệp tự một đêm không về, thiếp thân lo lắng có chuyện xảy ra với tiểu thư nên mới sốt ruột, mất quy củ như
vậy”.
Nàng hơi rủ mí mắt, dáng vẻ oan ức, thật giống như vì quá quan tâm Tô Tâm Li mới không có quy củ.
Một đêm không về?
Không đợi Tô Bác Nhiên mở miệng chất vấn, Trình Dục Phàm đã tiến lên vài bước chắn trước mặt Tô Tâm Li, ngăn trở những ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu
đối với Tô Tâm Li.
- "Tối hôm qua Li Nhi vẫn luôn ở phủ Định Quốc Công bồi lão thái thái."
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, phủ Định Quốc Công dương thịnh âm suy, toàn
một đám nam nhân trong phủ, Trình Lập Tuyết cũng qua đời, chỉ còn sót
lại vị Tô gia đại tiểu thư là nữ nhân có quan hệ huyết thống, coi như
bảo bối của phủ Định Quốc Công, Định Quốc Công phu nhân giữ nàng ở lại
một hai ngày cũng không kỳ quái.
- "Nguyên lai tiểu thư tối hôm qua đi phủ Định Quốc Công, sao không sai nô tài về thông báo một tiếng?”
Phương di nương nói xong, tới trước mặt Tô Bác Nhiên quỳ xuống.
- "Lão gia, hôm nay là sinh thần ba mươi tuổi của người, lại có rất nhiều các vị khách quý tham dự, lão gia phải bận bịu lo lắng rất nhiều
chuyện, thiếp thân không muốn người phải lo lắng như thiếp thân, cho nên mới nói dối thân thể tiểu thư không khỏe”.
Tô Tâm Li nhếch miệng cười cợt, không hổ danh Phương di nương, thế này đâu phải thỉnh tội với phụ thân, đây chính là thay phụ thân giải thích cho những người ngồi ở
đây.
Rõ ràng tiểu thư Thừa tướng phủ rất khỏe mạnh, trước đó Tô
Bác Nhiên cho rằng thân thể nàng không khỏe cần nghỉ ngơi, mọi người
nhất định sẽ hoài nghi, hiện tại Phương di nương đem mọi trách nhiệm đều vơ vào mình, còn trách ai được đây, người này quả thật khôn khéo.
Sinh thần của Tô Bác Nhiên đều do một tay Phương di nương lo liệu, nhưng lúc này không thể để khách nhân biết sự thật được, chuyện Tô Bác Nhiên bận
bận rộn rộn không có cả thời gian thăm nữ nhi đang bệnh, bởi vì muốn tự
mình chuẩn bị yến tiệc cũng cho thấy sự coi trọng những quan khách được
mời tới đây.
Tô Tâm Li thấy ánh mắt Tô Bác Nhiên nhìn Phương di
nương không còn căm tức, thay vào đó thêm chút thương tiếc, những năm
nay Phương di nương thịnh sủng không suy cũng đều có nguyên nhân của nó.
-"Phương di nương, ngươi sao có thể hồ đồ như thế?"
Tô Bác Nhiên gầm lên một tiếng, "Li Nhi là hài tử duy nhất của ta với Lập Tuyết, chuyện gì có thể quan trọng hơn nàng đây?"
Ngôn từ khẩn thiết, thời điểm nhắc tới Lập Tuyết, Tô Bác Nhiên khẽ nhắm mắt, dáng vẻ đau lòng thương nhớ, nếu không phải Tô Tâm Li đã sống qua một
đời, biết rõ bản chất của Tô Bác Nhiên, khẳng định lại bị hắn đem cái
câu phụ tử tình thâm ra che mắt.
Chìm trong đau xót một hồi, ánh
mắt Tô Bác Nhiên mạnh mẽ nhìn Phương di nương, "Người đứng lên đi, chờ
sau khi bữa tiệc kết thúc đi nhận phạt”
Tô Tâm Li suýt chút nữa cười ra tiếng, phạt? Đi nơi nào nhận phạt? Trên dưới phủ Thừa tướng, có kẻ nào dám phạt Phương di nương?
-"Tiểu thư!"
Phương di nương mới vừa đứng dậy, cúi đầu đứng ở một bên, theo thanh âm thê
thảm tràn đầy tình cảm nhìn đến, một người mặc trang phục của nha hoàn
nhất đẳng vọt vào, tiến tới trước mặt Tô Tâm Li quỳ xuống, ôm chân nàng
thất thanh khóc rống lên.
Tô Tâm Li chẳng mấy khi bước chân ra cửa nên nha hoàn của nàng cũng không mấy người biết.
Tô Tâm Li nhìn người đã từng quen thuộc đến không thể quen hơn kia, giờ khắc này, khuôn mặt thanh tú dịu dàng tràn đầy nước mắt.
Thu Hòa, Tô Diệu Tuyết cùng Nhan Ti Minh những kẻ đồng thời đưa nàng vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Khóc lóc thương tâm thế sao? Bản chất con người có thể thay đổi? Hay từ đầu
đã như vậy? Đời trước mắt nàng mù rồi mới có thể bị tiết mục chủ tớ tình thâm này làm cảm động.
- “ Tiểu thư, không phải người nói đi Lạc Diệp tự dâng hương sao? Tại sao nửa đường bỏ lại nô tỳ và thị vệ lén
lút trốn đi, đến cùng tiểu thư người đi nơi nào a?”
Thu Hòa đình
chỉ gào khóc, nước mắt lem nhem, thanh âm nghẹn ngào tràn đầy nghi vấn, nhưng làm cho mỗi người đều có thể nghe hiểu từng từ từng chữ nàng nói
cái gì?
Bỏ lại nha hoàn và thị vệ lén lút rời đi, còn một đêm
không về, ánh mắt mọi người lúc trước đơn thuần là nghi vấn, tìm tòi,
giờ trực tiếp biến thành ghét bỏ, nhìn nàng như nữ nhân đã mất trinh
tiết